Mấy tên nha dịch nhận lệnh, bước tới đè Trần Cẩn Phong xuống đất.
Trần Cẩn Phong chỉ cười nhạt, chàng mỉa mai: “Ngô huyện lệnh, ông là người đứng đầu cả một huyện nhưng lại nghe những lời nói vô căn cứ. Lời của dân phụ kia có rất nhiều điểm sơ hở, ông không điều tra cho kĩ đã muốn áp giải ta. Ông có biết sự thiếu hiểu biết của ông sẽ làm hại bao nhiêu người không hả?”
Cả công đường vang lên một trận cười lớn, ánh mắt Ngô huyện lệnh bỗng trở nên cay nghiệt: “Trần.. Trần đại nhân, dân phụ này.. có thù có oán gì với ngài không?”
Trần Cẩn Phong đáp: “Không thù không oán.”
“Nếu.. nếu đã không thù không oán, thì đương nhiên sẽ.. sẽ không vu oan cho ngài, Trần đại nhân, ngài hãy nhanh chóng thành thật.. kể lại chuyện ngài sát hại người dân của huyện này đi. Niệm tình.. hai chúng ta đều là.. quan trong triều, bản quan sẽ.. đối xử khoan dung với ngài.” Ngô huyện lệnh nói với vẻ khinh miệt.
“Hừ, Ngô huyện lệnh, ông có nhớ hôm qua bằng hữu của ta đã đại náo nha môn của ông như thế nào không?”
“Trần đại nhân, ngài.. ngài đang uy hiếp bản quan sao? Ha ha ha ha, bản quan.. làm việc công bằng, sao có thể sợ ngài.. uy hiếp được?” Ngô huyện lệnh nghĩ đến chuyện nhục nhã hôm qua, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ngô huyện lệnh, thiết nghĩ tài nghệ những vị bằng hữu của ta, các vị có mặt tại đây hôm nay đã được lĩnh hội rồi. Đến người của nha môn còn không phải đối thủ của huynh ấy thì hà cớ gì huynh ấy lại không thể giết một dân phụ muốn đi báo quan mà để cho người ta chạy mất?”
“Cái này.. chắc là.. Trần đại nhân có bí mật gì đó không thể.. cho người khác biết.” Ngô huyện lệnh cố gắng chuyển hướng câu chuyện.
“Thực sự ta không hiểu ý của ông là gì, ta thì có bí mật gì không thể cho người khác biết?” Trần Cẩn Phong nghiêm giọng.
“Người.. người đâu, mang quan tài.. mà hắn mang mang theo vào đây.” Ngô huyện lệnh lớn tiếng ra lệnh.
“Ông muốn làm gì?” Trần Cẩn Phong thất kinh.
Ngô huyện lệnh chậm rãi đứng dậy, bước tới bên cạnh chàng, hàm răng vàng của ông ta lộ ra: “Bản quan.. muốn xem xem, trong quan tài của ngươi.. giấu thứ gì.”
Trần Cẩn Phong vô cùng hoảng hốt, chàng không thể tin được cha mẹ mình đã ra đi còn phải chịu nỗi ô nhục lớn như này. Chàng căm phẫn nhìn Ngô huyện lệnh, nghiến chặt răng thốt lên hai tiếng: “Ông dám!”
Ngô huyện lệnh quay người, ông ta vừa bước đi vừa cười cợt, tiếng cười như ngàn mũi kim châm vào tai Trần Cẩn Phong, lần đầu tiên trong đời chàng có khao khát muốn giết người thế này.
Quan tài được khiêng vào, Trần Cẩn Phong vội lao tới, chàng ngẩng đầu, tia máu đỏ đã hằn đầy trong mắt: “Ngô huyện lệnh, hôm nay nếu ông dám động đến quan tài thì phải bước qua xác ta trước.”
Ngô huyện lệnh tuôn ra một tràng cười, ông ta nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng bỡn cợt, nói: “Trần đại nhân, ngài.. ngài giết người ở khu vực bản quan quản lí.. bản quan có quyền đi điều tra.. Bây giờ tin này có đến.. tai Hoàng thượng thì ngài.. ấy cũng không thể trách gì được ta. Ngược lại là ngài, cứ.. nhất định không cho.. mở quan tài, có phải.. có bí mật gì giấu diếm không?”
Trần Cẩn Phong từ từ đứng dậy, gương mặt chàng đã đỏ au, chàng cố kìm nén nỗi đau, nói: “Ngô huyện lệnh, trong quan tài là di cốt của cha mẹ tại hạ, nếu như ông không tin, ta có thể cho ông xem giấy tờ triều đình ban xuống để chứng minh. Ta sẽ giúp ông điều tra ra toàn bộ chân tướng vụ án này.”
Ngô huyện lệnh vốn không có nhu cầu biết trong quan tài chứa thứ gì, ông ta cũng chẳng nghi ngờ chuyện bên trong quan tài có chứa xác thật hay không nhưng ông ta vẫn phải làm việc này. Nghĩ đến nỗi nhục hôm qua bản thân bị Trình Xung đánh đến mức phải chui xuống gầm bàn, lửa giận trong lòng lại hừng hực cháy. Ông ta muốn gây khó dễ cho Trần Cẩn Phong, muốn chàng cũng phải nếm trải mùi vị bị hạ nhục. Trông thấy các nha dịch có mặt tại công đường, ai nấy đều dành cho Trần Cẩn Phong đang nhoài người trên cỗ quan tài nụ cười khinh thường, Ngô huyện lệnh liền cảm thấy được an ủi, cảm thấy tự hào, cảm thấy bản thân thật oai phong.
Cơn cuồng nộ hiện rõ trên mặt Trần Cẩn Phong, mặc dù biết phản kháng cũng khó lòng có tác dụng nhưng giây phút này chàng không quan tâm điều gì khác, tình cảm đã lấn át hết lí trí, chàng không thể chơ mắt nhìn cha mẹ dưới suối vàng vẫn bị mang ra vũ nhục. Chàng ôm chặt nắm quan tài, ánh mắt cháy rực tựa như có hai con rồng lửa đang gào thét bên trong.
Đôi bàn tay run rẩy bị lũ nha dịch đông như kiến lao tới tách ra, trên nắp quan tài đã lưu đầy dấu máu, Trần Cẩn Phong chỉ gằn lên hai tiếng “súc sinh” liền bị bọn chúng lôi đi. Áo tang trắng tinh của chàng rách bươm sau cuộc ẩu đả, màu máu tươi vương trên áo trắng càng thêm nổi bật.
Cơn choáng váng ập tới, đến lúc tỉnh lại Trần Cẩn Phong chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, chàng chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Phong thiếu gia tỉnh rồi.” Bên tai chàng là giọng nói thanh thuần đầy vui mừng của Tiểu Đào, chàng đưa mắt về nơi tiếng nói phát ra, gương mặt xinh xắn của Tiểu Đào lúc này đã lem nhem nước mắt.
“Tiểu Đào, mọi người không sao chứ.” Trần Cẩn Phong ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức cơn phẫn uất lại lấp đầy ngực chàng. Xung quanh toàn là những song sắt, có một cánh cửa sắt đã khóa kín được đặt ở một góc, ngoài chiếc chiếu cỏ bẩn thỉu đã mốc xanh lên, căn phòng chẳng còn gì khác nữa. Bên ngoài lồng sắt có mấy nha dịch đứng canh gác, đối diện với lồng sắt là bậc cầu thang, ở đầu cầu thang có một cánh cửa sắt ngăn ánh nắng chiếu xuống nơi này.
Trần Cẩn Phong quan sát thật kĩ loại nhà lao trong nhà lao này, hỏi: “Tiểu Đào, muội có biết hai người kia đang ở đâu không.”
Tiểu Đào lau nước mắt đáp: “Phong thiếu gia, ở bên kia ạ, ở đằng sau tấm bình phong kia.”
Trần Cẩn Phong nhìn theo hướng tay Tiểu Đào chỉ, ở góc phía bên ngoài lồng sắt có một tấm bình phong chắn tầm mắt họ. Chàng nhìn Tiểu Đào, cảm thấy khó hiểu với những gì đang diễn ra.
Tiểu Đào thấy vậy, ngay lập tức nước mắt lại tuôn rơi: “Hôm ấy lúc huynh dùng bữa với Ngô huyện lệnh, muội và Tấu đại ca, Trình đại ca dùng bữa ở viện đông. Không ngờ gã ti tiện đó bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn, chỉ một lát sau ba người bọn muội đã bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại thì muội bị nhất trong nhà lao này, còn Tấu đại ca và Trình đại ca bị trói lên giá, còn bị..”
“Còn bị làm sao?” Dường như đã hiểu ra được, chàng dò hỏi Tiểu Đào: “Bị tra tấn sao?”
“Vâng.” Tiểu Đào gật đầu, càng nói nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Vừa dứt lời, cánh cửa sắt ở đầu cầu thang vang lên ken két, Ngô huyện lệnh khoan thai bước xuống dưới, theo sau lưng ông ta là hai nam tử cao to.