“Là thật sao? Đúng là chuyện tốt.” Khuôn mặt đang vô cùng căng thẳng của Trương Liên Chi khi nghe những lời này nhanh chóng giãn ra.
Vừa hay Lý Kính Dư cũng vào phòng, lo lắng nhìn Cẩn Phong, nhưng khi nghe đến chuyện Hoàng thượng ban hôn cho công chúa với Cẩn Phong thì không kìm được mà vui sướng hét lên: “Cẩn Phong, An Ninh công chúa nổi tiếng xinh đẹp, cậu thật có phúc.”
“Có phúc? Chắc vậy.” Trần Cẩn Phong cười khổ, chàng không muốn để lộ nỗi khổ tâm của bản thân bởi những người bằng hữu này cũng chẳng thể giúp được chàng, nói ra chẳng có ích gì.
“Hai vị huynh đệ, Cẩn Phong đến cáo từ, Hoàng thượng đã sắp xếp một biệt uyển, bây giờ ta phải đi rồi, sau này thời gian gặp nhau sẽ rất ít.” Trần Cẩn Phong cảm thấy chút khó chịu, quen nhau một khoảng thời gian dài, tình nghĩa sâu đậm, nay đột nhiên phải rời đi khiến chàng không nỡ.
“Đi đi, đây là chuyện tốt, sau này trên triều bọn ta phải nhờ cậu chiếu cố rồi. Chuyện tốt như này không dễ xuất hiện đâu.” Mắt Trương Liên Chi hơi ươn ướt, y vội quay đầu đi.
“Cẩn Phong, có thời gian rảnh thì đến thăm bọn ta nhé.” Lý Kính Dư cũng lưu luyến không nỡ rời.
“Xin cáo từ.” Trần Cẩn Phong nhìn hai vị huynh đệ tốt của mình lần cuối trước khi đi, sau đó chàng bước ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại vì sợ cơn xúc động lại ập tới.
Biệt uyển
Dưới sự hộ tống của đội vệ binh, Trần Cẩn Phong được đưa tới biệt uyển. Biệt uyển được xây tại một nơi khá hẻo lánh, bên trong có một hoa viên rộng lớn, cây cối tốt tươi, cành lá xum xuê, đình đài lầu các, chấn song nạm ngọc tuy không to nhưng rất đầy đủ tiện nghi. Ở góc trong cùng hoa viên có một vật khiến chàng mừng vui khôn xiết – một cây đào vừa ta độ khai hoa, những bông hoa màu hồng phấn chớm nở như người thiếu nữ e lệ ngại ngùng, thật là một khung cảnh thơ mộng. Đi qua hoa viên là tới cư thất trong biệt uyển. Bố cục của biệt uyển mặc dù do hoàng gia thiết kế, tuy nhiên không hoàn toàn sao rập theo kiến trúc hoàng gia mà lại có một sắc thái rất riêng.
“Trạng nguyên gia, sau này đây sẽ là nơi ở của ngài. Thuộc hạ xin cáo từ.” Nói đoạn đội vệ binh rời khỏi biệt uyển, để lại một mình Trần Cẩn Phong đứng ngơ ngác.
“Phò mã gia, để nô tì giúp ngài thay y phục.” Một giọng nói kéo Trần Cẩn Phong về với thực tại, một thiếu nữ mặc cung y màu vàng cam cùng ba nam tử áo xám đang kính cẩn cúi đầu với chàng.
“Các ngươi là người hầu ở đây sao?” Trần Cẩn Phong hỏi.
“Vâng, nô tì tên gọi Tiểu Đào, là người chuyên lo hầu hạ phò mã.” Nói đoạn Tiểu Đào hơi cúi người.
“Phò mã gia, tiểu nhân tên Dương Lập, là tổng quản chấp sự của biệt uyển, hai người này là thị vệ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn của ngài, một người tên Trình Xung, một người tên Tấu Thái Tiêu.” Nam tử hơi có tuổi lên tiếng. Thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngoại hình xinh xắn. Hai người thì vệ khoảng hơn 20 tuổi, trông vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, cơ bắp nổi cuồn cuộn khiến Trần Cẩn Phong cứ đơ ra nhìn.
“Sau này không cần gọi ta là phò mã gia.” Trần Cẩn Phong cảm thấy không thoải mái với cách xưng hô này.
“Vâng, Phong thiếu gia.” Tiểu Đào khôn khéo đáp.
“Được rồi các ngươi lui xuống đi, có việc ta sẽ gọi.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong bước ra ngoài rồi đi ta chỗ cây đào, ở đó có một giấc mộng dang dở của chàng.
“Phong ca ca, hoa đào đẹp không?” Gió thổi tà váy nàng khẽ bay, tấm áo choàng màu xanh lục khoác trên người càng tôn thêm nét duyên dáng khiến người ta mê đắm của nàng.
“Đẹp.” Chàng thiếu niên Trần Cẩn Phong ngắm nhìn thiếu nữ đơn thuần trong sáng trước mặt, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
“Phong ca ca, huynh nói xem là hoa đẹp, hay là muội đẹp?” Nhã Lâm nghiêng khuôn mặt hồn nhiên trong sáng nhìn Cẩn Phong.
“Đều đẹp cả.” Tim Trần Cẩn Phong đập nhanh.
Nghe thấy câu trả lời, gương mặt xinh đẹp của Nhã Lâm ửng hồng, nàng hơi cúi đầu thưởng thức hương thơm dịu dàng của hoa đào.
Nghĩ về chuyện cũ lòng chàng âm ỉ đau, con người thật mâu thuẫn, rõ biết rằng chỉ càng thêm đau khổ nhưng lại không kiềm chế được vọng tưởng chuyện xa xưa.
“Phong ca ca, muội múa cho huynh xem nhé.” Nhã Lâm như một nàng bướm nhỏ màu xanh bay vào giữa một rừng hồng đào, nụ cười ngọt ngào của nàng dưới làn mưa hoa khiến lòng người xao xuyến, vẻ đẹp của nàng khiến hoa nhường nguyệt thẹn, không gì sánh nổi.
“Phong thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.” Tiếng gọi của Tiểu Đào cắt ngang mạch suy tưởng của Cẩn Phong.
“Tiểu Đào, ngươi đi lấy ống tiêu ngọc trong túi mang ta đây cho ta.”
“Vâng.” Tiểu Đào rời đi.
“Phong ca ca, đáng tiếc không có nhạc, nếu có nhạc muội sẽ múa đẹp hơn.” Nhã Lâm dừng chuyển động, đôi mắt long lanh của nàng nhìn chăm chú chàng thiếu niên anh tuấn.
“Nhã Lâm muội muội, ta sẽ đi học thổi tiêu được không, đợi ta học xong rồi sẽ có nhạc cho muội múa.”
“Tốt quá, tốt quá, Phong ca ca thật tốt, muội biết huynh đối tốt với muội nhất mà.” Gương mặt Nhã Lâm sáng bừng hạnh phúc, có lẽ ánh mặt trời kia so với sự rạng rỡ của nàng chỉ bằng một góc.
“Phong thiếu gia, nô tì mang tiêu ta rồi đây.” Tiểu Đào trao ống tiêu ngọc cho Trần Cẩn Phong, không quên nhắc nhở: “Phong thiếu gia, ngài ăn cơm trước đi rồi lát thổi tiêu sau.”
“Ta không ăn đâu, ngươi bận rộn cả ngày rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.” Sự quan tâm của Cẩn Phong khiến Tiểu Đào cảm thấy thật ấm áp. Thân phận thấp hèn như nàng, trước giờ chưa từng được chủ nhân nào quan tâm như vậy, họ chỉ coi nàng là nô tì thấp bé nhưng Phong thiếu gia đối với nàng không hề có chút dáng vẻ cao ngạo của chủ tử, điều này khiến Tiểu Đào cảm động vô cùng.
Hoàng hôn buông xuống, gió nhè nhẹ thổi, mặt trời xuống núi sau một ngày dài, chút nắng cuối ngày nhuộm vàng cả biệt uyển. Nam tử khôi ngô tuấn tú đứng bên gốc đào, đặt ống tiêu trên môi, chàng bắt đầu thổi. Âm thanh du dương vang khắp khu vườn tràn ngập sắc xuân, tiếng tiêu trầm bổng dịu dàng sâu lắng, khiến lòng người bồi hồi xuyến xao.
Bên cửa sổ gian phòng dành cho nha hoàn ở góc phía tây biệt uyển, Tiểu Đào thả tung mái tóc đen dài của mình, nàng ngồi chải tóc. Tiếng tiêu của Phong thiếu gia liên miên không ngớt, nhưng chỉ có Tiểu Đào hiểu rằng tiếng tiêu của thiếu gia chỉ để che giấu nỗi thê lương, lạnh lẽo trong lòng ngài ấy.
* * *
Buổi sáng ngày thứ hai, Trần Cẩn Phong thức dậy từ sớm, chuẩn bị ra ngoài.
“Phong thiếu gia, báo cho ngài một tin tốt.” Dương Lập không biết từ đâu chạy ta, giữ Cẩn Phong lại.
“Tin tốt gì.” Cẩn Phong không có hứng thú, chàng không cho rằng bản thân bây giờ còn có thể có tin tốt nữa.
“Trần lão gia và Trần phu nhân đã vào cung rồi, Hoàng thượng Hoàng hậu đang chuẩn bị thiết yến tiếp đãi.”
“Cái gì? Gia phụ gia mẫu đã đến rồi?” Trần Cẩn Phong sửng sốt, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Vâng, lát nữa chắc sẽ triệu ngài vào cung, ngài nên ở lại chờ tin tức thì hơn.” Dương Lập mỉm cười nói.