Yến Kinh Khuê Sát

Chương 50-2: Hồng nhạn tổn thương 12



Giờ phút này các giáo úy cùng theo vào nhà lớn Kim gia cũng không tiến vào chính sảnh.

Bọn họ rất quy củ canh giữ ngoài cửa, an tĩnh chờ Triệu Thụy truyền lệnh.

Đi theo Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường vào chính sảnh, chỉ có Tô Thần, Triệu Hòa Trạch và Hạ Uyển Thu, đương nhiên, người Ngô gia ngoại trừ tiểu nữ nhi Ngô gia, bốn người còn lại cũng bị mời vào chính sảnh, giờ phút này đang ngồi trong góc, ngược lại đều rất an tĩnh.

Triệu Thụy an bài như thế, Kim Trạch Long đã vô cùng vừa lòng, giờ phút này cũng không tiện lại ra sức khước từ, đành phân phó quản gia đi mời hai vị tiểu thư.

Kim Trạch Long nhìn Triệu Thụy nói: “Đại nhân, đại cô nương nhà của chúng ta là nữ nhi tại hạ, tam cô nương là hài tử nhị đệ ta, sợ các cô nương sợ hãi, lát nữa mẫu thân các nàng cũng sẽ cùng lại đây, mong đại nhân thứ lỗi.”. Trải‎ nghiệ𝗺‎ đọc‎ 𝒕r𝙪yện‎ số‎ 1‎ 𝒕ại‎ _‎ TRUMTRU𝙔ỆN.Vn‎ ‎ _

Kim gia thức thời, Triệu Thụy tự nhiên sẽ không nhiều lời.

Bất quá chỉ trong chốc lát, đã thấy đại cô nương và tam cô nương đi chung với hai vị phu nhân, cùng nhau bước vào chính sảnh.

Trước khi tới, hai người các nàng hiển nhiên biết sẽ có quan gia hỏi chuyện, ngược lại cũng không hoảng loạn, hành vi cử chỉ rất đoan trang, thậm chí còn cùng nhau chào hỏi Triệu Thụy, có thể thấy được Kim gia tuy chỉ là thương nhân, nhưng gia giáo lại rất nghiêm cẩn.

Triệu Thụy không tiện đánh giá cô nương trẻ tuổi chưa xuất giá, còn Tạ Cát Tường bên cạnh hắn lại nhìn rất nghiêm túc.

Kim đại cô nương tầm khoảng 17-18 tuổi, khuôn mặt thanh tú, lộ ra một nét đoan trang, về dung mạo xác thật hơi kém Kim nhị cô nương, nhưng nàng rất trầm ổn, gặp quan gia cũng không hoảng hốt, đôi mắt lộ vẻ trầm tĩnh, có thể thấy được rất có khí phách.

Còn Kim tam cô nương mang bộ dáng nhu nhược, mi cong lá liễu môi anh đào, tuy nói cũng hơi kém hơn Kim nhị cô nương, nhưng cũng là một mỹ nhân, chỉ nhìn thân thể có chút suy yếu, thường thường dùng khăn che miệng mũi.

Tạ Cát Tường đơn giản đánh giá một lượt, đại khái nắm được tính tình hai cô nương, liền ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy nói với Kim Trạch Long: “Kim đại lão gia, vị nữ thôi quan bên cạnh bản quan rất là cẩn thận, không bằng để nàng dò hỏi hai vị tiểu thư, ngươi thấy thế nào?”

Triệu Thụy không chủ thẩm, đổi thành cô nương như Tạ Cát Tường trợ thẩm, đây là chuyện không thể tốt hơn.

Kim Trạch Long vui vẻ ra mặt, vội nói: “Vậy làm phiền Thôi quan đại nhân.”

Tạ Cát Tường hướng hắn gật gật đầu, sau đó mới ngoái đầu lại nhìn về phía Kim đại cô nương.

“Nghe nói hai vị cô nương buổi chiều ngày hôm trước đã ra khỏi cửa, xin hỏi hai vị mang theo mấy người bên cạnh? Sau khi tới Kim Đỉnh sơn, hai vị có thời điểm nào tách biệt đối phương không?”

Gia đình như vậy, phần lớn hài tử trong nhà đều rất linh động, nói cách khác, chẳng sợ Kim đại cô nương không được sủng ái bằng nhị cô nương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không phải là kẻ ngốc.

Từ sau khi trở về nhà phát hiện Kim nhị tử vong, lại nhờ hồi ức cả một đêm, nàng lập tức biết tình hình trước mắt rốt cuộc ra sao, nói chuyện cũng rất dứt khoát.

“Hồi bẩm đại nhân, ngày hôm trước tiểu nữ và Tam muội muội cùng nhau lên núi, bên người tiểu nữ mang theo chính là Quản ma ma, Hồng Đậu và Ý Nhân, bên người Tam muội muội mang theo chính là Nhan ma ma, Ngụy Tử và Diêu Hoàng, trừ cái này ra, trong nhà còn phái thêm hai quản sự cùng sáu gã sai vặt, cùng tỷ muội chúng ta lên núi.”

Tiểu thư gia đình giàu có ra cửa, đại khái đều là nhiều người đi cùng như vậy, Tạ Cát Tường hơi hơi gật đầu, chỉ cười không nói.

Kim đại tiểu thư dừng một chút, liếc liếc mắt nhìn Tam muội muội đang im lặng bên cạnh, liền tiếp tục nói: “Sau khi tiểu nữ và Tam muội muội lên núi, chúng ta đều có chút mệt mỏi, nên ở sương phòng trên núi ngủ thiếp đi một lát, trong lúc đó cũng không gặp nhau, đợi cho đến giờ chính Dậu (16h), mới cùng nhau dùng bữa.”

Theo lời Kim đại cô nương hồi đáp, ma ma cùng nha hoàn bên người nàng cũng cùng nhau gật đầu, hiển nhiên nàng không có giấu giếm.

Tạ Cát Tường nhàn nhạt cười cười, thái độ hết sức hiền lành: “Vậy dùng xong cơm tối thì sao?”

Kim đại cô nương dừng một chút: “Dùng xong cơm tối, tiểu nữ và Tam muội muội tạm dời bước một chút, sau đó lại đi bể tắm nước nóng trên núi ngâm nước nóng, đợi đến gần giờ Tuất (19h – 21h), mới trở về sương phòng từng người nghỉ ngơi.”

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Sáng sớm hôm sau, trước lúc mặt trời mọc, chúng ta cùng nhau thức dậy, ước hẹn đi Quang Minh uyển ngắm mặt trời mọc.”

Trên núi Kim Đỉnh, ngoại trừ chùa Kim Đỉnh, còn có hồ nước cho khách quý ngâm nước nóng, trừ cái này ra, Quang Minh Uyển trong chùa Kim Đỉnh vừa vặn đối diện với núi mây biển sương, ngắm mặt trời mọc thoả đáng nhất.

Các gia đình giàu có đi chùa Kim Đỉnh, thường sẽ du ngoạn hoặc là lễ Phật, hai hoạt động này đều nằm trong kế hoạch, lịch trình này của Kim đại cô nương cùng tam cô nương kỳ thật không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng Tạ Cát Tường lại nhìn về phía tam cô nương vẫn luôn trầm mặc ít nói, nàng rũ đầu, an an tĩnh tĩnh ngồi ở kia, tựa hồ là người hay thẹn thùng.

Nàng không nói, nhưng nha hoàn bên cạnh nàng lại có chút hoảng loạn, người tên gọi Ngụy Tử không ngừng ngẩng đầu, như có như không nhìn về Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường đại khái đã rõ, có một số việc đại cô nương không biết, nhưng đã xảy ra bên cạnh tam cô nương.

“Tam cô nương, ngươi nói thử xem, đại cô nương nói đúng chăng?”

Tam cô nương vội hoảng loạn đứng dậy, nàng há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cuối cùng lên tiếng khụ khụ nói: “Đều đúng, không hề khác tỷ tỷ ta nói.”

Mẫu thân nàng cũng ở bên cạnh hát bè theo: “Vị đại nhân này, tam nha đầu nhà chúng ta xác thật không biết nói chuyện lắm đâu, tính tình nàng hay thẹn thùng, hay là để đại nha đầu nói đi.”

Kim đại cô nương ngồi ở bên cạnh, thần sắc bình tĩnh.

Tạ Cát Tường cũng rất hòa khí, liền nói: “Như thế à, vậy không hỏi tam cô nương nữa, bất quá……”

Nàng vừa chuyển lời, ánh mắt nhìn thẳng tắp về hai nha hoàn phía sau tam cô nương.

Diêu Hoàng Ngụy Tử, thật ra cũng là hai đóa hoa đẹp.

“Tam cô nương không tiện nhiều lời, hai nha hoàn này ngày ngày ở cạnh bên tiểu thư, vậy có thể nói chút chuyện chứ?”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Diêu Hoàng cùng Ngụy Tử đều là người hầu, vừa nghe lời này, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bịch một cái quỳ ngay xuống đất.

Nhị phu nhân biến sắc, lạnh lùng nói: “Các ngươi làm gì vậy? Kim gia cũng không phải là nhà khắc nghiệt như vậy.”

Nàng nôn nóng như thế, lập tức khiến Kim nhị lão gia trầm mặt, ngay cả Kim Trạch Long cũng rũ mắt, có vẻ không cao hứng cho lắm.

Quan gia người ta cái gì cũng chưa hỏi, bọn họ ở đây đã đấu đá lẫn nhau, quả thực là không đánh đã khai.

Kim Trạch Long không muốn làm người ngoài chê cười nhà mình, hắn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng mở miệng: “Hai người các ngươi, trước mặt quan gia không được nói dối lừa gạt, có chuyện gì cứ nói ra hết, ta bảo đảm các ngươi không có việc gì.”

Kim Trạch Long là đương gia Kim gia, lời hắn nói tự nhiên toát ra uy nghi, hai tiểu nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, càng không dám hé răng.

Lời này của Kim Trạch Long là có ý gì, mọi người ở đây kỳ thật đều có thể nghe hiểu.

Đúng lúc này, Triệu Thụy lại nhẹ giọng cười cười.

Tạ Cát Tường vừa nghe hắn cười, liền biết trong lòng Triệu Thụy khẳng định đã nghẹn hỏng rồi, không muốn đẩy đưa nữa.

Quả nhiên, Triệu Thụy cười xong, lập tức hòa ái dễ gần mở miệng: “Kim đại lão gia, cũng không cần quý phủ lục đục với nhau như thế, ảnh hưởng đến hòa khí một nhà thật không tốt!”

Mỗi câu hắn nói, sắc mặt Kim đại lão gia liền khó coi một phần, nhưng một câu cũng không thể phản bác.

Triệu Thụy nói chính là sự thật.

Nữ nhi hắn bị người giết, rõ ràng đại cô nương cùng tam cô nương đều có hiềm nghi, đại cô nương là nữ nhi ruột thịt của hắn, tự nhiên muốn bao che, còn lại chẳng phải là tam cô nương nhị phòng?

Nhưng tam cô nương nhị phòng, vậy cũng là cô nương Kim gia, hắn không muốn Kim gia lại có bất kỳ lời gièm pha không tốt nào truyền ra ngoài.

Nhưng chút tâm tư này của hắn, trốn sao được đôi mắt Triệu Thụy?

Triệu Thụy căn bản mặc kệ sắc mặt hắn như thế nào, ngược lại còn cất cao giọng, nói: “Bản quan đúng lúc bắt được nhân chứng, biết rốt cuộc là ai đã giết Kim nhị cô nương, hôm nay tới Kim gia, đúng lúc cũng có dẫn đến đây.”

Triệu Thụy rũ mắt, nhìn chằm chằm Kim Trạch Long: “Không bằng trực tiếp gọi hắn tới đây nhận người đi.”

Kim Trạch Long mím chặt môi, nhưng thật sự không dám đắc tội Triệu Thụy.

Hơn nữa, hắn xác thật rất muốn biết, rốt cuộc là ai giết nhị nữ nhi của hắn, chặt đứt mối nhân duyên tốt đẹp giữa Kim gia và Định Quốc Công phủ.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Thụy một cái, trong lòng lại nghĩ: Thụy ca ca thật là xấu.

Khiến Kim gia tự mình nói, xem như cho Kim gia mặt mũi, nếu để người ngoài chỉ chứng và xác nhận, như vậy Kim gia chỉ có thể lông gà đầy đất, tranh đấu đến túi bụi.

Nhưng Thụy ca ca đã cho Kim gia cơ hội, chính Kim gia không nhận, vậy chỉ có thể lông gà đầy đất.

Bất quá, Triệu Thụy còn chưa mở miệng, ngược lại Kim Trạch Long đã nghe ra ngụ ý của Triệu Thụy, lập tức liền nói với hai nha hoàn kia: “Bảo các ngươi ăn ngay nói thật, các ngươi cứ việc ăn ngay nói thật, nếu dám can đảm giấu giếm quan phủ, lừa trên gạt dưới, ta không tha cho các ngươi.”

Ngụy Tử và Diêu Hoàng sợ tới mức run bần bật, lúc này cũng bất chấp Nhị phu nhân trừng mắt ra sao, không hẹn mà cùng đã mở miệng.

“Ngày hôm trước sau khi lên núi, kỳ thật đã không thấy tăm hơi Nhan ma ma đâu cả,” âm thanh Ngụy Tử lớn hơn một ít, “Hôm qua sáng sớm nô tỳ đã dậy nấu nước, mới nhìn thấy nàng từ ngoại viện vội vàng trở về, nô tỳ hỏi nàng đi làm cái gì, nàng nói nàng đi ngắm cảnh.”

Ngụy Tử nói như thế xong, cả người nằm ngồi đơ ra ở kia, quả thực như trút được gánh nặng.

Diêu Hoàng cũng gấp gáp, nói tiếp theo: “Kỳ thật hôm qua khi lên Kim Đỉnh sơn, nô tỳ đã cảm thấy không đúng, trước kia hầu hạ bên cạnh tiểu thư đều là Nhan ma ma, không có chuyện gì cho các nô tỳ làm, ngày hôm trước không biết như thế nào, dùng bữa cũng chưa xuất hiện, ngay cả đi hồ tắm nước nóng cũng là bọn nô tỳ đi theo, còn Nhan ma ma thì ở lại chùa Kim Đỉnh, đợi tới lúc trở về từ hồ tắm nước nóng cũng không thấy bóng người.”

Cây quạt trên tay Triệu Thụy, bụp một tiếng đập vào trên lưng ghế.

Diêu Hoàng sợ tới mức giật mình một cái, Tạ Cát Tường lại chậm rãi mở miệng: “Các ngươi ngẫm lại cho kỹ, bắt đầu từ khi nào, đã không còn thấy Nhan ma ma?”

Từ lúc hai nha hoàn bắt đầu nói đến Nhan ma ma, một vị phụ nhân tầm 40 tuổi, không nói một lời đã quỳ gối ngay tại sảnh chính, bộ dáng nàng rất là thanh tú, người cũng rất gầy, vòng eo dường như một tay đã có thể ôm hết, khuôn mặt có một chút tiều tụy.

Nhưng cặp mắt kia của nàng, lại vẫn ôn nhu nhìn tam cô nương.

Tạ Cát Tường không cần nhìn cũng biết, tam cô nương đang run rẩy, lặng lẽ khóc thút tha thút thít.

Nếu hôm qua các nàng tùy tiện đến Kim gia đặt ra nghi vấn, nô tỳ lớn nhỏ trong Kim gia nhất định sẽ không bẩm báo sự thật, nhưng hôm nay Triệu Thụy đến có chuẩn bị, một nhân chứng, đã khiến chân tướng từ từ lộ diện.

Diêu Hoàng thật sự sợ hãi, nàng vốn không cho là đúng, nhưng nghe đến đó, nàng còn cái gì không rõ nữa?

Quan lão gia hoài nghi Nhan ma ma giết nhị cô nương!

Nếu nàng giấu giếm, có phải sẽ bị trở thành đồng phạm hay không?

Sắc mặt Diêu Hoàng trắng bệch, nàng quỳ gối, lại gằn từng chữ một trả lời câu hỏi của Tạ Cát Tường: “Nhan ma ma theo tam cô nương lên núi, liền nói mình không được thoải mái, vẫn luôn ngủ trong sương phòng, cả buổi trưa cũng chưa từng thấy mặt, khi dùng bữa tối cũng không gặp, chỉ nói dùng cơm trong sương phòng, sau đó lên núi ngâm nước nóng nàng cũng không đi theo, lần thứ hai nô tỳ nhìn thấy nàng, đã là sáng sớm hôm sau.”

Nói cách khác, bất luận là Kim nhị cô nương hay là Chu Tử Quyên, nàng đều có khả năng giết chết.

Tạ Cát Tường nhìn phụ nhân gầy yếu kia, làm thế nào cũng không thể nghĩ ra, nàng chính là kẻ giết liên tiếp hai mạng người.

Theo Diêu Hoàng nói, trong sảnh chính thành một mảnh tĩnh mịch.

Người Kim gia không hé răng, mọi người quan phủ cũng đang suy tư toàn bộ chi tiết vụ án, xem có liên hệ được với Nhan ma ma hay không.

Nhưng mà ngay vào giờ phút này, một giọng nữ ôn hòa quen thuộc lại lần nữa vang lên.

“Vào lúc chạng vạng ngày hôm qua, kỳ thật tiểu nữ từng gặp Nhan ma ma, lúc ấy nàng vội vàng xuống núi, nhưng vì không chạm mặt, cho nên Nhan ma ma cũng không biết tiểu nữ nhìn thấy nàng.”

Nghe xong lời nàng nói, tam cô nương bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía đại cô nương.

Đại cô nương thực bình tĩnh, cũng có thể đạm nhiên, nàng chỉ nhìn Tạ Cát Tường, nghiêm túc nói: “Tiểu nữ có thể thề với trời xanh, toàn bộ lời nói đều là sự thật.”

Nếu lúc chạng vạng Nhan ma ma vẫn ở Kim Đỉnh sơn, còn Kim nhị cô nương ở kinh thành xa xôi, thì không có khả năng người là do nàng giết.

Rốt cuộc, kẻ giết người là ai đây?

Đúng lúc này, nữ thôi quan trẻ tuổi lại cười.

“Ta hiểu rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.