Bàn ăn nằm ở góc hẻo lánh nhất trong nhà ăn, đối diện với một nửa thi thể nam giới đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Quan Yếm cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt đĩa đồ ăn chay, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở mâm đồ ăn của Phó Tri ở đối diện.
Không biết có phải là do tác động tâm lý hay không, cô luôn cảm giác mấy miếng thịt kia không giống thịt heo hay thịt gà.
Nhưng tại sao chúng nó muốn mang thịt người cho bọn họ ăn?
Quan Yếm dùng cái muỗng gạt gạt cơm, hít một hơi thật sâu.
Những chuyện xảy ra từ lúc nhận được lá thư kia thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Việc đáng được ăn mừng nhất là cô làm tác giả mạng, cô đã đọc qua các thể loại khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết truyện tranh, bởi vậy năng lực tiếp thu cũng không tệ lắm.
Mà tính cách của cô là càng hung hiểm thì càng bình tĩnh, nếu không thì lúc chứng kiến cảnh tượng trước cửa nhà ăn đã làm cô bại lộ hoàn toàn.
Bây giờ chuyện cô phải làm tiếp theo là tiếp nhận thực tế, dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ mà hành động cẩn thận, cố gắng sống sót.
Kệ xác chúng nó làm gì trước mặt cô cũng nhất định không được bại lộ.
Sau khi ăn xong, hai người lại theo dòng người chậm rãi đi ra nhà ăn. Sau đó Quan Yếm phát hiện bọn họ không trở lại ký túc xá, mà cùng đi về phía
nhà xưởng kia.
Mấy trăm người mù cùng chống gậy đi lại, cho dù là ban ngày cũng có hơi quỷ dị.
Quan Yếm xen lẫn trong đám người, nhân cơ hội quan sát xung quanh, trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy người khác cũng đang quan sát khắp nơi giống cô.
Trong lòng cô kinh ngạc: Chẳng lẽ mấy người này cũng nhận được thư mời rồi bị kéo vào đây sao?
Quan Yếm yên lặng nhớ kỹ dáng vẻ bọn họ, muốn tìm một cơ hội thích hợp để thử dò xét.
Đám người từ từ vòng qua nhà xưởng, đi đến tòa nhà ở phía sau.
Đến khi tới nơi thì cô mới biết, phía sau có một mảnh đồng ruộng lớn, bên cạnh còn có chuồng heo gà.
Có rất nhiều nông cụ được đặt cạnh nhau chỉnh tề, nhóm người mù tự giác đi qua lấy công cụ, sờ soạng đi xuống ruộng làm việc.
Đối với một đám người không nhìn thấy thì chuyện này cũng không dễ dàng cho cam… Nếu nhổ cỏ thì sẽ làm hỏng hoa màu chứ nhỉ?
Phó Tri cầm một cái lưỡi hái nhỏ, “nhìn” qua Quan Yếm xúc động: “Thật sự phải cảm ơn vì những gì mà giáo chủ ban cho. Nếu không, những người như chúng ta sẽ có một cuộc sống ra sao. Bây giờ, sống ở đây giống như ở *Utopia vậy nhỉ.”
*Utopia là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Thuật ngữ “Utopia” lần đầu tiên được một vị linh mục Công giáo người Anh tên là Sir Thomas More sử dụng trong cuốn sách cùng tên “Utopia” của ông trong đó miêu tả mô hình xã hội trên một hòn đảo giả tưởng ở Đại Tây Dương.
Khóe miệng Quan Yếm hơi run, tự nói thầm trong lòng, Utopia mà là cái dạng này thì chắc địa ngục cũng không quá khủng bố đâu.
Cô thuận tay cầm một cái lưỡi hái lên, định thừa cơ hội này đi tìm mấy người kia, nhưng vừa xoay người thì thấy Bào Lập và hai người đàn ông xa lạ đi vào đám người.
Bọn họ im lặng không một tiếng động đi tới, lúc đi vào cố gắng né tránh mấy người gần đó, nghĩ rằng không ai phát hiện.
Hơn nữa, mục tiêu của ba người này vô cùng rõ ràng. Bọn họ đi thẳng tới chỗ một người, là một trong mấy người được Quan Yếm chú ý tới.
Người nọ nhìn thấy ba người đi tới, biểu cảm hơi đơ cứng.
Ngay sau đó, nhấc chân xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt Bào Lập trở nên nghiêm túc, phất tay với hai người sau lưng, ba người nhanh chóng đuổi theo.
Người đàn ông phía trước hoảng sợ, vừa chạy vừa hô lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng! Bọn họ muốn giết tôi! Không nên tin bọn họ đâu, tất cả mấy thứ này đều là giả dối! Bọn họ cho mấy người ăn thịt người đó!”
Xung quanh rối loạn ngay lập tức, có mấy người mù bị anh ta đụng vào ngã xuống đất, không những vậy còn bị lời nói của anh ta dọa. Mấy người đó kinh hoàng tột độ, ngồi tại chỗ không ngừng gào thét.
Đám Bào Lập không lên tiếng, chia làm ba phương hướng vây quanh người đàn ông nọ, rất nhanh chóng đã chế ngự được anh ta.
Có một người trong đó bụm miệng anh ta lại, bỗng nhiên rút một con dao từ phía đâm vào cổ họng anh ta mà không có một chút do dự nào.
Khóe miệng Bào Lập nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, từ trong đám người chậm rãi đi ra, làm bộ như mới từ đằng xa lại đây, lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy? Tôi ở nhà xưởng bên kia nghe thấy âm thanh từ chỗ này, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tiểu Dương bị điên rồi…”
Người đàn ông đầu hói vừa mới giết người xoa tay, chậm rãi đứng lên, nói: “Đột nhiên anh ta chạy tới bên kia kêu gào ầm ĩ. Anh Bào, chúng ta có đi tìm anh ta về hay không? Anh ta không nhìn thấy thì làm sao sống một mình ở bên ngoài được chứ?”
“Ai da, nhưng chúng ta cũng có nhìn thấy đâu, nếu như anh ta có ý nghĩ muốn trốn thì cả đám chúng ta cũng chưa chắc tìm được… Cậu nói xem anh ta nói cái gì.”
“Haiz, anh ta nói chúng ta cho mọi người ăn thịt người, còn nói chúng ta muốn giết hắn!” Gã đầu trọc nói xong thì bật cười: “Chuyện này hết sức buồn cười, anh ta nói vậy là vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên suy đoán vẩn vơ trong đầu nên bị điên à?”
“Đúng là có khả năng này” Bào Lập thở dài, “Aizz, tại tôi không để ý tới anh ta. Nếu tôi phát hiện có điều bất thường sớm hơn chút nữa thì anh ta sẽ không biến thành cái dạng này rồi…”
Lúc này, một người khác cũng lên tiếng: “Tự nhiên nói chúng ta cho mọi người ăn thịt người, không lẽ mấy cái chuồng gà heo này là để trưng? Hơn nữa, đang êm đẹp thế này thì vì sao chúng ta muốn giết anh ta chứ?”
Ba tên đó, kẻ xướng người hoạ, mau chóng xoa dịu đám người mù đang hoảng loạn.
Cuối cùng Bào Lập giả vờ nói: “Thế này đi, vẫn nên tìm vài người giúp đỡ tìm kiếm xung quanh, nếu đưa người về được đây là tốt nhất. Mặc kệ Tiểu Dương điên ra sao thì vẫn là người thân của chúng ta.”
Vì thế có mấy người mù xung phong nhận việc, một bên thì gọi “Tiểu Dương”, một bên đi tìm theo hướng mà gã đầu trọc chỉ bảo.
Trong đó có một người vừa khéo đi ngang qua thi thể Tiểu Dương, thậm chí gót giày còn giẫm lên ngón út anh ta.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu. Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi nha!”
Bào Lập trấn an nói: “Tiểu Dương coi như là vết xe đổ. Về sau nếu cảm thấy tâm lý có vấn đề thì hy vọng các bạn phải nhanh chóng nói chuyện với mọi người. Tới tìm tôi hay là giáo chủ đều được cả, đừng bao giờ tự suy diễn rồi mắc lỗi! Mọi người cùng nhau sinh sống ở đây thì chúng ta chính là anh chị em ruột thịt, bất cứ ai gặp phải vấn đề khó khăn thì những người khác sẽ dốc lòng hỗ trợ, mọi người nói có phải không!”
Một câu diễn thuyết tràn đầy cảm động làm nhóm người mù gật đầu liên tục.
Nếu đám người này không mang thi thể ra ngoài thì một màn diễn này coi như cũng ấm áp hài hòa.
Một vài giọt máu nhỏ xuống làm ẩm bùn đất, tuy rằng màu sắc vô cùng nổi bật nhưng không ai có thể phát hiện.
Ngay cả mùi máu tươi cũng bị mùi bùn đất và hoa màu che giấu tất cả.
Mọi người trở lại quỹ đạo ban đầu, chậm rãi làm việc.
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, Bào Lập lại đến đây thông báo với mọi người đến giờ cơm tối.
Trong nhà ăn lại treo thêm một thi thể mới bị chẻ làm đôi.
Sau khi ăn tối, nhóm người mù không trở lại ký túc xá, mà đi khỏi nhà ăn đến nhà xưởng lớn bên kia, tham gia đại hội cầu nguyện sắp bắt đầu.
Quan Yếm đi tới cửa lớn nhà xưởng thì mới biết, bố cục chỗ này được bố trí giống hệt với giáo đường, phía trước là một khối bục giảng, phía trên có một dàn âm hưởng, tất cả ghế ngồi phía dưới đều là ghế dựa.
Nhóm người mù và bạn cùng phòng đều ngồi xuống, dần dần chen chúc toàn bộ nhà xưởng.
Chỗ này vừa tối tăm lại nhiều người, Quan Yếm tìm mãi cũng chưa gặp được mấy người hồi chiều, đành ngồi chung với Phó Tri ở hàng phía sau.
Đồng hồ quả quýt phía sau bục giảng điểm tám giờ, một tiếng chuông trang nghiêm lạ thường vang lên.
Bào Lập và một người đàn ông xa lạ bước lên bục, hắn ta cầm miro nói: “Được rồi, mọi người vui lòng im lặng. Đại hội cầu nguyện chính thức bắt đầu! Đầu tiên, xin mời mọi người cùng hoan nghênh tân giáo chủ của chúng ta, Hồ Doanh tiên sinh!”
Dứt lời, mọi người phía dưới cùng nhau vỗ tay.
Bào Lập nháy mắt với Hồ Doanh ra hiệu, đưa miro cho gã.
Đối phương hắng giọng nói: “Chào mọi người, tôi chính là tân giáo chủ của mọi người, Hồ Doanh. Là người duy nhất ở đây có thể nhìn thấy. Ngay tại chỗ này, tôi hứa với mọi người, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình cầu nguyện với thánh giáo chủ, để mọi người có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa!
“Đồng thời cũng hy vọng mọi người chớ nên phụ lòng sự nỗ lực của tôi, nếu một ngày nào đó, bỗng nhiên mọi người phát hiện bản thân có thể nhìn thấy thì nhất định phải nói cho chúng tôi trước tiên, tôi sẽ làm tất cả để mọi người cảm nhận sự nhân từ của thánh giáo chủ, có được không?”
Quan Yếm cụp mi, càng thêm tò mò về cái địa phương quỷ quái này.