Đối mặt với điều kiện Lương Tập đưa ra, Eagle phát điên lên, hắn ta biết gần quán cà phê có cảnh sát điều tra. Lương Tập gọi điện như vậy, hắn ta không biết Lương Tập có bị ngu không. Bây giờ làm thế nào để giao dịch? Chỉ cần hắn ngồi cạnh Lương Tập, hắn sẽ lộ thân phận ngay lập tức.
Lương Tập: “Nếu anh không rảnh, anh có thể giao tiền mặt cho người chuyển phát nhanh và để người chuyển phát nhanh mang đến quán cà phê. Tuy nhiên, tôi phải nói trước rằng, tôi sẽ không chịu trách nhiệm và không hoàn lại tiền sau khi đồ được bàn giao cho người chuyển phát nhanh.”
Eagle hỏi: “Sao không để ngày mai?”
Lương Tập trả lời: “Tôi là một người mê tín, hai mươi năm trước tôi đã xem bói, thầy bói nói với tôi rằng ngày mai tôi không nên giao dịch trực tiếp, nếu không đêm nay sẽ có đổ máu.”
Eagle hiểu ý, Lương Tập lo lắng rằng hắn sẽ dùng cách lấy đồ mà không tốn một xu. Tuy rằng hắn thật sự có ý định làm chuyện này, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, Eagle nhẫn nại nói tiếp: “Cậu phải tin tưởng tôi, đêm nay sẽ không có chuyện gì.”
Lương Tập: “Anh muốn tôi tin anh?”
Eagle: “Đúng vậy, tôi là người đáng để cậu tin tưởng.”
Lương Tập: “Anh nói anh đang ở Oxford.”.
Eagle trả lời: “Đúng vậy.”
Lương Tập: “Nhưng tôi biết anh đang ở Luân Đôn. Nói cho tôi biết, anh làm thế nào để tôi tin anh?”
Eagle im lặng hồi lâu không nói nên lời, nói: “Hai trăm nghìn, hai trăm nghìn bảng, đều là tiền mệnh giá nhỏ.”
Lương Tập: “Anh chụp ảnh tờ tiền mệnh giá nhỏ và gửi cho tôi. Nếu có, tôi sẽ tin anh.”
Eagle: “Bây giờ tôi không có, nhưng nhất định ngày mai tôi sẽ có”.
Lương Tập thở dài một hơi: “Quên đi, thấy anh thành thật như thế, tôi sẽ nói cho anh biết miễn phí. Nó ở phòng 701, trong lọ Thai Herbal Wax (dầu cù là) (**) ở thùng rác phòng tắm, là bộ nhớ flash.” Năm mươi nghìn bảng đã bay mất. Không còn cách nào, bên kia không có sự chân thành trong giao dịch. Lương Tập biết rằng có cảnh sát bên ngoài, nhưng chủ của Richard không muốn mạo hiểm, ngược lại, hắn yêu cầu anh phải mạo hiểm, bạn nghĩ nên làm gì?
(**) Dầu cù là: Một loại dầu giống cao sao vàng của Việt Nam. Khảo sát nhiều loại dầu cù là tại Việt Nam, hai thành phần thường bắt gặp nhất là menthol và methyl salicylate.
Nếu làm một cách thực sự chân thành: Trước tiên hãy đưa cho Lương Tập năm mươi nghìn bảng Anh trước, Lương Tập tự nhiên sẽ thông báo vị trí của thứ đó thông qua trang web trên danh thiếp. Qua nói chuyện cho thấy hắn ta đang cần gấp đồ, nhưng hắn lại không có ý định đưa tiền. Nó cho thấy hắn ta quan tâm đến việc liệu có thể lấy được đồ hay không và bỏ qua việc Lương Tập có thể lấy được tiền hay không.
Lương Tập vừa dứt lời, Mark lập tức hét lên: “Đi, đi đến chung cư mau!”
Bộ nhớ flash lúc đầu không ở trong lọ Dầu cù là của phòng 701 mà ở chân rỗng của ghế sô pha phòng 1503, được dán vào thành trong của chân ghế. Nếu là ban ngày, ngay cả khi bạn tìm thấy chân ghế sofa, cũng không thể nhìn thấy, trừ khi bạn sử dụng đèn pin. Dầu cù là không phải vị trí tốt để giấu đồ, nhưng giấu đồ không phải mục đích của Lương Tập. Dầu cù là sẽ từ từ ăn mòn bộ nhớ flash, nó tương đương với một kẻ hủy diệt thời gian.
Sau khi xác nhận rằng có đặc vụ ở chung cư, điều đó đã quyết định Lương Tập không thể sử dụng bộ nhớ flash để lấy tiền. Một trong những nguyên nhân nữa khiến Lương Tập không đồng ý giao dịch vào ngày mai, bởi vì Lương Tập không biết liệu bộ nhớ flash có còn dùng được vào ngày mai hay không.
Dầu cù là sẽ ăn mòn bộ nhớ flash? Lương Tập không chắc lắm, nhưng đó là thứ duy nhất anh tìm thấy ở hiện trường có thể có tính ăn mòn.
Eagle mang tâm lý gặp may. Thật đáng tiếc khi Hummingbird nhanh chóng thông báo với hắn, có xe cảnh sát ở tầng dưới của chung cư. Quả đắng này khiến Eagle rất khó chịu, nhưng sau khi hiểu rõ thông tin của John, hắn nhận ra rằng Lương Tập hiện tại đã không còn là Lương Tập mà chú Hắc biết. Hắn đã sai lầm khi đánh giá thấp Lương Tập, sai lầm lớn nhất là hắn đã không truy tìm thông tin về thám tử John, hắn nghĩ rằng ông ta chỉ là một thám tử bình thường.
Eagle thông báo: “Chiến dịch thất bại, phá hủy tất cả tư liệu và sơ tán khỏi Vương quốc Anh.”
* * *
Lương Tập, người không kiếm được năm mươi nghìn bảng, chỉ có thể tiếp tục ngồi trong văn phòng thám tử mỗi ngày, chờ đợi cuộc gọi của nhà tuyển dụng. Trong những ngày qua, bạn bè sau khi tốt nghiệp rủ nhau đi du lịch đang lần lượt trở về. Lương Tập có nhân duyên không tệ với đám bạn học, anh trả lời điện thoại bất cứ khi nào có thời gian và dành thời gian sử dụng mạng xã hội để nói chuyện. Các chủ đề mà bạn bè đang thảo luận cơ bản đều về việc làm.
* * *
Lương Tập nhận được cuộc gọi phỏng vấn, một công việc bán thời gian, với mức lương tám mươi bảng một giờ. Nhưng công việc không thường xuyên và phải báo cáo khi rời Luân Đôn. Trong trường hợp nếu ở Luân Đôn, sau khi nhận được cuộc gọi, phải đến nơi làm việc trong vòng nửa giờ.
Vị trí được trả lương theo giờ cao như vậy là phiên dịch viên tiếng Trung cho sở Cảnh sát thủ đô.
Tám mươi bảng, một giờ mỗi ngày để nuôi sống bản thân, còn công việc nào tốt hơn để kiếm tiền? Lưu ý rằng công việc này tính theo giờ. Nếu phiên dịch một hợp đồng, có thế mất ba ngày ba đêm, sẽ kiếm đủ sinh hoạt phí một năm.
Ngày hôm sau, Lương Tập thay một bộ vest tự tin lái xe đến Sở Cảnh sát thủ đô, sau khi vào cửa, anh đi theo chỉ dẫn đến phòng họp ở tầng hai. Đã có hơn hai mươi người ngồi ở đây, còn có người đang đọc kinh phật bằng tiếng trung. Dù sao cũng tám mươi bảng một giờ. Tin xấu là, Lương Tập phát hiện ra rằng trong những người được phỏng vấn có cả người Trung Quốc mới nhập cư vào Anh.
Một giáo viên tiếng Anh đã sống trong môi trường Trung Quốc bốn mươi năm, đến Vương quốc Anh để cạnh tranh phiên dịch tiếng Trung. Công bằng ở đâu? Luật pháp ở đâu?
Một cô gái mặc đồng phục cảnh sát bước vào, giải thích với những người đến phỏng vấn. Vì cuộc phỏng vấn mất nhiều thời gian nên sẽ tiến hành phỏng vấn nhỏ trước khi vào phòng phỏng vấn. Ẩn ý là vượt qua vòng phỏng vấn đơn giản đầu tiên để loại bớt người. Từng người phỏng vấn lần lượt tiến lên, mỗi người chỉ có nửa phút, một nửa trong số họ lần lượt bị loại ở vòng này
Lương Tập ngồi xuống, cô gái nhìn CV của Lương Tập rồi hỏi: “Người gốc Hoa?”
Lương Tập gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô gái hỏi tiếp: “Học chuyên ngành ngôn ngữ Trung Quốc?”
Lương Tập gật đầu: “Đúng.” Bạn muốn thể diện, hay bạn muốn bằng tốt nghiệp? Lương Tập đã chọn cái sau.
Cô gái trực tiếp đưa mã số cho Lương Tập, cô không có tâm trạng múa rìu qua mắt thợ.
* * *
Tổng cộng có mười ba người tham gia vòng phỏng vấn thứ hai và một nửa trong số họ là người Trung Quốc. Nội dung phỏng vấn là dịch một mẩu tin tiếng Anh sang tiếng Trung, rồi dịch một mẩu tin tiếng Trung khác sang tiếng Anh.
Công bằng mà nói, đó thực sự không phải là vấn đề lớn đối với Lương Tập. Nhưng tiếng Anh của Lương tập có một chút vấn đề, nó không tệ nhưng không phải quá tốt. Giáo viên nhập cư bốn mươi tuổi là người đầu tiên nộp bài, giám khảo đã đánh giá bài của anh ta khá cao, rất tán thưởng. Ý nghĩa giọng điệu muốn nói với những người phỏng vấn khác: Bạn có thể ra ngoài, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Lương Tập là người thứ hai nộp bài, người phỏng vấn là một phụ nữ da trắng khoảng bốn mươi tuổi, trình độ trung bình, cô ấy nhận hai câu trả lời và đọc từng chữ một. Đương nhiên, nếu trình độ của cô thật sự cao, cục cảnh sát cũng không cần thuê phiên dịch viên theo giờ. Sau một lúc lâu, người phỏng vấn tiếc nuối nói với Lương Tập: “Điểm số của bạn rất tốt, nhưng có một lỗi chính tả trong từ tiếng Anh.”
Lương Tập nói: “Ngoài tiếng Trung, tôi còn thông thạo tiếng Quảng Đông, Phúc Kiến, Khách Gia và Triều Châu.”
Người phỏng vấn tỏ ra thích thú: “Cậu nói tiếng Phúc Kiến thử xem.”
Lương Tập: “泥娘卡后 – Ní níang kǎ hòu?”
Người phỏng vấn: “Nó nghĩa là gì?”
Lương Tập trả lời: “Mẹ bạn có khỏe không?”
Người phỏng vấn: “Tiếng Quảng Đông.”
Liang Xi: “黑糊雷, 辣双炎冻燃 – Hēi hú léi, là shuāng yán dòng rán.”
Người phỏng vấn: “Ý của nó là gì?”
Lương Tập trả lời: “Tôi rất thích đôi mắt đẹp của bạn.”
Không chần chừ thêm nữa, người phỏng vấn nhặt con dấu và đóng vào bản sơ yếu lý lịch: “Hãy luôn mở điện thoại.” Chỉ cần Lương Tập nói câu đó cũng đủ cho thấy Lương Tập là một cậu bé trung thực.
Lương Tập bắt tay với người phỏng vấn: “Cảm ơn.”
Người phỏng vấn nhìn Lương Tập rời đi, nói với những người phỏng vấn khác: “Buổi phỏng vấn kết thúc, cảm ơn mọi người, tạm biệt.”