Thủ Đô Sương Mù

Chương 47: Báo thù (7)



Cùng một không gian buổi tối ở Luân Đôn như Charlie, nhưng Lương Tập không có rượu, anh vừa cầm trong tay một tách trà đen vừa nhìn vào màn hình máy tính suy nghĩ: Ai đã đập vỡ cái cửa kính còn lại?

Lưu Chân cho anh 24 giờ làm việc cũng đủ để anh sống trong một tháng, điều mà Lương Tập nghĩ đến không phải là cửa kính, mà là người đã đập vỡ nó. Nếu Sâu rượu không nói dối, điều đó có nghĩa đêm qua có hai người khác nhau đã lẻn vào biệt thự. Cướp? Mặc dù anh cũng đẹp trai đấy, nhưng dường như không đẹp trai đến nỗi bị cướp sắc phải không? Chẳng nhẽ nhắm đến tiền của anh, còn không biết ai nên đưa tiền cho ai đâu.

Lương Tập suy đoán một số lý do khiến đồng bọn của Sâu rượu lẻn vào biệt thự. Ám sát, bắt cóc, trộm cắp. Sau vụ án ở biệt thự số 11, băng đảng đã phát hiện ra anh đang ở trong khu biệt thự, do anh đã đăng ký bằng tên thật. Đồng bọn của Sâu rượu bị tấn công một cách khó hiểu bởi một nhóm người bí ẩn, và bọn chúng muốn tìm anh để lấy câu trả lời. Vì thu nhập của anh không tương xứng với giá căn biệt thự mà anh thuê.

Nhưng người còn lại là ai? Lương Tập không thể đoán ra mục đích của người kia, bất kể là cướp, ám sát hay bắt cóc, chỉ cần là nhằm vào anh, ăn no rỗi việc mới chọn thời điểm này ra tay. Sau khi loại trừ mọi khả năng, Lương Tập suy đoán do hành vi thuê biệt thự bất thường của anh đã khiến họ cảnh giác. Nghĩ đến những sự việc xảy ra gần đây, Lương Tập suy luận khả năng duy nhất có thể liên quan đến cái chết của John.

Bất kể ý định của người còn lại là gì, hôm qua ra tay bất thành, rất có thể sẽ ra tay vào hôm nay. Chỉ là có thể xảy ra nên anh không thể nhờ Lưu Chân hay Baker giúp đỡ. Hơn nữa, yêu cầu họ giúp đỡ có thể báo động kẻ xấu, khiến hắn dừng kế hoạch hành động.

Lương Tập thò tay từ ngăn kéo lấy ra một khẩu súng lục. Khẩu súng này do cha của John được cấp, khi ông gia nhập quân đội trong thế chiến thứ hai. Hai năm trước, gần nơi ở của anh xảy ra hai vụ giết người cướp của, John đã đưa khẩu súng lục này cho Lương Tập. Lương Tập đã từ chối nhận nhưng John nói với anh, ta không muốn con bị người khác cầm dao nhốt trong phòng, tuyệt vọng chờ bọn chúng phá cửa rồi cắt cổ. Cuối cùng, Lương Tập đã nhận khẩu súng và còn đi làm thủ tục sở hữu hợp pháp nó.

Lương Tập kiểm tra thời gian, đã bảy giờ bốn mươi phút tối. Anh đã tải xuống một loạt phim bộ trên máy tính, mở phim để chế độ loa ngoài. Sau đó anh đặt khẩu súng lục vào ngăn kéo, đặt đồng hồ báo thức và đi ngủ mà không tắt đèn.

Hơn ba tiếng sau, Lương Tập bị tiếng rung điện thoại đánh thức. Anh ra khỏi giường, tắt máy tính, tắt loa, tắt đèn, cầm lấy khẩu súng, ngồi trên chiếc ghế đối diện với cửa ra vào.

Một giờ sáng là thời điểm tốt để đón khách. Lương Tập không thể ngủ cho dù là một chút, mặc dù bình thường anh luôn đi ngủ trước 11 giờ. Khả năng cao là sẽ không có người đến, dù sao trong ngày cũng có nhiều chuyện xảy ra. Nhưng là một thám tử, dù mọi chuyện bạn nghĩ nó chỉ xảy ra với xác suất thấp, bạn vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Ngồi trên ghế, Lương Tập vận dụng các giả định, suy luận.. để suy nghĩ, anh có thể đoán việc này có liên quan đến cái chết của John, nhưng lại không đoán ra được mục đích của kẻ đột nhập. Anh nhớ rằng một người đập vỡ cửa kính đã sử dụng đèn sàn, vì vậy anh đã nhìn thấy hắn đeo mặt nạ tử thần. Anh không biết đồng bọn của Sâu rượu đã cầm cây đèn hay chậu cây.

Cảm thấy buồn ngủ, Lương Tập uống một ngụm trà đen lạnh để sảng khoái tinh thần. Chở đến 1: 20 sáng, với ánh sáng từ đèn ngủ, Lương Tập thấy khóa cửa từ từ xoay. Anh rất lo lắng và sợ hãi, adrenaline dâng trào khiến tay anh run rẩy và bối rối, nhưng Lương Tập vẫn giơ súng lên nhắm bắn.

Cánh cửa hơi bị đẩy ra, một người mặc áo khoác đen đeo mặt nạ tử thần lẻn vào phòng qua khe cửa hở, kẻ đó không ngờ đến mình sẽ được nghênh đón bằng một viên đạn. Ngay khi tiếng súng vang lên, mặt nạ tử thần lăn ra ngoài, đóng cửa lại. Lương Tập ngay lập tức trốn vào phòng ngủ, dựa vào tường gọi cảnh sát.

* * *

“Tôi bị bắn.”

“Ai làm?”

“Lương Tập.”

“Vị trí.”

“Nghe này, một số người đã nhìn thấy tôi chạy ra khỏi tòa chung cư sau khi có tiếng nổ súng. Máu của tôi có ở đó.”

“Tôi sẽ xử lý. Cô đang ở đâu?”

“Rừng cây phía nam công viên.”

“Tôi lập tức cử cấp cứu tới, cô không thể đi bệnh viện.”

“Tôi biết.”

Karin đặt điện thoại sang một bên, ấn tay vào đùi, máu của cô vương vãi khắp nơi trong xe. Karin không thể hiểu tại sao Lương Tập lại ngồi ở đó? Nếu Lương Tập bị đánh thức và chống trả bằng súng, cô ấy sẽ hiểu ngay cả khi cô ấy bị giết. Nhưng khoảnh khắc Karin mở cửa, cô nhận ra Lương Tập đang phục kích mình. Karin không thể chấp nhận việc một đặc vụ được đào tạo bài bản lại bị dân thường phục kích. Lần đột nhập này cô không nói cho bất luận kẻ nào, người duy nhất phản bội cô chỉ có thể là cô. Karin không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhân viên y tế do Mark cử đến là hai người phụ nữ ở độ tuổi 40. Họ giúp Karin lên xe chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Do nhu cầu bí mật, nên cuộc phẫu thuật của Karin được dùng biện pháp gây tê tại chỗ. Không có nhiều trang thiết bị kiểm tra tình trạng sức khoẻ trong ca phẫu thuật, họ nói chuyện với Karin và phán đoán tình trạng của cô ấy từ cuộc trò chuyện.

“Con nuôi của John? Lương Tập?” Nữ nhân viên kẹp viên đạn ra: “đạn 22LR, có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của cô rồi.”

Karin cố chịu đựng cơn đau, mồ hôi ướt đẫm cả người hỏi: “Con nuôi của John thì sao?”

Nữ nhân viên bắt đầu khâu lại vết thương: “Nhiều người nghĩ John chỉ là một thám tử rất thông minh”.

Karin: “Đúng vậy, có gì đặc biệt khác?”

Nữ nhân viên nói tiếp: “Thực ra, ông ta là một thám tử rất thông minh. Cô không tự thấy lạ là tại sao khi vợ chồng ông ta có một đứa con trai nuôi, nhưng không có quan hệ pháp lý ở tuổi ngũ tuần? Với điều kiện của vợ chồng họ, không khó để nhận nuôi một đứa trẻ.”.

Nữ nhân viên: “Tôi biết Mary. Nói chính xác, mẹ tôi và Mary là bạn, và gia đình chúng tôi ở cùng một khu. Vì vậy tôi biết Lương Tập. John rất thích cậu ta. John là một kẻ rất đáng sợ, ông ta không có súng, ông ta không biết đánh nhau, nhưng ông ta có thể đoán được hành vi của người khác, trừ khi cô muốn diệt trừ ông ta, còn không tốt hơn hết đừng khiêu khích ông ta, bởi vì cô không biết trong đầu ông ta đang nghĩ gì, ông ta có thể từ lời nói của cô lấy được rất nhiều bí mật.”

Nữ nhân viên nói tiếp: “Tôi biết cô không tin, nhưng nếu cô nghĩ về nó từ một góc độ khác, cô sẽ hiểu. Lương Tập sẽ không bao giờ có thể đạt đến trình độ chiến đấu của cô. Cậu ta thậm chí còn không biết tiếp theo cô sẽ đánh vào chỗ nào. Tại sao cô có thể di chuyển nhanh như vậy. Cũng giống như tôi không hiểu vì sao John có thể nhìn ra bí mật từ lời nói, vì sao ông ta biết phương hướng phát triển của câu chuyện.”

Người nhân viên còn lại lên tiếng: “Cô không muốn thừa nhận rằng mình không thông minh bằng Lương Tập.”

Nữ nhân viên nói tiếp: “Tôi khuyên cô nên ngừng chơi trò dùng điểm yếu của mình để chống lại điểm mạnh của người khác”.

Karin nói: “Tôi không nghĩ mình ngu.”

Nữ nhân viên: “Cho dù chỉ số IQ của John có cao hơn người bình thường thì cũng không cao hơn bao nhiêu. Đáng sợ ở tư duy logic, khả năng quan sát, phán đoán, khả năng suy luận của ông ấy.”

“Cám ơn đã chỉ bảo, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.” Tác dụng của thuốc tê dần dần biến mất, hai nhân viên cấp cứu dùng cồn rửa vết thương một lần nữa. Dù đau đớn Karin cũng không kêu một tiếng, vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh khi nói chuyện với hai người.

Nữ nhân viên tán thưởng: “Không hổ danh là MI6.”

“Cảm ơn đã khen.”

Nữ nhân viên: “Nếu Lương Tập nằm ở đây, tôi đảm bảo rằng tiếng hét của cậu ta cả Luân Đôn có thể nghe thấy. Vì vậy, đừng đánh giá thấp bản thân, cô có khả năng của mình, và cậu ta có khả năng riêng của cậu ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.