*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn biểu cảm trên mặt họ, dường như sự việc cũng không lạc quan, có lẽ không ai trong số họ dám bảo đảm sau khi mượn thọ, quả bom hẹn giờ trong đầu tôi sẽ biến mất.
Xem ra giấc mơ lạ trước kia của tôi tám chín phần là thật rồi
Lúc này đây bất kể như thế nào tôi đều chạy trời không khỏi nắng
Thật ra như vậy cũng khá tốt, ít nhất cũng được chuẩn bị tâm lý trước, đỡ hơn là dùng một cái lăn ra chết! Như vậy tôi có thể xử lý vài việc sau khi chết cho ổn
Chú họ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện mượn thọ đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ cần tình trạng sức khỏe của cháu cho phép, lúc nào cũng có thể.” Tôi lắc3đầu luôn: “Khỏi đi, tự cháu hiểu rõ tình trạng của mình, cớ gì mà khi không lãng phí mấy chục năm dương thọ của người ta chứ?”
“Không thử thì làm sao biết không được? Cậu muốn chết đến thế à?” Đinh Nhất hơi tức giận
Tôi thấy mặt mũi mấy người họ đều mỏi mệt, ắt hẳn cảm xúc đều bên bờ vực sụp đổ, cho nên tôi cũng không muốn kích thích họ mà chỉ nói với vẻ thờ ơ: “Tôi không chết nhanh như vậy đâu, chắc là còn thời gian mấy tháng nữa…” Chú họ hỏi với vẻ ngờ vực: “Dựa vào đầu mà cháu chắc chắn như vậy?” Tôi bèn kể lại giấc mơ ly kỳ trước kia cho họ
Nghe xong, sắc mặt chú họ trở nên tối tăm hơn, Chú Lê lại càng liên tục1lắc đầu, nói: “Sớm biết rằng như thế này, đáng lẽ nên mượn thọ lúc trước khi đi thôn Nhạn Lai, có lẽ sự việc sẽ không có kết quả như hiện giờ.” Tôi khẽ cười: “Sống chết có số, cớ gì phải cưỡng cầu ạ? Thôn Nhạn Lai không phải là một ví dụ rất tốt đẩy sao…” Kết quả lúc này lại nghe chú họ nói với giọng khàn khàn: “Còn có một cách..
Đó là tìm được cặp song sinh kia, nghĩ cách làm cho tim thai kiếp sau của cháu ngừng đập.” Đáy lòng tôi không kìm được khẽ rùng mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Bây giờ cả Trung Quốc có nhiều phụ nữ mang thai như vậy, chỉ với thông tin là một cặp song sinh thì có thể tìm được kiếp sau9của cháu chắc!?”
“Chỉ cần muốn tìm là có thể tìm được…” Chú họ nói với gương mặt không cảm xúc
Tôi cười lạnh: “Cứ cho là chú tìm được rồi, nhưng làm sao chủ có thể phân biệt được ai mới là kiếp sau của cháu trong cặp song sinh đây?” “Tất nhiên là không giữ lại cả hai đứa…” Sắc mặt chú họ âm u.
Tôi biết chủ họ nói được thì sẽ làm được, tôi bèn thở dài thật mạnh và nói: “Nếu cháu làm như vậy thật, cháu có khác gì đám người Ngô Triệu Hải? Bỏ đi, thay vì sống trên đời mà phải đeo nhiều nghiệp chướng, không bằng châu chết sớm đầu thai sớm cho rồi!” Nói tới đây, tôi chợt cười xấu xa và nói với chú họ: “Chú họ, nếu chú thật sự có3cách tìm được cặp song sinh kia, vậy sau khi cháu chết hẵng đi tìm, đến lúc đó chú vẫn có thể tiếp tục làm chú họ của cháu!”.
Chủ họ tức giận nạt tôi: “Lúc ấy chú đã có thể làm ông của cháu rồi, lại còn chủ họ…”
Tôi biết con người đều ích kỷ khi đối mặt với sự sống chết của bản thân mình, điều này tôi có thể lý giải được..
Thật ra trước giờ tôi luôn biết chú họ cũng không phải người tốt gì, nhưng tình thân của chủ ấy với tôi lại rất chân thật, mặc dù tôi vẫn biết “chú họ” này là hàng giả
Sáng sớm hôm sau Đỉnh Nhất giúp tối xử lý thủ tục ra viện, ban đầu bác sĩ Trịnh hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ thấu hiểu3và nói: “Với tình trạng của cậu, phẫu thuật hay không phẫu thuật đều chiếm 50% khả năng, cho nên tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.” Thật ra sau khi ra viện, tôi cũng lên mạng tìm kiếm về căn bệnh này của mình, nếu không chú ý đến, nó sẽ giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, một khi khối u vỡ, đại là thần tiên cũng khó cứu
Đương nhiên, cũng có người đồng ý chọn cách chữa trị tích cực một chút, đó là mở hộp sọ lấy nó ra.
Tuy nhiên trong bộ não của loài người chúng ta có rất nhiều vùng cấm của thượng đế
Khối u trong đầu tôi nắm đứng ở vị trí khó xử như vậy
Một khi phẫu thuật thất bại, tôi có thể sẽ bị đẩy thẳng từ bàn mổ đến nhà xác
Mạng sống yếu ớt và nhỏ bé như vậy đấy, cho nên thay vì cả ngày lo lắng khi nào tôi sẽ chết, không bằng thừa dịp bây giờ tôi còn có thể chạy có thể nhảy để làm vài chuyện khiến mình vui vẻ cho rồi! Tôi thử tính toán ngày tháng, thai nhi bình thường có thể nghe thấy tim thai vào lúc hơn hai tháng, người mẹ trong mơ kia nói, lần đầu tiên cô ấy tới khám thai cũng không nghe thấy có hai tim thai, nên tôi tính thêm cho nó một tháng
Tính toán chín bỏ làm mười như vậy, chắc là tôi còn chưa đến sáu tháng
Thật ra sáu tháng có thể làm rất nhiều chuyện, đầu tiên tôi phải xử lý tiền trong ngân hàng
Đây là tiền mồ hôi nước mắt tôi cực khổ kiếm được, tôi cần phải thu xếp thích đáng cho chúng mới được…t Đầu tiên tôi sang tên căn hộ tôi và Đinh Nhất đang ở cho Đinh Nhất
Trước đây tôi còn muốn tìm lại những ký ức đã mất giúp anh ta, nhưng bây giờ xem ra chắc không có cơ hội này nữa
Cái tên Đinh Nhất này cả đời cũng chẳng có mấy người bạn, để lại căn hộ cho anh ta..
cho dù anh ta mãi mãi không tìm lại được ký ức trước kia, ít nhất còn có cái nhà có thể che mưa chắn gió.
Hai căn nhà mà còn lại kia, tôi sang tên hết cho Chiêu Tài, mặc dù bây giờ những căn nhà đó không đáng giá mấy, nhưng sau này sẽ có cơ hội tăng giá trị nhiều hơn
Như vậy cũng coi như là cho Chiêu Tài và lão Triệu thêm một phần bảo đảm lúc tuổi già!
Về phần số tiền tiết kiệm của tôi trong ngân hàng, tôi đã từng nghĩ tới việc quyên góp một số tiền lớn ra ngoài để mình được làm nhà từ thiện một lần cho đã ghiền
Nhưng cuối cùng tôi vẫn kịp thời bỏ suy nghĩ này đi, bởi vì tôi cảm thấy tất cả những quỹ từ thiện hiện nay đều không đáng tin cậy..
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chia số tiền này thành năm phần, phần nhỏ nhất trong đó để lại cho tôi tiêu xài trong vòng sáu tháng, cũng cho tôi được sống cuộc sống xa xỉ cực độ trước khi lìa đời một phen
Bốn phần còn lại, tôi lập quỹ ủy thác, Chú Lê và chú họ, Đinh Nhất và Chiêu Tài là người thụ hưởng quỹ..
để bảo đảm rằng cuộc sống của họ được ổn định sau khi tôi chết
Kết quả chú họ biết được còn mắng chửi tôi một trận
Chú ấy bảo thân xác này của chú cũng không còn dùng được mấy năm, đến lúc đó số tiền kia chẳng phải là ném đá trên sông à, không biết sẽ làm lợi cho họ hàng bà con xa nào của mình nữa…