Thấy chùm đèn pha lê sắp rớt, Lương Tập lo lắng hét lên với con tin: “Mau bò ra đây.”
Baker hét lên: “Kéo cô ấy ra đi.” Lương Tập chỉ cách con tin có hai mét.
Lương Tập nhìn con tin, sau đó nhìn chiếc đèn chùm pha lê rồi lắc đầu. Phải nhìn xa trông rộng một chút, khi bạn không kịp kéo người khác ra khỏi chùm đèn, nó sẽ rơi xuống người bạn hoặc con tin, thì tất cả mọi việc đều là trách nhiệm của bạn.
Baker dùng chiếc còng tay đấm một cú vào gáy khiến Vương Song bất tỉnh tại chỗ, sau đó chạy về phía con tin.
Lương Tập la lên: “Đừng đến đây.”
Baker ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đèn chùm đang rơi xuống, Baker ôm đầu, cong lưng nằm phủ trên người con tin, dùng chiếc mông cường tráng chặn lại tiếng đập của chùm đèn.
Thấy vậy, Lương Tập vô cùng xấu hổ: “Tôi ngưỡng mộ anh. Thật lợi hại.”
Thật lợi hại cái đầu nhà cậu. Baker đưa tay về phía Lương Tập, để Lương Tập kéo anh dậy, Lương Tập đưa tay đang cầm súng lục ra, nhưng ngay lập tức thu lại, rồi đưa tay trái ra. Song lại nghĩ tay trái yếu hơn nên Lương Tập lại chuyển khẩu súng lục sang tay trái và dùng tay phải để kéo Baker. Lúc bắt tay nhau, cả hai cùng văng câu chửi, hóa ra trên tay Baker có một mảnh thủy tinh, lúc đầu anh ta không có cảm giác gì lắm, nhưng khi Lương Tập nắm lấy tay anh ta như vậy, mảnh thủy tinh đã đâm vào tay hai người họ.
Lương Tập kéo mảnh thủy tinh trong tay ra, đau đớn cau mày: “Chờ tôi mười giây.”
Baker xem thường Lương Tập, chậm rãi ngồi thẳng lưng, đẩy chùm đèn sang một bên, đứng dậy hỏi con tin: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Lương Tập nói: “Anh quản cô ấy làm gì? Còng tay Vương Song trước đi.” Cẩn thận chút, khéo Vương Song lại giở trò.
Con tin lắc đầu biểu thị mình không sao, Baker gật đầu, trước tiên đi còng tay Vương Song, đối Lương Tập nói: “Đi lấy bộ đàm đi.”
Lương Tập đi đến cầu thang, nhìn một chút rồi quay lại: “Không.”
Baker: “Tại sao?”
Lương Tập: “Nếu có đồng phạm thì sao? Tôi phải bảo vệ sự an toàn của mọi người.”
Khi Baker nghe xong liền hiểu ý Lương Tập. Ôi chúa ơi, làm sao anh ta có thể cùng Lương Tập đi đến được đây. Baker quay lại xe, dùng bộ đàm gọi viện binh. Sau khi đặt bộ đàm xuống, Baker cảm thấy rằng chỉ số IQ của mình dường như giảm đi vài chục điểm.
Ngược lại, Lương Tập vui mừng trong lòng vì suy luận của mình là chính xác. Cảm ơn Vương Song vì hắn ta quá thông minh, nếu hắn ta có hơi ngu ngốc, cùng đồng bọn trốn trên chiếc xe, thì anh và Baker cũng không thể bắt được hắn. Bắt Vương Song thực sự không có lợi ích gì, nhưng cái loại thỏa mãn này lại có thể khiến người ta bay bổng.
Việc cần làm tiếp theo chính là lừa tiền.
Lương theo giờ a lương theo giờ! Làm thế nào một vết thương có thể được xem là chấn thương liên quan đến công việc? Chỉ cần có thể ở bệnh viện mười ngày nửa tháng thì sẽ được nhận tiền đếm đến mỏi tay.
Ừm? Có nên tự bắn vào đùi mình không?
* * *
Lương Tập không biết hiện trường sau này sẽ xử lý thế nào, vì anh đã được xe cấp cứu đầu tiên đưa đến bệnh viện. Y tá dùng cồn rửa vết thương, cuối cùng phát hiện trên trán anh có một vết xước nhỏ, còn có một vết cắt hai mm trong lòng bàn tay, kèm thêm một vết bầm tím trên trán. Lương Tập rất xấu hổ khi đề cập đến việc cậu nhỏ của mình bị thương, nhưng sau khi bác sĩ nghe Lương Tập rơi từ độ cao bốn mét, vì lý do an toàn, Lương Tập nên nhập viện để theo dõi trong một thời gian.
Ngủ đến sáng hôm sau, khi nghe tin mình có thể xuất viện, Lương Tập kiên nhẫn bắt đầu trình bày với bác sĩ: “Tôi có nên chụp X-quang không? Có nên làm điện tâm đồ không? Chụp cộng hưởng từ toàn bộ? Có làm xét nghiệm máu, xét nghiệm phân?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không cần, cậu có thể xuất viện rồi.”
Lương Tập ngồi dậy rồi lại ngã xuống, bác sĩ vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Lương Tập: “Chóng mặt.”
Bác sĩ gật đầu: “Lúc ngã có đập đầu vào không?”
Lương Tập chỉ vào miếng băng cá nhân trên trán: “Tôi bị đập vào đây.”
Bác sĩ cảm thấy có khả năng xảy ra chấn động não nên ra y lệnh: “Chụp CT não.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Baker mặc đồng phục huấn luyện, đeo kính râm đi vào: “Xem tôi tìm được ai đây?” Cười một cái, anh ta vỗ vai Lương Tập.
Lương Tập nắm lấy tay bác sĩ nói: “Thêm chỉ định chụp CT vai đi bác sĩ ơi.”
Baker chào bác sĩ quay sang nhìn Lương Tập: “Đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta.”
Lương Tập giải thích: “Tôi phải nhập viện.”
Baker xé miếng băng cá nhân trên trán Lương Tập, liếc nhìn: “Không cần, thay quần áo đi.”
Bác sĩ thấy vậy nói: “Cậu ấy có thể bị chấn động não.”
Baker hỏi: “Đội cấp cứu có đánh vào đầu cậu ta không?”
Bác sĩ xòe hai bàn tay, tỏ ý không biết.
Baker duỗi ra một ngón tay: “Cái này bao nhiêu?”
Lương Tập trả lời: “Hai.”
Baker: “Cậu ấy khỏe và có thể xuất viện.”
Bác sĩ rời đi với vẻ thờ ơ.
Lương Tập lườm Baker, Baker lấy quần áo của Lương Tập trong tủ ra, ném đến giường bệnh: “Nhanh lên.”
Lương Tập rất tức giận: “Anh càng giục tôi càng chậm.”
Baker cầm đồ lót: “Tôi giúp cậu thay.”
Lương Tập vội vàng nói: “Anh đi ra ngoài, tôi tự mình thay.”
Baker chỉ vào Lương Tập: “Hai phút, nhanh lên.”
Lương Tập: “Hiểu rồi.” Anh thậm chí không thể đi chơi trong hai tư giờ, lúc đó anh không nên suy nghĩ tự bắn vào đùi mình. Thay vào đó hãy bắn vào đùi Baker, để anh ta không làm hỏng chuyện tốt của anh.
Đang vội? Chết tiệt, Sở cảnh sát đã cử Baker đến bắt anh rời khỏi bệnh viện để tiết kiệm tiền. Có còn chút nhân tính nào không?
* * *
Dĩ nhiên là không. Lương Tập và Baker cùng nhau bước vào một quán bar, vừa đến cửa đã thấy Lưu Chân đứng trên sân khấu cầm micro nói: “Hoan nghênh hai vị anh hùng.”
Trong lúc toàn bộ người trong quán hoan hô nhiệt liệt, một cô gái chạy đến, dán huy hiệu giấy tự làm lên ngực của hai người họ. Lưu Chân nói tiếp: “Sếp nói, chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ lễ, mọi người có thể ăn uống thỏa thích.”
* * *
Được đưa đến trước mặt ly bia tầm một lít, Lương Tập giải thích: “Tôi không uống.”
Baker: “Sợ à.”
Lương Tập: “…”
Baker: “Chỉ một ly.”
Lương Tập: “Nếu tôi uống với anh, thì tôi phải uống một ly khác với người khác.”
Baker: “Anh em ơi, có một cô gái ở đây không uống rượu.”
Mọi người cùng nhau la ó.
Lương Tập vội vàng nói: “Nửa ly.”
Baker: “Được.”
Lương Tập là một thám tử có tài, anh đã đoán trước được rằng chỉ cần mình uống thì nhất định sẽ gục ngã. Sau khi nhảy điệu nhảy con thỏ với Lưu Chân, anh đã hoàn toàn gục ngã. Trước khi bất tỉnh, Lương Tập hy vọng anh có thể bị ngộ độc rượu, lại phải đến bệnh viện để nhằm kiếm thêm vài bảng.
* * *
Ngơ ngác mở mắt ra, Lương Tập đau đầu như muốn bổ não ra làm hai. May mắn thay, anh vẫn nhớ anh đã uống quá nhiều. Rượu bia thật chết tiệt!
Đây là đâu?
Lương Tập đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, đây là một căn hộ có diện tích lớn. Đồ đạc đầy đủ, lộn xộn, nhìn thoáng qua có thể nhận ra đó là ổ của một con chó đực độc thân. Nhìn qua cửa sổ hắn là ban đêm rồi.
Một tay ấn đầu để giảm đau, một tay nuốt nước bọt để kìm nén cơn buồn nôn, Lương Tập đi đến tủ TV, nơi có bức ảnh Baker trong bộ đồng phục cảnh sát đẹp trai. Tốt đây là nhà của Baker. Chạm vào túi, điện thoại của anh ở đâu? Nhìn xung quanh vẫn không thể tìm thấy nó. Thôi mặc kệ đi.
Lương Tập bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm hoặc thứ gì đó tương tự vậy, thấm nước rồi đắp lên mặt, nó khiến bản thân dễ chịu hơn một chút. Nhưng vừa bỏ khăn ra cơn đau đầu lại ập tới, buồn nôn và khó chịu. Lương Tập cởi quần áo đi tắm, nhưng nước lạnh khó có thể làm dịu cơn đau do cơn say gây ra.
Sau khi lau khô người và mặc chiếc quần lót có mùi rượu vào, Lương Tập không khỏi cảm thấy buồn nôn, ôm bồn cầu nôn một lúc. Anh quyết định uống một viên aspirin trước. Đáng tiếc, Lương Tập say rượu nên từ một chuyên gia tìm đồ biến thành một tên ngốc trong việc tìm đồ, anh không thể tập trung và không thể khiến đầu óc minh mẩn, anh cố gắng hết sức để suy nghĩ, nhưng vẫn không thể. Sau khi lục soát bàn cà phê, phòng tắm, v. V.. Lương Tập gục xuống ghế sô pha. Sau đó, anh trượt xuống đất một lần nữa, tận dụng cái lạnh của sàn nhà để làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn.
Lần sau ai rủ anh uống rượu nữa, anh nhất định sẽ đánh gãy chân hắn ta.