Người Tìm Xác

Chương 11: Người mất tích bí ẩn



Tôi mơ mơ màng màng xuống xe, vừa nhìn xung quanh thì ngơ cả người, đùa gì thế, cắm trại ngoài trời à? Chú Lê thấy vẻ mặt của tôi, bèn cười nói: “Sao? Lần đầu ngủ ngoài trời à? Vậy cháu phải tập làm quen đi, sau này còn nhiều cơ hội như vậy lắm đấy!”

“Đây là đâu thế?” Tôi mù mịt hỏi chú Lê.

“Ở đây là Lop Nur, đích cuối của chúng ta là Kumu Qusar.”

Tôi nghe xong thì hối hận ngập lòng, không kiềm được mà rùng mình. Đúng là tiền này không dễ kiếm thật. Tôi dùng đồng hồ đo nhiệt độ ngoài trời lúc này, chưa đến 10 độ! May mà đồ trong cốp xe vẫn đủ, chắc có thể giải quyết được vấn đề giữ ấm.

Nhìn cảnh hoang vu ngút trời, lòng tôi bồn chồn từng cơn, đã mất tích mấy chục năm rồi, sao có thể dễ dàng tìm được chứ, nếu bị vùi dưới cát vàng thật, thì chỉ sợ là phải đào sâu ba mét.

Trong bốn người kia, có một người đàn ông khá to lớn, chắc hẳn kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của anh ta rất phong phú. Chưa được bao lâu, anh ta đã nhóm được lửa, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối với cô gái duy nhất trong nhóm.

Lúc ăn cơm, tôi chủ động giới thiệu về mình, sau này còn phải hợp tác với nhau, không biết tên cũng không hay lắm. Họ thấy tôi chủ động bắt chuyện, đương nhiên cũng không tỏ vẻ ta đây lắm.

Cô gái kia tên là Diệp Tri Thu, là bác sĩ, vẻ ngoài khá đặc biệt, cô ấy giới thiệu mình thường tham gia những hoạt động hiking*, nên lần này được mời làm bác sĩ trong đội. Còn người đàn ông cao to lúc nãy là Triệu Cường, là một hướng dẫn viên hiking. Anh ta đã từng dẫn đầu những nhóm người thích đi bộ xuyên quốc gia hơn mười lần, kinh nghiệm dã ngoại rất phong phú, vậy nên lần này chúng tôi cũng không cần thuê dân bản địa dẫn đường.

* Hiking là một hoạt động giải trí ngoài trời, hay hoạt động dã ngoại (Outdoor Recreation hay Outdoor Activity). Theo nghĩa tiếng Anh, Hiking là đi bộ đường dài, đi bộ leo núi.

Hai người còn lại rất trầm, không nói vai trò lần này của mình, chỉ giới thiệu đơn giản về tên mình. Trong đó, người đàn ông cao gầy là La Hải, còn người hơi béo lùn là Lưu Tử Bình.

Bọn họ không muốn nói nhiều, đương nhiên tôi cũng không hỏi thêm, cũng như tôi không nói nghề của mình là tìm xác. Còn Đinh Nhất thì càng ngắn gọn hơn, chỉ nói bốn chữ: “Tôi là Đinh Nhất.”

Mọi người đều coi chú Lê là tổng chỉ huy, tất cả hành động đều nghe theo chú, hơn nữa, tôi nhận ra La Hải và Lưu Tử Bình rất cung kính khi nói chuyện với chú. Chắc họ đã quen nhau từ trước, xem ra, tôi phải tìm cơ hội hỏi chú Lê thử xem hai người đó có phải người của chú hay không.

Không biết có phải do lần đầu đi dã ngoại hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo cả người, không ngừng rùng mình.

“Mong đừng gặp thú hoang gì đó ở vùng rừng núi hoang vu này!” Tôi thì thầm.

Đinh Nhất ngồi cạnh đó, liếc tôi nói: “Yên tâm, chỉ cần không gặp sói, chúng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Ở đây còn có sói?!” Tôi giật mình.

Triệu Cường đang thêm củi vào lửa, cười nói: “Bây giờ ít hơn trước rồi, sói cũng sợ người, nếu không đói lắm, hoặc tình cờ đụng trúng thì chúng sẽ không chủ động tấn công con người.”

Ngẫm lại cũng đúng, từ lúc thành phố không ngừng được mở rộng, chắc chắn sẽ xâm phạm vào nhiều lãnh địa hoang dã của động vật, chúng cũng chỉ đành tặng nhà của mình cho con người, sau đó chuyển tới nơi xa dân cư để sống.

Tôi ngẩn người nhìn đống lửa, đúng là nơi này lúc nào cũng có thứ không khí chết chóc! Cách chỗ chúng tôi cắm trại không xa lắm, có bộ xương của hai mẹ con lạc đà bị chôn vùi dưới cát.

Chắc chúng bị chôn vùi trong bão cát, rồi từ từ chết khát. Theo lý thuyết, lạc đà hiếm khi bị lạc đường, hoặc không tìm thấy nguồn nước. Nhưng tôi cảm nhận được, lúc đó đôi con vật này đã rất đói rất khát, biết bao ngày rồi mà không tìm được thức ăn, cơn bão cát kia cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết chúng.

Dưới điều kiện tự nhiên khắc nghiệt như vậy, cho dù là sinh linh nào cũng sẽ trở nên yếu đuối. Điều này lại khiến tôi nghi ngờ, tại sao mấy chục năm trước, nhà sinh vật học kia lại muốn tới đây một mình?

Dựa vào lượng tin tức ít ỏi trong tài liệu, có thể thấy, ông ta đã tham gia vào một hoạt động nghiên cứu khoa học. Nhưng tại sao, ông ta lại lạc đường, trong tài liệu không hề nhắc một chữ nào đến chuyện này…

Chú Lê thấy tôi mãi không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn đống lửa, bèn đẩy nhẹ, liếc nhìn ra hiệu tôi đi theo chú tới xe. Sau khi tôi hiểu ý, thì đứng ngay dậy, đuổi theo chú.

Nhìn cái vẻ thần bí của ông này, không biết đang âm mưu chuyện gì nữa…

Tôi vừa đến cạnh xe, chú đưa di động của mình cho tôi: “Nhìn đi, nhớ kĩ dáng vẻ người này.”

Tôi cầm lấy, trên màn hình là chân dung đen trắng của một người đàn ông trung niên đeo kính. Xem ra đây là người mất tích mà chúng tôi phải tìm lần này. Tuy ảnh chụp bằng di động, nhưng vẫn khá sắc nét, tôi nhìn bức ảnh đã hơi ố vàng trong màn hình, chỉ sợ tuổi của bức ảnh này còn lớn hơn cả tuổi tôi.

“Chính là ông ta?” Tôi hỏi nhỏ chú Lê.

Chú Lê gật đầu, không nói gì thêm.

“Còn thứ gì khác không? Chỉ có một tấm hình thì khó làm gì được, mà lại còn chụp bằng di động nữa chứ.” Tôi ăn ngay nói thật.

Chú Lê nhìn về phía đống lửa, đám Triệu Cường đang nói chuyện phiếm, không ai nhìn sang chỗ chúng tôi. Tôi đang thắc mắc không biết chú Lê nhìn gì, thì chợt thấy tay mát lạnh, một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng kim loại được nhét vào tay tôi.

Ngay lúc chạm vào đồng hồ, tôi chợt nhìn thấy dòng hình ảnh mơ hồ. Cảnh vật xung quanh lúc thì chân thật, lúc lại mờ ảo, mơ hồ không rõ ràng… Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một đôi tay khô nứt đang cầm cái ấm, mở nắp ra, cuối cùng phát hiện bên trong không có một giọt nước nào! Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy khung cảnh hoang vu, không có bất kỳ thực vật xanh nào…

“Tiến Bảo? Có phải… cháu thấy gì không?” Chú Lê nhỏ giọng hỏi.

Lúc này tôi mới sực tỉnh, nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, tôi biết là do chú Lê nhét vào, nhưng sao chú lại phải thần bí như thế?

“Cháu không sao, vừa rồi đúng là thấy được vài hình ảnh thật, nhưng thời gian ngắn quá, không có thông tin gì quan trọng, tại sao phải lén đưa bức ảnh và đồng hồ cho cháu?” Tôi khó hiểu.

Chú Lê liếc mấy người cạnh đống lửa, nói: “Chú không thể hoàn toàn tin tưởng mấy người kia, cháu cất kĩ cái đồng hồ này, thứ này chỉ có thể phát huy tác dụng khi ở trong tay cháu, nếu không thì nó cũng chỉ là một chiếc đồng hồ bỏ túi mà thôi.”

Tôi gật đầu, cất kĩ nó, sau đó lấy mấy cái túi ngủ và chăn lông trên xe ra, phát túi ngủ cho họ xong, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ, tuy nhiệt độ ở đây không được xem là cao, nhưng chắc ban ngày cát bị mặt trời thiêu đốt, nên khi nằm dưới đất vừa hay lại ấm áp.

Tôi nhanh chóng đi vào mộng đẹp…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.