Căn miếu hoang thành đông
Một màn kịch hay đang được dựng lại.
Sáng sớm, khi nhóm ăn xin còn đang say ngủ, Hoàng Tứ đã vặn mình thức giấc, ngồi dậy gọi: “Mọi người thức dậy thôi.”
Tiếp theo đó những người ăn xin lần lượt ngồi dậy, thu dọn những dụng cụ dùng để xin ăn rồi hẹn nhau cùng chuẩn bị xuất phát.
Hoàng Tứ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi: “Lão Phàn, hôm nay cũng không đi à?”
“Phàn Nghiêm” còn đang cuộn mình ngái ngủ trong chăn, nghe thấy tiếng Hoàng Tứ gọi thì lầm bầm: “Không đi.”
Nhóm Hoàng Tứ không để ý đến ông ấy nữa mà cùng nhau đi ra khỏi cổng miếu.
Khi đi đến vị trí cách ngôi miếu khoảng ba mươi trượng, cũng chính là lối rẽ bên con dốc, từ xa xa đã trông thấy Phàn Tam Nhi vừa thở dốc vừa đi về phía bọn họ. Khi đến gần Phàn Tam Nhi mới hỏi: “Cha ta đâu?”
Hoàng Tứ liền đáp: “Vẫn còn đang ngủ đấy, ông ấy không đi cùng.”
“Ồ.” Phàn Tam Nhi nói xong thì nhanh chóng chạy về phía ngôi miếu.
Phàn Tam Nhi vừa bước qua cổng miếu thì phát hiện Phàn Nghiêm đã nằm chết trên giường, tay phải cầm gậy, trên người có vô số vết thương do bị gậy đánh. Phàn Tam Nhi thất kinh, hét lớn: “Aaa..”
Nhóm Hoàng Tứ lúc đó đang ở phía dưới miếu, đột nhiên nghe thấy tiếng thét lớn của Phàn Tam Nhi thì nhìn nhau rồi cũng vội quay trở lại ngôi miếu.
“Cả quá trình là như thế này ạ.” Hoàng Tứ nói.
Lúc này “Phàn Nghiêm” cũng ngồi dậy, quay lại đứng bên cạnh Hoàng Tứ.
“Ừm.” Trần Cẩn Phong gật đầu, trên gương mặt chàng nở một nụ cười: “Có vẻ ta bắt đầu hiểu được sự việc rồi.”
“Hiểu rồi sao?” Lý Kính Dư hỏi lại.
Trần Cẩn Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ nói một câu: “Gia phụ từng nó một câu như thế này, rằng bất kì chi tiết nào của vụ án cũng có thể khiến cho toàn bộ sự việc có sự thay đổi lớn. Trong vụ án này chúng ta đã bỏ qua một số chi tiết.”
“Những chi tiết nào?”
“Đầu tiên, chúng ta chỉ nghe kể lại mà không suy nghĩ thật kĩ về tình hình lúc đó, Hoàng Tứ hỏi Phàn Nghiêm có đi hay không, chúng ta lúc đó đương nhiên hiểu rằng Hoàng Tứ hỏi trực tiếp Phàn Nghiêm chứ không hề nghĩ rằng lúc ấy Phàn Nghiêm đang nằm cuộn mình trong chăn.” Bỗng nụ cười trên mặt Trần Cẩn Phong biến mất mà thay bằng vẻ thất thần: “Có vẻ Phàn Nghiêm đã chết từ trước đó rồi.”
“Gì cơ?” Lý Kính Dư vô cùng kinh ngạc.
“Từ trước đó một ngày Phàn Nghiêm đã bị đánh chết rồi.” Trần Cẩn Phong quay đầu nhìn Hoàng Tứ: “Ngày mười sáu, cũng chính là một ngày trước khi Phàn Nghiêm chch, sau khi các ngươi đi xin ăn về có nhìn thấy mặt Phàn Nghiêm chưa?”
Hoàng Tứ nghĩ một lát rồi nói: “Lúc chúng thảo dân quay về thì Phàn Nghiêm đã ngủ mất rồi ạ.”
“Thế thì đúng rồi, thời gian Phàn Nghiêm chết thực ra là vào ngày mười sáu, sau khi nhóm Hoàng Tứ rời khỏi miếu, điều này cũng giải thích được lí do tại sao có thể đánh ông ấy hơn chục nhát mà không bị ai phát hiện.”
“Vậy còn chi tiết nào mà chúng ta đã bỏ qua nữa không?” Lý Kính Dư cảm thấy hào hứng.
“Đương nhiên có rồi, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc nói, ta còn phải đi kiểm chứng chuyện này đã.” Nói rồi Trần Cẩn Phong thì thầm vào bên tai Lý Kính Dư mấy câu.
“Ý huynh là?” Lý Kính Dư ngạc nhiên nhìn Trần Cẩn Phong, chàng chỉ mỉm cười. Rồi Lý Kính Dư gọi một nha dịch tới, trần thuật lại những lời Trần Cẩn Phong vừa nói cho anh ta. Nha dịch nhận lệnh, kế đó tập hợp một nhóm hai ba người cùng nhau rời khỏi ngôi miếu.
“Huynh thật sự nghĩ thế sao?” Lý Kính Dư không dám tin vào tai mình.
“Có phải hay không thì hai ngày sau sẽ biết thôi.” Trần Cẩn Phong phớt lờ câu hỏi của Lý Kính Dư, chàng bước ra ngoài miếu. Bên ngoài, ánh nắng ban trưa chói chang, tỏa chiếu trên đỉnh miếu những tia sáng ngũ sắc.
* * *
Hai ngày sau, sảnh sau phủ nha Quý Châu
Tiểu Thiến bưng một đĩa điểm tâm tới sảnh sau thì bắt gặp Lý Kính Dư đang chăm chú quan sát Trần Cẩn Phong. Từ sáng đến giờ anh không chịu buông tha cho Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong đi đến đâu anh đều đi theo tới đó.
“Được rồi, được rồi.” Trần Cẩn Phong bất lực nói: “Huynh để cho ta yên một lúc được không.”
“Thế huynh nhanh nói đi.”
Trần Cẩn Phong đưa tay ra cạnh án kỉ ra hiệu, Lý Kính Dư ngồi xuống, Trần Cẩn Phong cũng ngồi theo ngay sau đó, Tiểu Thiến chu đáo rót trà cho hai người.
“Sao huynh lại cảm thấy người đó là thủ phạm?” Lý Kính Dư hỏi.
“Ai cơ ạ.” Tiểu Thiến tò mò chen lời.
Lý Kính Dư bật cười: “Bọn ta đang nghi ngờ hung thủ thực sự không phải ai xa lạ mà chính là con trai của nạn nhân.”
“Sao cơ ạ? Sao lại thế được, đại nhân đang nói đùa với Tiểu Thiến sao.” Tiểu Thiến hoàn toàn không tin, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại lẩm bẩm: “Đại nhân trước nay chưa từng nói đùa với nô tì.”
“Chỉ mỗi hắn ta có điều kiện gây án.” Trần Cẩn Phong bắt đầu thuật lại suy luận của mình: “Ta nhớ hôm đến thăm Phàn Nghiêm, ông ấy có nói với ta mấy lời, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy ý vị sâu xa. Ông ấy nói là ‘Lúc con trai lão mới tới đây còn làm việc nông giúp người ta, làm vất vả nhưng cũng kiếm được tiền rau cháo’, nói lúc con trai lão mới tới đây chúng tỏ con trai Phàn Nghiêm không phải người gốc Quý Châu, ít nhất là chưa từng sống ở Quý Châu. Ta còn hỏi Phàn Nghiêm là ‘Quê của ông ở đâu’ thì ông ấy lại đáp ‘Ở Quý Châu, ngay Quý Châu này thôi’. Nếu quê ở Quý Châu thì sao con trai ông ấy lại mới tới được? Ta nghĩ ở đây có một vài khả năng, một là trước nay Phàn Tam Nhi không sống với phụ thân, hai là Phàn Tam Nhi không phải con trai ruột của Phàn Nghiêm.”
“Huynh nói cũng có lí.” Lý Kính Dư đồng ý với quan điểm của chàng.
“Sau đó ta có sai người đi đến thông Trương để nghe ngóng, mục đích để xác nhận sự thực có giống như ta dự đoán không.”
“Ra là vậy.” Lúc này Lý Kính Dư mới ngộ ra.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng người gọi: “Đại nhân, thuộc hạ quay về rồi ạ.”
“Nhanh vào đi.” Lý Kính Dư vội đáp.
Người xuất hiện trước mặt họ không phải ai khác mà chính là người nha dịch được sai tới thôn Trương hai ngày trước.
“Thế nào rồi?” Lý Kính Dư hỏi.
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã đi khắp nơi dò hỏi thì được biết chưa từng có một người ăn xin nào tới thắp hương cầu nguyện tại miếu Quan Âm cả ạ.”
“Có nhầm lẫn gì không?”
“Chắc chắn không nhầm lẫn gì ạ. Nghe ni cô trong miếu nói từ khi miếu Quan Âm được xây dựng đến nay chưa từng có người ăn xin nào tới thắp hương cả, đó là một chuyện rất hiếm gặp. Nếu thực sự có người ăn xin nào đến thì đã thu hút được sự chú ý của các ni cô rồi.” Lời nha dịch khiến tất cả những người có mặt đều phấn khởi.
“Tiếp theo đây ta có thể mạnh dạn đoán được diễn biến sự việc hôm đó rồi.” Trần Cẩn Phong như chìm trong kí ức: “Ngày mười sáu, nhóm ăn xin ra ngoài xin ăn, Phàn Nghiêm không đi cùng họ, Phàn Tam Nhi lén lút quay lại miếu đánh chết Phàn Nghiêm, sau đó giấu ông ấy vào một chỗ kín đáo nào đó còn mình thì trốn vào trong chăn. Nhóm Hoàng Tứ luôn đinh ninh rằng người ngủ trong chăn là Phàn Nghiêm. Sang ngày thứ hai, nhóm Hoàng Tứ lại đi xin ăn, vừa ra khỏi miếu thì Phàn Tam Nhi nhanh chóng bật dậy, hắn mở cửa sổ rồi trèo ra ngoài, sau khi ngụy tạo hiện trường thì đi men theo vực đá, đi qua bãi cỏ để đến phía dưới con dốc. Vừa hay lúc này nhóm Hoàng Tứ cũng đi tới lối rẽ, gặp được Phàn Tam Nhi, Phàn Tam Nhi giả vờ như mình vừa mới quay về, chào hỏi với đám Hoàng Tứ để tạo chứng cứ ngoại phạm. Hắn nhanh chóng chạy về miếu rồi hét lên, và đương nhiên tiếng hét này đã thu hút được chú ý của nhóm ăn xin. Mọi người quay lại miếu thì phát hiện ra nạn nhân. Ta đã nghiên cứu rồi, thời gian để Phàn Tam Nhi thực hiện một loạt những việc đó vừa khớp với thời gian đi lại của nhóm Hoàng Tứ.”
“Không phải huynh nhắc đến chi tiết sao, ta nghĩ ta đã hiểu rồi.” Lý Kính Dư tự tin nói: “Chúng ta vẫn luôn tưởng rằng nhóm Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi là hai bên đã giáp mặt nhau, nhưng trên thực tế họ chỉ nhìn thấy nhau từ phía xa, cho nên Phàn Tam Nhi có một khoảng thời gian để gây án.”
“Chính xác.” Trần Cẩn Phong gật đầu.
“Rồi sao hắn phải giết cha mình, không phải hắn rất hiếu thuận với Phàn Nghiêm sao?” Lý Kính Dư không thể lí giải được.
“Đúng thế ạ.” Tiểu Thiến cũng cảm thấy khó hiểu: “Một người có hiếu như thế sao lại có thể, chắc chắn là suy luận sai rồi.”
“Thế cô nói xem là sai ở đâu?” Lý Kính Dư nhìn Tiểu Thiến.
“Ừm, cái này..” Chỉ một câu nói đã khiến Tiểu Thiến á khẩu, không biết nên trả lời ra sao.
Trần Cẩn Phong thấy Tiểu Thiến bị dồn vào thế khó bèn lên tiếng giải vây: “Vậy chúng ta cứ hỏi trực tiếp Phàn Tam Nhi thôi.”
“Được, ngày mai thăng đường chúng ta sẽ hỏi cho rõ ràng.” Lý Kính Dư không để ý đến Tiểu Thiến nữa.
“Sao phải chờ đến sáng mai, chúng ta sẽ thẩm vấn Phàn Tam Nhi vào đêm nay luôn.”