Mê Án Đường Triều

Chương 94: Diễn lại



“Chắc chắn là không ạ.” Một người hầu bàn đáp: “Hắn ta đã thua đến mức đấy thì bọn tiểu nhân sao có thể thả hắn đi được ạ, từ sáng ngày đầu tiên bước vào sòng bạc, tên tiểu tử này chưa từng rời đi ạ.”

“Đại nhân đã nghe thấy chưa ạ, tiểu nhân chưa từng rời khỏi sòng bạc thì sao đi giết người được ạ?” Lương Tử khẩn cầu nhìn Lý Kính Dư.

“Hắn không ra ngoài lần nào sao? Chỉ một lát thôi cũng không ư?”

“Chắc chắn không ra ngoài ạ, tên tiểu tử này đi đến sòng bạc còn nhiều hơn đi gặp cha hắn, mấy người hầu bàn tiểu nhân đều đứng ở bên cạnh quan sát, làm sau cho hắn ra ngoài được. Trong sòng bạc cũng có nhiều người có thể làm chứng ạ.”

“Lạ thật, không phải Lương Tử thì là kẻ nào đây.” Lý Kính Dư thầm nghĩ: “Lẽ nào trong vụ án này còn xuất hiện người nào khác? Hoặc là một trong mười người nhóm Hoàng Tứ, hoặc thậm chí là cả mười người sao?”

* * *

Trên con đường thông từ Quý Châu đến kinh đô Trường An, một bóng ngựa trắng lao vun vút, vó ngựa đi đến đâu, đất vàng dưới chân cuộn tung đến đó. Trên lưng ngựa là một nam tử mặc áo đen ngắn tay, đôi mắt sâu, sống mũi cao, đường nét gương mặt tuấn tú. Lúc này nam tử đang không ngừng đá nhẹ vào bụng ngựa, miệng liên hồi thúc giục ngựa đi nhanh.

Mấy ngày sau, trên đường phố Trường An, nam tử dắt ngựa đi vào một quán trọ.

“Khách quan, ngài muốn thuê phòng ạ, phòng ở đây có chất lượng cực tốt.” Hầu bàn của quán trọ vô cùng nhiệt tình, như thể trước mắt gã không phải khách quan bình thường mà là thần tài.

Nam tử lấy từ trong ngực áo ra một đinh bạc, đặt vào trong tay tiểu nhị: “Chăm sóc con ngựa này thật tốt cho ta, ngày mai ta sẽ đến lấy. Nó mà gầy đi lạng nào thì ngươi biết tay với ta.”

“Vâng vâng vâng, xin khách quan cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc tốt nó ạ.” Có tiền thì ai dám chê, huống hôg vị đại gia này còn hào phóng như vậy.

Nam tử bố trí ổn thỏa mọi thứ cho ngựa xong thì thay một bộ y phục khác, sau đó đi về phía phủ An Quốc Tương vương..

* * *

Phủ An Quốc Tương vương.

Lý Long Cơ ngồi yên bên trà kỉ, trước mặt anh bày một số trà cụ, bên cạnh là một nam tử khoảng trên dưới năm mươi tuổi đang mỉm cười nhìn Lý Long Cơ tỉ mẩn pha trà. Dưới cằm ông là một bộ râu ngắn đen nhánh, dáng người ông hơi mập, gương mặt vô cùng hiền từ.

“A Man này, đã bao lâu rồi vi phụ chưa uống trà con pha nhỉ?” Tương vương mỉm cười, nhận lấy tách trà mà Lý Long Cơ vừa đưa.

“Phụ thân đại nhân ngày nào cũng bận bịu việc nước, nào có thời gian uống trà của hài nhi.” Nói đoạn khóe miệng Lý Long Cơ cong lên tạo thành một nụ cười.

“Ha ha ha.” Nhấp nhẹ một ngụm trà, Tương vương Lý Đán gật đầu: “Không tệ không tệ, con lại tiến bộ hơn rồi.”

“Đa tạ phụ thân đại nhân đã dành lời khen.” Lý Long Cơ tự rót một tách rồi đặt trước mặt.

“A Man này, pha trà có thể tu thân dưỡng tính, vi phụ cho con học trà nghệ là muốn con hiểu được một số đạo lí.” Lý Đán khẽ đặt tách trà ngon xuống, ánh mắt ông đong đầy tình cảm ấm áp: “Trà nhìn nhân sinh khác với rượu, rượu khiến tính loạn, còn có thể hủy hoại một con người, nhưng trà lại có thể dưỡng tính, có thể giáo dục con người. Nếu nhân sinh chỉ có rượu, tuy có thể vui vẻ có thể điên cuồng nhưng cuối cùng sẽ gây nên những hậu quả không thể lường trước; nếu nhân sinh chỉ có trà, tuy bình đạm nhưng lại có thể lĩnh ngộ được một số chân lí của cuộc đời.”

“Phụ thân dạy phải ạ.” Lý Long Cơ gật đầu.

Khi hai cha con đang hàn huyên, ngoài cửa chợt có tiếng bẩm báo: “Võ tướng quân đến ạ.”

“Nhanh mời vào.” Tương vương Lý Đán đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, Lý Long Cơ ngồi bên cũng đứng lên theo ông.

Một nam tử bước vào, thấy Tương vương cùng Lâm Tri vương cùng có mặt liền quỳ xuống: “Thần Võ Dương khấu kiến Tương vương, Lâm Tri vương.”

“Ngươi không ở Quý Châu với Trần Cẩn Phong mà một mình đến đây, có việc gì gấp lắm sao?” Lý Long Cơ hỏi.

“Thưa vâng.” Võ Dương lấy từ trong túi áo một bức thư rồi trao cho Lý Long Cơ: “Đây là thư Trần đại nhân muốn thuộc hạ trao cho vương gia, huynh ấy nói muốn vương gia nhanh chóng hồi âm.”

Lý Long Cơ ngạc nhiên, anh nhanh chóng bóc thư rồi mở ra đọc.

“Thì ra là vậy.” Lý Long Cơ gật đầu: “Thế này đi, tạm thời ngươi ở lại đây, giờ này ngày mai ta sẽ gửi lại một bức thư để ngươi đưa cho Trần Cẩn Phong.”

“Vâng.” Võ Dương lui ra ngoài.

* * *

Sảnh sau phủ nha Quý Châu

Lý Kính Dư ngồi sau án kỉ, anh nhìn chăm chú Trần Cẩn Phong đang cúi đầu suy nghĩ.

“Sao huynh cứ nhìn ta thế?” Đột nhiên Trần Cẩn Phong cảm thấy toàn thân không thoải mái, ngẩng đầu lên thì trông thấy Lý Kính Dư cứ nhìn chằm chằm mình. Thảo nào lại thấy vậy.

“Ta muốn biết bây giơ huynh đang nghĩ gì?” Lý Kính Dư nói xong, ánh mắt vẫn chăm chú vào mục tiêu ban đầu.

“Ta luôn cảm thấy vụ án này có điểm khúc mắc, mặc dù đã tìm ra được dấu vết của hung thủ nhưng lại hoàn toàn không tìm được manh mối về phương thức giết người của hắn.”

“Đúng thế, không biết nha dịch điều tra được đến đâu rồi.” Chợt nhớ ra chuyện gì, Lý Kính Dư hỏi: “Sao dạo này không thấy Võ Dương huynh đâu nhỉ, huynh ấy đi đâu rồi?”

“Ừm.” Trần Cẩn Phong trả lời lấp liếm: “Có lẽ huynh ấy sẽ mang đến tin tốt gì cũng nên.”

“Ý huynh là gì?”

“Chờ huynh ấy đến huynh sẽ biết thôi.”

“Huynh biết úp mở thật đấy.” Lý Kính Dư bất lực lắc đầu, anh nhìn ra ngoài cửa, thấy một nha dịch đang chạy vội tới. Trông thấy Lý Kính Dư, người này cúi người hành lễ, thưa: “Thuộc hạ đã điều tra xong thân phận của mấy người kia rồi ạ.”

“Vậy sao?” Lý Kính Dư mừng rỡ nhìn Trần Cẩn Phong, rồi anh nói: “Ngươi nói đi.”

“Mười người đó đều là người bản địa Quý Châu, bình thường không thù không oán gì với nạn nhân.”

“Còn manh mối gì giá trị không?”

“Tạm thời vẫn chưa điều tra ra ạ.”

“Ừm, vây ngươi lui xuống đi.” Thấy nha dịch đi khuất, Lý Kính Dư nói với Trần Cẩn Phong lúc này đang lặng người: “Vụ án này kì lạ quá, chúng ta chẳng tìm được nổi manh mối rõ ràng nào.”

“Có lẽ do chúng ta bỏ sót gì đó.” Trần Cẩn Phong lầm bầm: “Thế này đi, chúng ta sẽ nói lại từ đầu, từ khi bắt đầu vụ án để xem có bỏ sót chi tiết gì không.”

Lý Kính Dư gật đầu.

Trần Cẩn Phong bước đi trong phòng: “Kính Dư, huynh nghĩ đi, hôm ấy khi Phàn Tam Nhi tới báo án, cậu ấy đã nói thế nào, rồi lúc Hoàng Tứ tới lại nói ra sao.”

“Hôm ấy khi xét xử công khai, Phàn Tam Nhi nói cha cậu ấy bị hại chết, và đối tượng mà cậu ta nghi ngờ là nhóm mười người Hoàng Tứ.” Lý Kính Dư đáp.

“Ta nhớ là huynh từng nói thế này: ‘Hoàng Tứ, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy người chết là khi nào?’, Hoàng Tứ nói là buổi sáng hôm đó, sau đó còn nói ‘trước khi đi thảo dân còn hỏi ông ấy là ‘Hôm nay cũng không đi sao?’, ông ấy còn trả lời ‘Không’. Thảo dân nghĩ ông ấy muốn chờ con trai trở về nên đi trước.’Ta nói có đúng không?” Trần Cẩn Phong cẩn thận hồi tưởng lại.

“Chính xác.” Lý Kính Dư khẳng định: “Có vấn đề gì sao?”

“Huynh nghĩ xem, Hoàng Tứ hỏi Phàn Nghiêm ‘Hôm nay cũng không đi sao’ là có ý gì?”

“Hoàng Tứ hỏi Phàn Nghiêm vào buổi sáng ngày mười bảy, nghĩa là ngày mười sáu ông ấy cũng không đi.” Lý Kính Dư phân tích.

“Huynh nói đúng, tối ngày mười lăm ta có tới ngôi miếu hoang đó, còn đưa cho Phàn Nghiêm một ít lương khô.”

“Chuyện đó có liên quan tới vụ án này à?” Lý Kính Dư ngờ vực hỏi lại.

Trần Cẩn Phong cười đáp: “Ta luôn nghĩ vụ án này không đơn giản, dường như chúng ta đã bỏ sót gì đó, cho nên ta muốn nhóm Hoàng Tứ diễn lại khung cảnh ngày hôm đó trước mặt chúng ta, có khi làm vậy chúng ta lại tìm ra được đầu mối có ích.”

“Diễn lại sao?” Lý Kính Dư suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.