Chúc Phượng Nghi gằn từng chữ một, ngữ khí vô cùng kiên định.
Tạ Cát Tường nhớ lại bức di thư của Chúc Cẩm Trình, hắn đối với người phụ thân này, chính là hoàn toàn không có hảo cảm, thậm chí còn tin tưởng lời Trương Trung nói không hề nghi ngờ.
Nhưng mà thái độ của Chúc Phượng Nghi hiện nay, lại hoàn toàn bất đồng với chân tướng bọn họ đã nhận định.
Nếu Chúc Phượng Nghi thật sự hại chết thê tử như di ngôn Chúc Cẩm Trình để lại, lại dan díu cùng tỷ tỷ ruột của mình, thì hiện tại hắn hẳn phải trả lời là: Trương Trung xác thật có dan díu với phu nhân hắn.
Chỉ có chứng thực lời nói này, hắn mới có thể rửa sạch hiềm nghi của mình, Trương Trung sẽ càng bị quan phủ chú ý hơn.
Nhưng Chúc Phượng Nghi không làm như vậy.
Hắn nghiêm túc nhìn đại quan trước mặt, nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của đối phương, lại lần nữa khẳng định: “Phương Uyên…… Nội tử tính cách dịu dàng, ôn nhu không ai sánh bằng, nàng không có khả năng làm ra việc thiên lôi đánh như thế.”
Tạ Cát Tường cơ hồ nghe được tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Triệu Thụy vẫn rất lạnh nhạt, hắn tiếp tục hỏi: “Lệnh lang bị người làm hại, chết do Kim Tàm Cổ độc, thủ đoạn này hung tàn, ác độc đến cực điểm. Khi hắn chết sẽ có nỗi đau xuyên tim, thống khổ vô cùng.”
Chúc Phượng Nghi run run, hắn nhắm chặt hai mắt, tựa như không thể lắng nghe.
Triệu Thụy lại không cho hắn cơ hội thở dốc.
“Lệnh lang giấu một bức di thư trong phòng ngủ, trên thư viết một ít tin tức bất lợi với Chúc lão gia,” Triệu Thụy nói như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Chúc Phượng Nghi, “Lệnh lang cho rằng, cái chết của mẫu thân hắn có quan hệ đến ngươi, lại cho rằng chân hắn bị thương cũng có quan hệ với ngươi.”
Chúc Phượng Nghi lập tức đứng không vững, sau đó lảo đảo một bước, hắn kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy?”
Triệu Thụy tiến lên một bước, trực tiếp tới gần: “Vì sao lại không được như thế? Bộ xương trắng dưới hồ sen căn bản không phải là Trương Trung, Trương Trung còn sống, nhìn thấy chân lệnh lang đau đớn không muốn sống, ngươi nói hắn có thể kể lại chân tướng cho lệnh lang biết không?”
Chúc Phượng Nghi theo bản năng nói: “Chân tướng nào? Làm gì có chân tướng nào?”
Thanh âm hắn khô khốc, lộ ra đau khổ cùng cực.
Một lời này, ngược lại khiến Triệu Thụy không tiếp tục tiến lên, ngữ khí hắn đột nhiên bớt căng thẳng, từng bước dẫn dắt: “Chúc lão gia, bản quan vì điều tra vụ án này, đã liên tục bôn ba suốt mấy ngày, cho nên rất quen thuộc với chuyện đã qua của quý phủ.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Chúc Phượng Nghi, chớp mắt đã mất đi huyết sắc vốn có.
Đôi môi hắn run rẩy, rũ mắt, tựa hồ như không dám nghe lời Triệu Thụy nói.
Triệu Thụy nói: “Nếu cái chết của lệnh chính không liên quan gì đến Trương Trung, chỉ sợ trong lòng hắn tồn tại oán hận sâu đậm với Chúc gia, vậy cũng khó trách, hắn lại nói cùng lệnh lang những điều hàm hồ, thế cho nên lệnh lang tức giận khó thở, đến chết cũng không nhắm mắt.”
Chúc Phượng Nghi cơ hồ thở không nổi.
Tạ Cát Tường đột nhiên hiểu ra, Chúc Cẩm Trình chết, đối với Chúc Phượng Nghi xác thật là đả kích rất lớn, bệnh của hắn cũng không phải là ngụy trang, hắn thật sự không cách nào thừa nhận cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Chúc lão gia, ngươi có muốn biết, Trương Trung đã nói gì không?”
Giọng nói Triệu Thụy như mang theo ma lực vô tận, hấp dẫn Chúc Phượng Nghi, làm hắn chần chừ cùng do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Hắn muốn biết, hắn muốn biết rốt cuộc nhi tử ôm tâm tư nào khi chết.
Hắn cũng cần phải biết.
Triệu Thụy nhàn nhạt nhìn hắn, ngữ khí ôn hòa, dường như mang theo đồng tình: “Trương Trung nói với lệnh lang, bởi vì Chúc lão gia ngươi dan díu với lệnh tỷ Chúc Phượng Nhan, bị Hách phu nhân biết được chân tướng, dưới tình thế cấp bách mới giết người diệt khẩu.”
“Chúc lão gia, đây có phải là sự thật không?”
Chân Chúc Phượng Nghi mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
“Sao có thể,” Chúc Phượng Nghi cúi đầu, trong miệng cứ lẩm bẩm, “Đây là giả, đây là giả, hắn gạt người, hắn gạt người!”
Chúc Phượng Nghi đã hoàn toàn mất khống chế.
Triệu Thụy tiến lên một bước, há miệng thở dốc, chuẩn bị tiếp tục kích thích Chúc Phượng Nghi, bức hắn nói ra chân tướng án mạng năm đó ở Chúc gia.
Nhưng mà, đúng lúc này, một thân hình mập mạp thoáng xuất hiện trước rừng trúc, nàng bước nhanh tiến lên, chắn giữa Chúc Phượng Nghi và Triệu Thụy.
“Triệu đại nhân,” mặt Liễu Văn Nhân toát mồ hôi lạnh, “Triệu đại nhân, thân thể phụ thân gầy yếu, chịu không nổi kích thích, xin đừng dùng mấy việc phỏng đoán, chưa biết thực hư ra sao làm manh mối lừa gạt phụ thân.”
Liễu Văn Nhân là chạy tới, bụng nàng đã lớn, không cách nào bước đi nhanh, nhưng vẫn kiên định tới bảo vệ Chúc Phượng Nghi.
Nàng đứng trước mặt Triệu Thụy, bụng nhô cao, thân hình mập mạp, nhưng trên mặt lại tràn đầy kiên định.
“Nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, xin Triệu đại nhân không nên ép cung,” Liễu Văn Nhân gằn từng chữ một nói, “Chúc gia chúng ta liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, người nhà đều rất bi thương, đây không phải việc chúng ta nguyện ý nhìn thấy, cũng xin đại nhân chớ vì phá án mà theo đuổi không buông.”
Triệu Thụy lại nhướng mày.
Vị Liễu phu nhân này ngược lại rất không đơn giản, lần đầu thấy nàng là vô cùng nhu nhược ôn hòa, nàng quỳ gối trước linh đường vong phu, có thể nói cực kỳ bi thương.
Giờ phút này nàng lại vô cùng kiên cường, toàn bộ Chúc gia cũng chỉ còn lại nàng có thể đứng sừng sững trước mọi người, nỗ lực duy trì thể diện Chúc gia.
Triệu Thụy đột nhiên nhếch môi cười cười, hắn dời ánh mắt, rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của Chúc Phượng Nghi, quyết đoán xoay người: “Không sao, chỉ cần tìm được Trương Trung, án mạng tại quý phủ sẽ được phá.”
Hắn ý vị thâm trường nói: “Trương Trung chỉ có thể ẩn núp trong quý phủ thôi, nhiều năm qua vẫn mãi không chịu rời đi, hôm nay đã muộn, ngày mai bản quan sẽ tự điều tra từng người, nhất định có thể tra ra chân tướng.”
Triệu Thụy vừa dứt lời, ngoắc ngoắc tay với Tạ Cát Tường, đoàn người nhanh chóng rời đi, không tiếp tục dây dưa với người Chúc gia.
Mà Liễu Văn Nhân lại thật cẩn thận đỡ bụng ngồi xổm xuống, nàng vươn tay, muốn đỡ Chúc Phượng Nghi dậy.
“Đừng chạm vào ta!” Chúc Phượng Nghi đột nhiên đánh rớt tay nàng.
“Đó không phải là sự thật, đó không phải là sự thật.” Hắn lặp đi lặp lại, trong ánh mắt có hối hận không thể miêu tả.
Đó không phải sự thật!
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Triệu đại nhân Cao Đào Tư tựa hồ đã mất kiên nhẫn với Chúc gia.
Từ hôm Trì Tiểu Hà tử vong đến nay, đã tra án liên tục ba ngày, ba ngày này bọn họ vẫn luôn tới Chúc gia điều tra, cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, không có kiên nhẫn cũng hợp lý.
Triệu thiếu khanh ra hiệu với Tô phó thiên hộ vẫn luôn bận rộn, hắn ra lệnh một tiếng, các giáo úy đang ở Chúc gia đều cùng nhau rút lui.
Triệu Thụy mang theo Tạ Cát Tường và Hình Cửu Niên trực tiếp lên xe ngựa, tựa hồ như không thể ở thêm giây lát nào nữa.
Lên xe ngựa, Hình Cửu Niên còn hỏi: “Như thế nào, hôm nay không tra xét?”
Triệu Thụy nhàn nhạt cười cười, nói: “Ngày mai rồi lại nói, nhất thời không cần gấp.”
Đại khái Liễu Văn Nhân cũng không ngờ quan phủ cứ đơn giản bỏ đi như vậy, chờ đến lúc xe ngựa đi không thấy bóng dáng, nàng mới cho người đóng cửa lớn Chúc phủ lại.
Ầm ĩ một hồi như vậy, Chúc gia cũng không tiếp tục làm tang sự, còn không bằng đóng cửa từ chối tiếp khách.
Theo đoàn người quan phủ rút lui, Chúc gia náo nhiệt mấy ngày lại lần nữa khôi phục an tĩnh.
Ban đêm ở thành Yến Kinh không còn phồn hoa và náo nhiệt như ban ngày, nó phảng phất như một mỹ nhân cuối cùng cũng an tĩnh lại, một lần nữa nở rộ ưu nhã và nhu tình.
Nửa đêm mùa hè ở Yến Kinh, cũng còn có chút oi bức.
Toàn bộ Yến Kinh đều an tĩnh lại, ngay cả hẻm Vũ Hoa luôn luôn bận rộn cũng không ngoại lệ, hoàn toàn quay về im ắng.
Hẻm sau hẻm Vũ Hoa, bên cạnh cửa sau Chúc gia, lão Hà trông cửa đang ngồi trong phòng phe phẩy quạt hương bồ.
Lạp, lạp, lạp.
Tựa hồ hắn đang rất nóng, thật sự dùng sức phe phẩy cây quạt, nhưng trên gương mặt già nua mồ hôi nóng vẫn chảy ròng ròng.
“Sao nóng quá vậy chứ?” Giọng lão Hà khàn khàn nói.
Hắn quạt trong chốc lát, vẫn cảm thấy oi bức, liền đứng dậy xuống giường tre, chuẩn bị đi mở cửa phòng ra, để gió đêm có thể thổi vào căn phòng đơn bạc dành cho người gác cổng này.
Hắn đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại.
“Ai?!”
Lão Hà khàn giọng hỏi.
Giọng nói hắn không biết bị tổn thương gì, vừa thô lại vừa nghẹn, làm người nghe thực không thoải mái, quát lạnh như vậy cũng không lộ hết lửa giận, chỉ vô cớ làm người cảm thấy già nua gầy yếu.
Hắn hô một tiếng, lại không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió gõ nhẹ ngoài cửa phòng.
Lão Hà cứng đờ.
Hắn nỗ lực mở to đôi mắt vẩn đục, dùng sức nhìn khắp nơi, nhưng không phát hiện được gì.
Tim lão Hà đập bang bang.
Chẳng lẽ bị người phát hiện?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Ba năm nay chưa từng có người nào hoài nghi hắn, ngay cả khi lão Hà biến thành hắn, cũng không có người phát hiện ra bất cứ manh mối nào.
Hiện tại, sao lại bị người phát hiện?
Người biết chuyện đều đã chết, người quen biết hắn cũng càng ngày càng ít, không có khả năng hắn bị người phát hiện.
Lão Hà đứng trong phòng, an tĩnh nghe tiếng gió bên ngoài, một lát sao, phát hiện bất quá chỉ là hắn tự hù dọa mình.
“A.” Lão Hà tự giễu cười cười.
Đã nhiều ngày qua, quan phủ nghiêm khắc điều tra làm tâm thần hắn không yên, mỗi ngày đều không thể an tâm nghỉ ngơi.
Hắn áy náy sao? Hắn rất áy náy.
Hắn sợ không? Cũng không sợ lắm.
Nhiều năm như vậy, hắn trốn ở cái nơi hẻo lánh này làm người gác cổng, ngày qua ngày làm người trông cửa buồn tẻ, ngày qua ngày chờ đợi thời cơ.
Thời cơ tới rồi, nhưng hắn không nắm chắc được, cũng đánh giá cao đối phương nhẫn tâm.
Lão Hà đứng trong căn phòng chật hẹp dành cho người gác cổng, giờ khắc này, hối hận cơ hồ muốn bao phủ hắn, làm hắn không chỗ nào che thân.
Đúng lúc này, một giọng nữ trầm thấp vang lên: “Trương quản gia, thì ra ngươi còn sống?”
Lão Hà hốt hoảng ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ngoài cửa sổ.
“Ai!” Lão Hà lần thứ hai lạnh giọng dò hỏi.
Bóng dáng nhẹ nhàng di chuyển ngoài cửa sổ, tựa hồ đi tới trước cửa.
Lão Hà chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, đối phương đẩy cửa, lại không có đẩy ra.
Tim Lão Hà đập như trống, lúc này lại trở nên bình tĩnh: “Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi muốn thực hiện quỷ kế nào, ngươi đều vào không được.”
“Ta khóa cửa.” Lão Hà nhếch miệng cười to.
Tiếng cười khàn khàn của hắn quanh quẩn trong phòng, làm người không rét mà run.
Người ngoài cửa tựa hồ cứng người, trong lúc nhất thời không biết vào như thế nào, hoặc là bị tiếng cười lão Hà làm kinh sợ, vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lão Hà đứng trong phòng, hắn nhìn chằm chằm cửa phòng, không dám chuyển mắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
“Ai.” Đối phương thở ra thật dài.
“Nếu ngươi không nhiều chuyện như vậy thì tốt rồi.”
Theo tiếng nói có vẻ quen thuộc vang lên, tiếng động tích tích tác tác từ ngoài phòng truyền đến, lão Hà nương theo ánh nến mù mờ, nhìn thấy một bóng đen thoáng vụt qua khe hở căn phòng.
Trước mắt hoa lên, cảm thấy bóng đen kia đang lao thẳng tới trước mặt, lão Hà theo bản năng nắm lấy giá cắm nến trong tầm tay, ném thẳng về trước.
Chỉ nghe “Kít” một tiếng, bóng đen kia bị ánh nến đốt trúng, rơi vào trong bóng tối, bỗng nhiên mất đi bóng dáng.
Lão Hà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao ngươi phải giết ta?” Lão Hà hỏi.
Bên ngoài lại không có tiếng động.
Chuyện vừa phát sinh phảng phất như cảnh trong mơ, làm người không biết là thật hay giả.
Lão Hà cứng đờ đứng ở cửa phòng, hắn nắm chặt giá cắm nến, căn bản không dám động đậy.
Thứ quỷ dị kia còn núp trong bóng tối, hắn nhất định phải thiêu chết nó, không cho nó đụng mảy may tới chính mình.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền một tiếng phanh.
Lão Hà theo bản năng quay đầu nhìn lại, một trận gió tanh tưởi nháy mắt ập vào trước mặt.
“A!” Lão Hà hoảng sợ hô to, hắn không có chỗ để trốn.
Đúng lúc này, một tia sáng trắng hiện lên trước mặt lão Hà, mang theo bóng đen kia “bộp” một tiếng dính trên tường đất.
“Kít!”
Bóng đen giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng không có tiếng động.
Lão Hà ngơ ngác đứng trong phòng, chốc lát vẫn chưa lấy lại được tinh thần, giờ phút này hắn hoàn toàn không rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng mỏng manh bị người một chân đá văng, mấy thân ảnh cao lớn xuất hiện ngoài cửa.
Lão Hà ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy mấy quan gia cao lớn mặc quan phục Giải Trãi đứng trước cửa, thanh niên bộ dạng cực kỳ bình thường đang giữ tay thiếu phụ mập mạp.
Lão Hà sợ ngây người, hắn mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
“Thiếu phu nhân? Sao lại là ngươi?”
Dưới ánh lửa, khuôn mặt thanh tú của Liễu Văn Nhân như ẩn như hiện, giờ phút này, trên mặt nàng đã không còn ôn nhu uyển chuyển như ngày thường, chỉ còn lạnh đến thấu xương.
Tựa như lệ quỷ.
Nàng lạnh lùng nhìn Trương Trung, dường như nhìn một người chết, thanh âm cũng lộ ra khinh rẻ.
“Nhiều năm như vậy, ngươi thật là càng sống càng thụt lùi, vì sao không thể là ta?”