Nói đi, nhưng cũng không cần đi gấp.
Tạ Cát Tường nhanh nhẹn dùng đũa cuốn hai cái bánh rán hành, dùng dao nhỏ cắt thành từng miếng lớn nhỏ, xếp ngay ngắn vào hộp đồ ăn.
Triệu Thụy hiếm lạ nói: “Ăn chưa no?”
Bữa tối Tạ Cát Tường ăn không nhiều lắm, vừa nãy ăn tầm nửa cái bánh đã là cực hạn của nàng. Sao có thể ăn chưa no, Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, hai người ra cửa ngồi trên xe ngựa, Tạ Cát Tường mới mở hộp đồ ăn ra.
“Huynh mới chưa ăn no.” Tạ Cát Tường dỗi hờn hắn một câu.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn nhìn bánh rán hành ngay ngắn trong hộp đồ ăn, trong lòng ấm áp.
Hắn lấy trong hộp ngầm trên xe ngựa ra một đôi đũa, cứ thế thong thả ung dung ăn hết.
“Vẫn là Cát Tường tiểu thư hiểu ta.”
Tạ Cát Tường lúc này mới có chút ngượng ngùng, nàng trực tiếp thay đổi đề tài: “Có người thông truyền cho Hình đại nhân chưa?”
Chúc Cẩm Trình chết như thế, không thể tiếp tục để di thể ở linh đường Chúc gia, sau khi nghiệm thi Hình Cửu Niên liền trực tiếp mang Chúc Cẩm Trình trở về Nghĩa Phòng, có vẻ còn muốn xác nhận một lần nữa theo Nghiệm Thi Cách mục.
Tử trạng giống Chúc Cẩm Trình rất ít thấy, Kim Tàm Cổ cũng không phải nhà nào cũng có, tử trạng của Chúc Cẩm Trình khiến cho Hình Cửu Niên hết sức chú ý, dẫn các đồ đệ cẩn thận cả một buổi trưa, sợ bỏ lỡ bất luận chi tiết nào.
Triệu Thụy nói: “Muội yên tâm, Hình đại nhân không chừng còn nhanh hơn cả chúng ta.”
Án mạng ở Chúc gia này, ngay từ đầu Hình Cửu Niên không có bao nhiêu hứng thú, tuy rằng Yến Kinh không giá rét như các tỉnh phía Bắc, nhưng không ít gia đình phú quý trong kinh đều có hầm băng, loại trường hợp chết cóng như thế này có không ít.
Nhưng Kim Tàm Cổ lại thật hiếm có.
Kể từ đó, đối với thi thể thứ ba trong hồ sen, Hình Cửu Niên liền đặc biệt chú ý.
Tạ Cát Tường nhìn hắn thong thả ung dung ăn hết một hộp bánh rán hành, cuối cùng lại lau tay lần nữa, không khỏi cảm khái thở dài.
“Sao vậy?” Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nàng.
Tạ Cát Tường dừng một chút, lại nói: “Ta không nghĩ tới, chỉ tra một mình Trì Tiểu Hà thôi, mà lại tra ra nhiều người chết như vậy.”
Một vụ án mạng nhìn như đơn giản, lại liên tục dẫn ra hai án mạng khác, một gia đình trong ba năm đã chết mất bốn người, Nghi Loan Tư lại không hề hay biết.
Triệu Thụy lại rất thờ ơ: “Chờ thời gian lâu hơn, muội sẽ biết ngay, trong các gia đình giàu có phú quý như này, nhiều nhất chính là những chuyện như vậy.”
“Yêu hận và lợi ích giữa bọn họ đều có đủ, sâu sắc đến nỗi đoạt lấy mạng người dưới xúc động.”
Tạ Cát Tường thở dài: “Cần gì như vậy chứ.”
Nhà nàng cũng từng cẩm y ngọc thực, viện to nhà cao cửa rộng, nhưng trong nhà lại hết sức hòa thuận, người trong nhà ít, cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Triệu Thụy nói: “Thế gian này không có gì bí mật, chỉ cần đã làm chuyện xấu, mặc kệ có chứng cứ hay không, cuối cùng đều sẽ bị phơi bày, bị thiên lý phán xét.”
Tạ Cát Tường yên lặng gật gật đầu.
Hai người nói như thế, xe ngựa đã tới cửa Chúc gia.
Mới vừa tiến vào Chúc phủ, Tô Thần đã vội vàng tiến lên, nói với hai người: “Đại nhân, Tạ Thôi quan, trong hồ sen xác thật có một bộ hài cốt, bởi vì ngâm nước thời gian khá dài, hiện giờ chỉ còn bộ xương trắng cùng với y phục cũ nát thành từng mảnh nhỏ, Hình đại nhân đang nghiệm thi.”
Triệu Thụy nói: “Hình Cửu Niên có nhìn ra tuổi?”
Cái này dễ nhìn ra nhất, Hình Cửu Niên là nhất đẳng ngỗ tác, nếu ngay cả tuổi tác hài cốt cũng nhìn không ra, vậy nhất đẳng ngỗ tác này hắn cũng không cần làm nữa.
Tô Thần gật gật đầu: “Có, Hình đại nhân đã nhìn ra, người chết là nam, thân cao khoảng sáu thước💥, tuổi tầm hai mươi.”
Hai mươi?
Ba năm trước đây, Trương Trung như thế nào cũng phải độ khoảng ba mươi mấy, không có khả năng vẫn là một người hai mươi tuổi.
Tạ Cát Tường cũng hơi hơi giật mình: “Thật đúng như Liễu Văn Nhân nói, người chết không phải Trương Trung.”
Người chết không phải Trương Trung, vấn đề cần xác thực cũng rất nhiều. Truyện Xuyên Nhanh
Thứ nhất, người chết rốt cuộc là ai. Thứ hai, Trương Trung hiện đang ở nơi nào. Thứ ba, Trương Trung có phải là hung thủ gây ra mấy vụ án mạng ở Chúc gia không.
Triệu Thụy nói: “Đi nhìn trước, xem có manh mối khác không.”
Lúc này, tâm tư Tạ Cát Tường, đang quay về giữa trưa.
Lúc ấy có một linh cảm chợt lóe lên, hiện tại nghe được người chết ước chừng hai mươi, linh cảm kia lại vụt qua một lần nữa.
Nàng cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, một ý tưởng lớn mật làm sao cũng không áp xuống được, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Triệu Thụy không biết vì sao lại cảm nhận được trong lòng nàng kích động, quay đầu hỏi: “Sao vậy, nghĩ ra manh mối nào phải không?”
Tạ Cát Tường lại không nói nhiều, chỉ nói: “Nhìn liền biết.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đoàn người liền đi vào bờ hồ, giờ phút này hồ sen đã không còn tầng tầng lá sen xanh mướt vốn có, chỉ còn một lớp nước bùn nhìn có vẻ dơ bẩn không chịu nổi trong hồ, làm người không muốn đến gần.
Tại đình hóng gió cạnh hồ sen, mấy giáo úy đang vây quanh Hình Cửu Niên, Ân Tiểu Lục cầm Nghiệm Thi Cách mục trong tay đang hí hoáy viết.
Triệu Thụy vừa đến, các giáo úy đồng loạt chắp tay hành lễ: “Đại nhân.”
Mấy giáo úy bận rộn cả buổi chiều, hiện tại trên người đều là nước bùn, Triệu Thụy liền làm dịu thần sắc, nói: “Vất vả rồi, đều trở về nghỉ ngơi cả đi, đêm nay đổi một đội khác đến thay.”
Các giáo úy vui mừng lui ra, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cùng nhau đi vào trong đình hóng gió.
Giờ phút này trên mặt đất trong đình hóng gió đang trải một tấm giấy dầu, mặt trên xếp một bộ xương ngay ngắn, người chỉ còn lại mớ xương trắng, không gây cảm giác âm trầm đáng sợ nào.
Hình Cửu Niên đang trầm mê vào bộ khung xương, căn bản không chú ý tới có người đang đứng phía sau mình, cho đến khi Triệu Thụy lên tiếng dò hỏi, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
“Các ngươi tới cũng nhanh,” Hình Cửu Niên đứng dậy, nhận khăn lau tay đồ đệ đưa qua, “Tình hình người chết hẳn Tô đại nhân đã nói qua, ta lại nói cho các ngươi biết kỹ càng hơn.”
Hình Cửu Niên chỉ vào xương đùi nói: “Người này hẳn là rơi vào hồ sen, sau khi rơi vào nước hắn từng giãy giụa, chân có khả năng đụng vào đá cạnh hồ, trên đùi rách ra một vết thương, trên xương cốt cũng để lại dấu vết rất nhỏ, trừ cái này ra thì không có vết thương khác.”
Tạ Cát Tường như suy tư gì gật gật đầu: “Vậy có thể xem như, người này chết do đuối nước?”
Hình Cửu Niên nói: “Thật ra có thể kết luận như vậy, vì xương cốt đã hóa trắng, không thể nhìn ra vết thương khác trên người, chỉ dựa vào trạng thái xương hóa trắng, vậy chết đuối là hợp lý nhất.”
Đúng lúc này, Ân Tiểu Lục đưa một cây trâm bạc qua: “Đúng rồi, các giáo úy đại nhân cẩn thận tìm tòi dưới đáy hồ, ngoại trừ cây trâm bạc này, cũng không có đồ vật khác, trâm bạc này có thể là của người chết.”
Tạ Cát Tường cũng không ngại bẩn, nàng cách khăn tay nhận trâm bạc, đóa hoa sen nở rộ trên trâm bạc, lấp lánh rực rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Tạ Cát Tường có chút kích động.
Trong lòng nàng đã có phỏng đoán hoàn hảo về tình cảnh ngày đó, chỉ là nhìn Chúc Thuyền Quyên cùng Liễu Văn Nhân cách đó không xa, nàng cũng không nói ra tại chỗ.
“Chúc gia có nói ba năm trước đây có gã sai vặt trẻ tuổi nào mất tích không?” Triệu Thụy hỏi Tô Thần.
Tô Thần trầm giọng nói: “Chúc gia từ trên xuống dưới đều nói không có gã sai vặt tuổi trẻ nào mất tích, nhà bọn họ mấy năm nay cũng chưa tuyển người mới, nha hoàn gã sai vặt đều là người hầu hạ nhiều đời, nếu có người mất tích, chắc chắn gây nên hoài nghi.”
Triệu Thụy lại nói: “Trương Trung có thể ra vào Mặc Lan Hiên không hề chướng ngại, khẳng định vẫn luôn trốn ở Chúc gia, Chúc gia lớn như vậy, một người trưởng thành sống ở chỗ này, không có khả năng chưa từng bị người khác phát hiện, chỉ cần có bất luận nô bộc nào không thích hợp, đều mời đến hỏi một chút.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi điều tra.”
Chờ người đi rồi, Triệu Thụy mới mang Tạ Cát Tường xoay sang một hướng khác, nhỏ giọng hỏi: “Muội đã cân nhắc ra gì sao?”
Biểu tình của Tạ Cát Tường nhìn như bình thường, nhưng Triệu Thụy lại có thể nhìn ra trong ánh mắt bình tĩnh của nàng một chút kích động.
Tạ Cát Tường lặng lẽ nhìn thoáng qua người Chúc gia, quay đầu nhỏ giọng nói với Triệu Thụy: “Huynh thấy người chết trong hồ này giống ai?”
Nàng lấy trâm hoa sen bạc ra, đưa cho Triệu Thụy nhìn kỹ: “Ba năm trước đây, Trì Tiểu Hà mang thai, nhưng Cố Đông tựa hồ như lừa gạt nàng rồi mất tích, nàng tìm không thấy, cuối cùng hài tử bị sẩy, nàng cũng không có chỗ đi, cùng đường được kẻ buôn người thu giữ.”
Tâm tư vừa mới lặng xuống của Triệu Thụy, lập tức trỗi lên.
Ba năm trước đây, Cố Đông cứ như vậy bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả Nghi Loan Tư đều không có hồ sơ.
Một người đột nhiên mất tích, nếu không phải thật sự có bản lĩnh trốn tránh quan phủ, thì chính là đã chết ở một góc nào đó không ai biết, chỉ chờ người khác đến tìm kiếm.
Tạ Cát Tường nói: “Lời đồn từng nghe trước đó, đều do người ngoài nói, toàn là Trì Tiểu Hà tựa hồ như vô cùng oán hận Cố Đông, mấy năm sau vẫn còn nhờ người tìm kiếm Cố Đông.”
“Sự thật chân tướng có khả năng cũng không phải là như thế, Cố Đông không phải cố ý lừa gạt Trì Tiểu Hà, lừa tâm lừa thân rồi lại mất tích, hắn là muốn làm thêm một vụ lớn, sau đó cùng Trì Tiểu Hà sống thật tốt.”
Cây trâm bạc trong tay Tạ Cát Tường, đã mất đi ánh sáng, yên lặng nghe lại chân tướng chuyện đã qua.
Cho nên ban đêm hắn đến thăm gia đình giàu có như Chúc gia, muốn trộm chút đồ vật đáng giá, đồng thời, bởi vì Trì Tiểu Hà đã hoài thai, trong lòng hắn cao hứng, đặc biệt mua cây trâm hoa sen này tặng cho nàng.
Triệu Thụy dừng một chút, đột nhiên nói: “Cố Đông cuối cùng tới Chúc phủ, Trì Tiểu Hà hẳn là đã biết, cho nên nàng ra sức vào Chúc phủ, cũng ra sức tìm kiếm tin tức Cố Đông, trong quá trình này, rất có thể Chúc Cẩm Trình đã biết được ý đồ của nàng.”
Lúc ấy, Chúc Cẩm Trình hẳn đã biết Trương Trung không chết, cũng biết có người rớt xuống hồ sen thay hắn ta, kể từ đó, rất có thể hắn đã đoán được người trong hồ chính là Cố Đông.
Cho nên, hắn nói cho Trì Tiểu Hà biết hai bài thơ kia, khiến cho Trì Tiểu Hà hoàn toàn không hiểu văn thơ tự mình suy đoán.
Cũng có thể hắn đã nói với Trì Tiểu Hà chân tướng, để Trì Tiểu Hà bí mật thêu hai bài thơ trên y phục, chờ một ngày chân tướng được lộ ra ánh sáng, cũng là ngày Cố Đông thấy lại ánh mặt trời.
Nhưng mà, Trì Tiểu Hà ôm chờ đợi ngập tràn, vẫn không chịu từ bỏ tìm kiếm Cố Đông.
Nàng đến chết vẫn không biết, nam nhân mình mãi luôn kiếm tìm, nằm ngay tại hồ hoa sen Chúc gia, cùng cây trâm bạc kia, an tĩnh đợi nàng ba năm.
Hắn không vứt bỏ nàng, cũng không vứt bỏ hài tử của hai người.
Chỉ là hắn bất lực.
💥Thước ở Trung Quốc, một số nơi còn được gọi với cái tên là Xích hoặc Chi tương đương như Tấc và Thốn nên sẽ được quy đổi như sau:
1 thước = 10 tấc = 33cm = 0,33m
Vậy 6 thước = 1,98m
💥nhamy111: Cố Đông cao ngất ngưỡng luôn chời quơi, gần 2m 😳