Mê Án Đường Triều

Chương 40: Chìa khóa biến mất



“Ngài xem này, vị trí đặt que gỗ là ở phần dưới của cánh cửa, bình thường khi mở cửa sẽ rất ít ai để ý đến khu vực đó cả, huống hồ lúc đó trời vẫn còn nhá nhem, tất cả các yếu tố kết hợp lại đã che lấp mất âm mưu của hung thủ.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong nắm tay thành quyền, cung kính nói với Bùi Đàm: “Bùi đại nhân, hiện tại chỉ cần truyền Lý công công lên công đường thẩm vấn thôi.”

Bùi Đàm gật đầu rồi truyền lời xuống dưới. Chỉ một lát sau Lý công công đã có mặt.

“Bùi đại nhân, Trần Trạng nguyên, tình hình ngày hôm ấy nô tài đã bẩm báo rõ ràng rồi.” Lý công công đứng dưới công đường, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Trần Cẩn Phong lớn giọng quát: “Lý công công, còn không mau khai thật chuyện ngươi và Dương Đàm âm mưu sát hại gia phụ?”

“Cái gì?” Cơ thể Lý công công hơi run rẩy: “Âm mưu gì chứ, nô tài không hiểu ngài đang nói gì hết.”

Tất cả động tác và biểu cảm của Lý công công đều thu gọn trong tầm mắt Trần Cẩn Phong, chàng đập bàn, đứng dậy: “Vẫn còn muốn giảo biện sao, chuyện ngươi và kẻ khác có âm mưu, lẽ nào còn muốn đích thân ta nói trên công đường sao?”

Lý công công không hổ là kẻ có kinh nghiệm đầy mình, hắn vẫn cứng miệng đáp: “Trần Trạng nguyên, nô tài và Trần lão gia không thù không oán, nô tài có lí do gì để hại hai người họ đây?”

Trần Cẩn Phong nạt lớn: “Mỗi căn phòng trong cung Dịch Đình ban đêm đều được khóa kín, chìa khóa lại chỉ để ở mỗi chỗ ngươi và Cao công công, hai người các ngươi chính là những kẻ đáng nghi nhất.”


Lý công công cười khẩy: “Trần Trạng nguyên, như ngài nói đấy, cả nô tài và Cao công công cùng giữ chìa khóa, vậy tại sao ngài cứ khẳng định chắc nịch hung thủ là nô tài chứ không phải Cao công công? Hơn nữa phòng của Trần lão gia không hề khóa, tất cả những công công và cung nữ có thể ra khỏi phòng hôm đó đều có khả năng là hung thủ, vả lại..” Lý công công ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp: “Chìa khóa nô tài đã làm mất từ mấy ngày trước rồi.”

“Cái gì, chuyện là như thế nào?” Bùi Đàm khựng người, chẳng trách Lý công công không nói gì, chuyện mất chìa khóa không phải là chuyện nhỏ, kẻ nào biết chuyện chìa khóa bị mất chính là kẻ nhặt được.

Lý công công ảo não nói: “Đều tại nô tài bất cẩn, trước ngày Trần lão gia mất, chẳng biết sao chìa khóa bình thưỡng vẫn treo bên mình đột nhiên biến mất, tìm đâu cũng không ra.”

“Có kẻ nào đi vào phòng ngươi, hoặc ngươi nghĩ lại xem lần cuối cùng nhìn thấy chìa khóa là khi nào?” Trần Cẩn Phong hối thúc.

“Phòng của nô tài không có ai vào hết, còn lần cuối nhìn thấy chìa khóa thì là khi đi mở các cánh cửa phòng khác, sau đó thì không thấy nữa.”

“Vậy đêm đó Cao công công phụ trách khóa cửa phòng sao?”

“Đúng vậy, chuyện nô tài làm mất chìa khóa không dám giấu giếm Cao công công. Đúng rồi, Tiểu Ngọc trong cung Dịch Đình cũng có thể làm chứng hôm bị mất chìa khóa, cô ấy đã thấy nô tài đi tìm khắp nơi.”

“Ồ, ngươi lui xuống đi.” Trần Cẩn Phong lại cho truyền Tiểu Ngọc lên công đường.

“Tiểu Ngọc, ta hỏi ngươi, ngươi có nhận thấy trước ngày vụ án xảy ra Lý công công có hành động gì bất thường không?”

Tiểu Ngọc đã sợ run lên từ lâu, nghe thấy câu hỏi vội nói: “Nô tì có trông thấy Lý công công hình như đang tìm thứ gì đó, nô tì hỏi thì công công bảo đang tìm chìa khóa, còn bảo nô tì tìm giúp nhưng tìm cả ngày trời vẫn không thấy.”

Trần Cẩn Phong thầm nghĩ: “Không rõ lời của Lý công công có đáng tin hay không, xem ra vẫn cần kiểm chứng thêm, nếu thật sự như lời hắn nói thì lần này rắc rối to rồi.”

“Trần Trạng nguyên, có vẻ không phải Lý công công rồi.” Bùi Đàm nói.

“Từ lời khai của Tiểu Thiến và hành vi đạp cửa khiến ta nghi ngờ Lý công công, nhưng giờ nếu chuyện Lý công công làm mất chìa khóa là thật, thì kẻ nhặt được chìa khóa có khả năng là kẻ tới gặp Dương Đàm hôm đó, cũng là kẻ đứng sau chủ mưu sát hại gia phụ và gia mẫu.” Trần Cẩn Phong phân tích.

Bùi Đàm gật đầu đồng ý với suy luận của chàng.

Trầm ngâm một lúc, Trần Cẩn Phong lại nói: “Nếu đúng như lời Lý công công nói, hắn làm mất chìa khóa thì kẻ nhặt được chìa chắc chắn phải có quan hệ rất thân thiết với Dương Đàm, nếu không sao Dương Đàm lại chịu nghe lời hắn đi sát hại gia phụ gia mẫu. Nhưng chúng ta lại chưa biết kẻ nhặt được chìa khóa và những kẻ thân thiết với Dương Đàm là ai.”

“Xem ra chỉ có thể kiểm tra toàn bộ thôi.”

Trần Cẩn Phong gật đầu, có lẽ đây là cách duy nhất.

Tình hình trong cung Dịch Đình hỗn loạn vô cùng, phòng ốc của tất cả cung nữ, thái giám và người ở trong cung đều bị Thiên ngưu vệ lục soát một lượt. Đội Thiên ngưu vệ này bản lĩnh không hề tầm thường, kẻ nào giấu giếm bất cứ đồ vật gì đều bị lôi hết ra, thậm chí đến đống tất thối của mấy kẻ sinh hoạt không vệ sinh cũng bị lột ra kiểm tra khiến người có mặt tại hiện trường được một phen than trời kêu đất.

Đúng lúc này ngoài cung truyền đến một tiếng hô: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Người trong cung Dịch Đình vừa nghe thấy vậy vội dừng lại tất cả mọi hoạt động, chạy đến sân rồi nhất loạt quỳ xuống nghênh đón Hoàng hậu nương nương.

Chỉ một lát sau kiệu của Hoàng hậu được khiêng vào, bóng dáng người phụ nữ ngồi trong kiệu được che lấp ló bởi tấm sa trắng phía trước, theo sau là Cao công công với gò má gầy gò và biểu cảm tràn đầy nộ khí. Trông thấy mọi người đang quỳ, giọng nói êm ả như nước của Hoàng hậu cất lên: “Cung Dịch Đình có chuyện gì, ai gia nghe tin báo có người đang lục soát loạn cả cung lên nên qua đây xem xem rốt cuộc là như thế nào.”

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần đang truy tìm hung thủ.” Bùi Đàm vội đáp lời.

“Ồ, truy tìm hung thủ sao? Ai gia đang nhàm chán không có việc gì làm, nói ta nghe xem.” Thanh âm mềm mại của Hoàng hậu khiến người khác phải kinh ngạc tán thán.

“Chuyện này, vụ án này do Trần Trạng nguyên phụ trách chính, về quá trình điều tra hãy để Trần Trạng nguyên nói đi ạ.” Bùi Đàm tự biết có một số chuyện không dám cũng không được nói bừa, chuyện còn liên quan đến an nguy của gia đình, ông chỉ đành đổ trách nhiệm sang cho Trần Cẩn Phong.

Trần Cẩn Phong nghe vậy liền phủ phục người: “Vụ án này vẫn chưa điểu tra xong, thần chỉ đang truy xét một phần của vụ án, tình hình cụ thể vẫn cần tìm ra manh mối chính xác mới nói được. Nếu như Hoàng hậu nương nương có nhã hứng, sau khi thần điều tra xong vụ án sẽ thuật lại ngọn ngành cho Hoàng hậu nương nương.”

Vi Hoàng hậu chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nếu đang truy tìm hung thủ sao phải làm náo loạn cung Dịch Đình lên như này, lẽ nào hung thủ là người trong cung?”

Trần Cẩn Phong nói: “Việc lục soát cung Dịch Đình là chủ ý của thần, kẻ đột nhập vào phòng và giết hại gia phụ gia mẫu tên Dương Đàm. Tên Dương Đàm này vốn dĩ bị nhốt trong phòng vậy mà lại thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài sát hại người khác, vậy đây nhất định là có sự trợ giúp của người nắm giữ chìa khóa. Mà người nắm chìa khóa trong cung này chỉ có Cao công công và Lý công công, vì Lý công công đã làm mất chìa khóa nên Cao công công trở thành người dính hiềm nghi lớn nhất. Để giúp Cao công công gột sạch tội danh, thần chỉ có một cách duy nhất là tìm ra được chìa khóa đã mất mới có thể trả lại sự trong sạch cho Cao công công.”

“Thì ra là vậy, Cao Tường, vậy chuyện lục soát này bắt buộc phải diễn ra rồi.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.

Cao công công vội quỳ trước kiệu: “Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương, thần cũng muốn sớm ngày tìm ra hung thủ để trả lại sự trong sạch cho bản thân.”

“Trần ái khanh, nếu như mọi việc là như vật thì cứ cho lục soát đi, nhưng sau khi tìm được hung thur khanh phải thuật lại toàn bộ sự việc cho ai gia nghe đấy.”

“Thần xin tuân chỉ.”

Sau khi Hoàng hậu nương nương rời đi, Trần Cẩn Phong lén nhìn Cao công công, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Bùi Đàm quan sát ánh mắt Trần Cẩn Phong, khẽ hỏi chàng: “Cậu đang nghi ngờ Cao công công sao? Ông ta mời Hoàng hậu đến hẳn là để ngăn chúng ta tiếp tục điều tra rồi, người này vô cùng đáng nghi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.