Yến Kinh Khuê Sát

Chương 33-2: Nhân duyên kết 9



“Thời gian cấp bách, không thể chỉ dựa vào Bạch đại nhân chạy đôn chạy đáo, nếu buổi sáng huynh không có việc gì, chúng ta liền đến Mặc Văn Trai của Chúc gia hỏi thăm một chút, nhìn xem cửa hàng này có manh mối gì không.”

Triệu Thụy nghe được bốn chữ thời gian cấp bách, ánh mắt hơi lóe, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhưng hắn không sốt ruột mở miệng, vẫn đang nghe Tạ Cát Tường nói chuyện.

Tạ Cát Tường đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Ta nhớ hồ sơ Nghi Loan Tư trước đó có ghi lại, từ sau khi Hách phu nhân qua đời, Chúc Phượng Nghi dường như cũng bị bệnh, không lại xuất hiện trước mặt người khác, từ lúc ấy buôn bán của Chúc gia đều do Chúc đại thiếu gia trẻ tuổi tiếp quản, mà chủ mẫu trong nhà, cũng từ Hách phu nhân đổi thành Liễu phu nhân, từ bà bà biến thành con dâu.”

Ba năm trước đây, bất luận đã xảy ra cái gì, Chúc gia đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Triệu Thụy nói: “Đúng là như thế, hiện tại Chúc Cẩm Trình đột nhiên qua đời, Chúc gia còn đang làm tang sự, chốc lát cũng không rảnh bận tâm chính sự, cũng không biết buôn bán của Mặc Văn Trai về sau sẽ do ai xử lý.”

Cho nên, Chúc Cẩm Trình chết, có quan hệ đến Mặc Văn Trai không?

Trong nhà bọn họ tạm thời không có manh mối khác, nếu có cũng chỉ là sương mù càng lúc càng nhiều, dưới tình huống không thể điều tra rõ người bị tình nghi, Mặc Văn Trai là phương hướng rất tốt.

Tầm mắt hai người giao nhau, không hẹn mà cùng gật gật đầu: “Điều tra Mặc Văn Trai.”

Đã định ra phương hướng điều tra, trong lòng Tạ Cát Tường không gấp gáp, nàng uống trà cùng Triệu Thụy một lát, lại nghe Triệu Hòa Trạch miêu tả “sinh động như thật” một chút về chuyện thú vị lúc trước của Triệu Vương phủ, Bạch Đồ đã vội vội vàng vàng vào cửa.

Hắn vừa đến, phía sau nha môn tức khắc trở nên náo nhiệt.

Lập tức nghe Bạch đại nhân lớn tiếng nói: “Ai u Triệu đại nhân, Tạ nha đầu, hôm qua ta cũng không bận việc không công, chúng ta có manh mối mới rồi đây.”

Tạ Cát Tường nghe hắn còn gọi mình là Tạ nha đầu, một chút tức giận cũng không còn, ngược lại nhoẻn miệng lộ ra một nụ cười thoải mái.

Hôm qua tranh chấp vốn là vì việc công, vì vụ án, cũng vì người chết, căn bản không có bất luận hiềm khích cá nhân nào.

Trong đó, Bạch Đồ là cũng là người có tư lịch, trở về bình tĩnh lại, lập tức không hề còn rối rắm.

Tạ Cát Tường cười đáp hắn: “Bạch đại nhân vất vả.”

Bạch Đồ xua xua tay, rất tự giác mang chén đến châm trà: “Chuyện Chúc gia quá khó tra, cả nhà bọn họ từ trên xuống dưới miệng đều rất nghiêm, ngoại trừ người làm công trước đó, ta không còn hỏi được tin tức Chúc gia từ người nào nữa, mặc dù là người mấy nhà thân thiết với Chúc gia, cũng đều nói không biết.”

Lấy nhân mạch của Bạch Đồ, tra không ra cái gì mới chứng tỏ còn có rất nhiều vấn đề.

Bạch Đồ rót tiếp chén trà lớn, lau miệng tiếp tục nói: “Bản thân chủ nhân Chúc gia càng lúc càng ít đi, mấy năm nay cũng chưa từng bổ sung hạ nhân, người hầu trong nhà cũng đều có định số, đều là người hầu nhiều năm, hỏi không ra manh mối cũng hợp lý, nhưng Mặc Văn Trai nhà bọn họ rốt cuộc cần mở cửa buôn bán, tiểu nhị người hầu tới tới lui lui trong đó, ta ngược lại cũng tìm được mấy người để hỏi.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, hai người đều có chút ngoài ý muốn, hôm qua ba người tách ra điều tra, cuối cùng lại không mưu mà hợp.

Bạch Đồ đang nói đến cao hứng, không chú ý đến ánh mắt Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy.

“Mặc Văn Trai trước kia là Chúc gia chủ Chúc Phượng Nghi xử lý, bất quá người này kỳ thật rất phong nhã, không yêu thích mấy việc thế tục này, nếu không phải tranh Mặc Trúc của hắn nổi tiếng khắp Yến Kinh, giấy và bút mực ở Mặc Văn Trai cũng là hàng ngon giá rẻ, buôn bán nhà bọn họ cũng sẽ không thịnh vượng mãi như vậy được.”

Cho nên Chúc Phượng Nghi căn bản không giỏi kinh doanh, buôn bán ở Chúc gia rực rỡ như vậy, toàn dựa vào lý do này, hơn nữa văn nhân mặc khách luôn yêu thích danh gia, lúc này mới thịnh vượng được nhiều năm.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Vậy tới tay Chúc Cẩm Trình thì sao?”

Bạch Đồ nói: “Ba năm trước đây, Hách phu nhân đột nhiên qua đời, nghe nói Chúc Phượng Nghi đã chịu đả kích rất lớn, từ đây phát bệnh không dậy nổi, Chúc gia Mặc Văn Trai đành để lại cho đại thiếu gia Chúc Cẩm Trình xử lý, hắn không giống Chúc Phượng Nghi, tuy không có thiên phú hội họa, cũng không phải danh gia gì, nhưng trên phương diện làm ăn buôn bán lại rất có đầu óc, cần cù chăm chỉ ba năm như thế, Mặc Văn Trai trong tay Chúc Cẩm Trình dần dần thịnh vượng lên.”

Bạch Đồ thở dài: “Vị Chúc thiếu đông gia này là kỳ tài kinh doanh, nếu thêm mấy năm, nói không chừng Mặc Văn Trai sẽ trở thành hiệu buôn nổi tiếng nhất Đại Tề chúng ta.”

Đáng tiếc, tuổi còn trẻ, người đã mất.

Hắn chết như thế nào, buổi sáng đã có giáo úy thông truyền cho Bạch Đồ, Bạch Đồ cũng biết hắn rất có thể bị người hại chết, trong ngôn ngữ rất là tiếc hận.

Tạ Cát Tường nói: “Nói như thế, thanh danh tốt của Mặc Văn Trai toàn dựa vào vị đại thiếu gia này.”

Bạch Đồ gật đầu nói: “Xác thật là như thế, nhưng mà…… Vị Liễu thiếu phu nhân nhà bọn họ cũng thực không đơn giản.”

Liễu thiếu phu nhân Liễu Văn Nhân là biểu muội Chúc đại thiếu gia, mẫu thân nàng là trưởng tỷ Chúc Phượng Nghi, thời trẻ gả cho Liễu gia đại thiếu gia, sau đó Liễu Văn Nhân cùng Chúc Cẩm Trình vừa lúc chào đời cùng năm, hai nhà liền định thân miệng cho hai trẻ.

Hiện giờ Đại Tề đã rất ít có nhà định thân từ bé, loại định thân miệng này không tính chắc chắn, nếu tương lai hài tử lớn lên không yêu thích lẫn nhau, có thể trực tiếp từ bỏ.

Bạch Đồ nói: “Trước đó chúng ta chỉ lo tra Chúc gia, không chú ý tới Liễu gia, thông qua quản sự Mặc Văn Trai, ta mới nhớ tới đi điều tra Liễu gia một chuyến.”

“Các ngươi đoán thế nào, phụ thân Liễu Văn Nhân Liễu đại thiếu gia hơn hai mươi tuổi đột nhiên bệnh nặng qua đời, mẫu thân Liễu Văn Nhân Chúc thị liền thủ tiết, phường kinh doanh giấy Tuyên Thành trong nhà họ cũng bị nhị thúc tam thúc cùng nhau trông giữ, mỗi năm chỉ cho hai mẹ con bọn họ tiền lãi, không chấp nhận bất kỳ chất vấn nào khác.”

Liễu gia làm như vậy thật không quá sáng suốt.

Bạch Đồ nói: “Chúc Phượng Nghi là một văn nhân, không quen nhìn nhất là việc ức hiếp đến bực này, liền trực tiếp tìm tộc trưởng Liễu gia, thái độ cường ngạnh làm chống lưng cho trưởng tỷ, cứ như thế, phường giấy Tuyên Thành mới trở lại trong tay Chúc thị cùng Liễu Văn Nhân. Đại khái là thương tiếc cô nhi quả phụ, Chúc Phượng Nghi cùng Hách phu nhân càng có nhiều chăm sóc đối với hai mẹ con lẻ loi trơ trọi này, quan hệ của người hai nhà còn muốn thân mật hơn so với trước lúc Chúc thị xuất giá, mà định thân của Liễu Văn Nhân cùng Chúc Cẩm Trình, cũng quyết định từ đó.”

Nói đến đây, Bạch Đồ nhanh tay rót thêm một ngụm nước trà.

Tóm tắt không thể không nói dong dài, nhưng quan trọng còn ở phía sau.

“Liễu Văn Nhân 18 tuổi thành thân cùng Chúc Cẩm Trình, hai năm sau, Hách phu nhân liền đột phát bệnh qua đời, lúc ấy Chúc Phượng Nghi bi thống khó tiêu, cũng không hề hỏi đến thế sự, là Chúc Cẩm Trình khởi động gia nghiệp, nhưng trên thực tế, bày mưu tính kế sau lưng Chúc Cẩm Trình kỳ thật là Liễu Văn Nhân.”

Vị Liễu phu nhân tuổi còn trẻ này, kỳ thật còn lợi hại hơn trượng phu nàng.

“Nếu không phải tiểu nhị Mặc Văn Trai lén nói với ta, ta cũng không biết mấy năm nay phần lớn đều do Liễu Văn Nhân chưởng quản gia nghiệp, Chúc Cẩm Trình chỉ làm bài trí bên ngoài, hai vợ chồng nhìn như nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nhưng trên thực tế toàn bộ Chúc gia đều ở trong tay một người.”

Liễu Văn Nhân!

Vị Liễu phu nhân người ngoài đều cho rằng nhu nhược ôn hòa, dịu dàng đa tình, kỳ thật mới là người chân chính khống chế Chúc gia.

Tạ Cát Tường thở sâu: “Manh mối này quá trọng yếu, Chúc Cẩm Trình chết, khả năng còn liên lụy đến Chúc gia Mặc Văn Trai.”

Đúng vậy, ngay từ đầu bọn họ còn đang suy đoán nguyên nhân Chúc Cẩm Trình chết, Bạch Đồ lập tức đưa tới một cái.

Ích lợi vừa là đá thử vàng, cũng là đao cạo xương.

Chém vào trên người, đâm vào trong lòng, mới khiến người đau đớn khó nhịn, chung thân không quên.

Lúc này Bạch Đồ lại cười thần bí: “Không, không chỉ bởi vì Mặc Văn Trai.”

Ánh mắt Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy, giờ phút này đều đặt trên người Bạch Đồ.

Nóng bỏng trong ánh mắt bọn họ, khiến Bạch Đồ hết sức thoải mái.

Bận rộn một ngày một đêm hôm qua, không có uổng phí.

Bạch Đồ thấy hai người đều đang đợi hắn, lập tức nói: “Tiểu nhị cung cấp manh mối kia, vốn là người hầu Chúc gia, sau đó tuổi tác lớn, lại có quý nhân tương trợ, liền thoát khỏi nô tịch đến Mặc Văn Trai làm tiểu quản sự, chỉ là sau đó xảy ra chút việc, hắn mới rời khỏi Mặc Văn Trai, thay đổi làm việc cho một nhà khác.”

Phỏng chừng Chúc gia cũng đã quên có người như vậy, cho nên mới để Bạch Đồ thăm dò ra được, hơn nữa đã dò hỏi được một phần bí mật Chúc gia.

“Sở dĩ tiểu nhị kia chịu nói, là bởi vì quý nhân của hắn, chính là người trong cuộc của câu chuyện xảy ra với Hách phu nhân ba năm trước đây.”

Lời này vừa được thốt ra, Tạ Cát Tường lập tức lên tinh thần.

“Quý nhân của hắn chính là quản gia trước đây của Chúc gia, người này họ Trương, cũng là người hầu Chúc gia, tổ tiên hắn đều ở Chúc gia, đến đời hắn bởi vì từ nhỏ phụng dưỡng Chúc Phượng Nghi lớn lên, cho nên chờ đến khi tuổi tác thích hợp liền thành đại quản gia, trong nhà ngoài ngõ đều rất uy phong.”

Trương quản gia?

Tạ Cát Tường không nghĩ tới, điều tra tiến vào ngày thứ ba, còn có nhân vật mới xuất hiện trong tầm nhìn mọi người.

Bạch Đồ dừng một chút, ý tứ sâu xa nói: “Trương quản gia này nghe nói bộ dáng cao lớn tuấn lãng, rất có khí khái nam tử, so với Chúc Phượng Nghi là hai loại ưu tú khác nhau.”

Tạ Cát Tường lập tức hiểu rõ ý tứ sâu xa của Bạch Đồ.

“Cho nên, căn cứ vào tiểu nhị thuật lại, Hách phu nhân cùng Trương quản gia dần dần có tư tình, việc này bị Chúc Phượng Nghi phát hiện, chịu đả kích rất lớn, mà Hách phu nhân cũng cảm thấy không mặt mũi sống tiếp, nên trực tiếp tự sát. Chúc gia vì che lấp chuyện gièm pha như vậy, mới khống chế nội trạch cực nghiêm, phàm là người biết nội tình cũng đều bị hạ lệnh cấm khẩu, cho nên chỉ điều tra Chúc gia, chúng ta đều tra không ra được cái gì.”

Bạch Đồ gật gật đầu, nói: “Đúng, cũng không đúng.”

Hắn ho nhẹ một tiếng, dời lực chú ý của mọi người đến trên người mình, sau đó mới mở miệng.

“Theo cách nói tiểu nhị kia, thì Hách phu nhân cùng Trương quản gia là bị người khác vu oan hãm hại, sau khi phát sinh sự việc kia, Hách phu nhân bị người hại chết, Trương quản gia nhảy sông tự sát, mà chính bởi vì hắn từng nhận ân huệ của Trương quản gia, nhưng không cách nào đòi lại công bằng cho Trương quản gia, nên nản lòng thoái chí rời khỏi Mặc Văn Trai, không hề hỏi đến việc Chúc gia.”

Lúc này Tạ Cát Tường đã bị xoay đến hôn mê.

Bên phía Bạch Đồ điều tra ra manh mối quá phức tạp, đầu tiên nói Mặc Văn Trai là do Chúc đại thiếu gia xử lý, sau đó lại nói kỳ thật người phía màn chính là Liễu Văn Nhân. Tiếp theo lại nhảy ra một Trương quản gia, khi mọi người đều suy đoán Trương quản gia và Hách phu nhân có tư tình dẫn tới bi kịch ba năm trước đây, hắn lại nói hai người đều bị vu oan hãm hại.

Nói liên tiếp như vậy, vụ án tựa hồ lập tức bị lật đổ.

Nhưng bất luận vụ án có bao nhiêu phức tạp, bọn họ cũng phải kéo tơ lột kén tìm kiếm ra chân tướng.

Tạ Cát Tường ổn định tâm thần, nàng nói: “Căn cứ theo manh mối của Bạch đại nhân hôm nay, cẩn thận phân tích lời tiểu nhị, chúng ta có thể biết ba điểm.”

“Thứ nhất, Hách phu nhân và Trương quản gia đều tử vong ba năm trước đây, tạm thời không bàn đến nguyên nhân chết, thời gian hẳn là cùng lúc.”

“Thứ hai, nếu Hách phu nhân cùng Trương quản gia không có tư tình, hai người liên tiếp bị hại, sau khi chết còn bị vu tội, như vậy, hai người khẳng định có chung một kẻ thù, hoặc là… đã biết bí mật gì không nên biết.”

“Thứ ba, cái chết của Chúc Cẩm Trình và cái chết của Trì Tiểu Hà, hẳn là cũng liên quan đến chuyện ba năm trước đây, đối với cái chết của hai người bọn họ, người hiềm nghi là Liễu Văn Nhân, thêm một người khác có khả năng là Chúc Phượng Nghi.”

Tạ Cát Tường dừng một chút, nàng trầm giọng nói: “Toàn bộ chuyện xảy ra ở Chúc gia kỳ thật không thể không liên quan đến Chúc Phượng Nghi, bất luận là Hách phu nhân hay Chúc Cẩm Trình, đều có quan hệ thân cận nhất với Chúc Phượng Nghi, nhưng sau khi hai việc này phát sinh, Chúc Phượng Nghi đều đúng lúc bị bệnh, chúng ta điều tra Chúc gia ba ngày, lại không ai thấy Chúc Phượng Nghi.”

“Vị Mặc Trúc thư sinh nổi danh khắp Yến Kinh.. rốt cuộc còn sống hay đã chết?”

Chúc Cẩm Trình chết đã nhiều ngày, Chúc Phượng Nghi đều đóng cửa không ra, thậm chí ngay cả túc trực bên linh cữu nhi tử cũng không xuất hiện, đủ chứng tỏ xác thật có nguyên nhân khác.

Chẳng lẽ thật sự bệnh nguy kịch, không cách nào đi lại?

Cũng có thể, hắn đã chết từ sớm, căn bản không có khả năng xuất hiện trước mặt mọi người.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Thụy: Đều nghe muội, về sau chuyện gì cũng đều nghe muội.

Tạ Cát Tường: Thật không? Ta muốn học khinh công!

Triệu Thụy: Ngược lại cũng không cần nghiêm túc như thế, ngoan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.