“…”
Tang thị còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bịt chặt miệng.
“Không được kêu.” Nghe thấy giọng nói sau lưng, Tang thị không giãy dụa nữa. Bà cất tiếng hỏi: “Tiểu Thiến cô nương, cô đang làm gì thế?”
“Làm gì sao?” Người đó xoay người bước tới trước mặt Tang thị, một gương mặt thiếu nữ tươi cười xuất hiện. Cô nương này có mái tóc hơi thưa xơ nhưng được chải chuốt sạch sẽ cẩn thận, dung mạo bình thường nhưng lại biết điểm tô phấn son vừa đủ. “Đương nhiên là đến để giết bà rồi.”
“Tiểu Thiến cô nương, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, sau khi Phàn Tam Nhi chết, cô.. cô đưa tiền cho ta để ta cao chạy xa bay, sao giờ cô lại nuốt lời như vậy?” Giọng nói của Tang thị bắt đầu run rẩy, câu từ dần trở nên lắp bắp.
“Hừ, có trách thì hãy trách Lý Kính Dư và tên họ Trương kia, nếu như hai kẻ đó không làm mọi thứ loạn hết lên thì chắc chắn ta sẽ thả bà đi. Ai ngờ bọn họ lại nghi ngờ bà chứ, để đề phòng bà làm lộ thân phận của ta, ta đành phải làm thế này thôi.” Nói xong Tiểu Thiến chậm rãi giơ bàn tay cầm dao lên, gương mặt lộ ra nụ cười hung ác khác hẳn với bình thường.
“Đừng như vậy mà, Tiểu Thiến cô nương, ta nhất định sẽ không nói ra đâu, nhất định không nói mà. Cô tin ta đi, bây giờ ta sẽ đi luôn và không bao giờ quay trở lại nữa.” Tang thị sợ hãi mở to hai mắt, hai bàn tay không ngừng run lên bần bật.
“Hừ, bà tưởng bà có thể thoát được sao?” Tiểu Thiến cười khẩy một cái rồi tiếp tục ép sát về phía Tang thị.
“Cô tưởng cô có thể thoát được sao?” Một giọng nam cất lên, Tiểu Thiến cảnh giác quay đầu nhìn. Không biết từ lúc nào đã có hai nha dịch đứng phía sau lưng cô ta. “Nể tình chúng ta quen biết nhau, ta sẽ không trói cô. Ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi.”
“Ha ha ha ha.” Tiểu Thiến bỗng cười phá lên, con dao trong tay cũng rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng.
* * *
Đại sảnh phủ nha Quý Châu.
Tang thị lặng lẽ quỳ rạp dưới đất, cúi đầu không nói gì. Tiểu Thiến đứng phía trên công đường, dáng vẻ vô cùng hiên ngang. Lý Kính Dư ngồi phía sau án kĩ đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương bình thường vẫn hay làm mấy trò ngốc nghếch bỗng trở nên thật xa lạ.
“Tiểu Thiến, nói cho bản quan nghe sao ngươi lại làm như thế?” Lý Kính Dư cắn nhẹ môi, một cơn ớn lạnh len trong tim anh.
“Tại sao lại làm như thế ư?” Tiểu Thiến cười khẩu, lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì ngài!”
“Bởi vì ta?”
“Nếu như ngài không tìm ra hung thủ thực sự sát hại Phàn Nghiêm thì Phàn Tam Nhi đã không phải chết. Nếu như ngài không tiếp tục điều tra đến cùng thì ta cũng sẽ không ra tay với bà lão chết tiệt đó. Như thế Tiểu Thiến vẫn sẽ là Tiểu Thiến trước đây, đại nhiên vẫn sẽ là đại nhân của trước đây, không phải sao?”
“Hồ đồ.” Lý Kính Dư quát lớn: “Nếu như ta không điều tra hung thủ sát hại Phàn Nghiêm thì sao có thể không phụ lòng người đã khuất? Sau khi Phàn Tam Nhi giết người lại nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, sao Lý Kính Dư ta có thể chấp nhận chuyện này đây? Phàn Tam Nhi chết rồi, nếu ta không tiếp tục điều tra thì sao có thể phát hiện ra một gián điệp ẩn náu bên cạnh ta như cô hả? Ai biết được ngày nào cô sẽ dồn bản quan vào chỗ chết? Nói đi, tại sao cô lại muốn giết Tang thị?
” Đại nhân, để lão nói. “Tang thị nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng:” Hôm đó là một buổi chiều âm u.. “Tang thị. Dần chìm vào hồi ức..
Trong nhà Tang thị.
Đây là một ngôi nhà cũ nát, nếu như không phải bên trong còn có Tang thị đang sinh sống thì ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một căn nhà hoang không người ở. Trong nhà ngoài một chiếc giường cùng chiếc đệm cũ nát thì không còn đồ đạc gì khác. Tang thị nằm nửa người trên chiếc giường chắp vá chằng chịt, gương mặt trắng bệch vô cảm, ánh mắt thất thần, đôi môi khô nứt nẻ. Bên cạnh giường là một chiếc ấm không có vòi đang sôi ùng ục và bốc khói nghi ngút.
” Khụ khụ khụ.. “Tang thị di chuyển cơ thể sưng phù, chậm rãi vén những lọn tóc bạc bị mồ hôi dính rịn lên trán. Tiếp theo đó lại là một tràng ho dữ dội.
” Chắc ta sẽ chết ở đây thôi. “Tang thị tự lẩm bẩm.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cánh cửa rách nát vang lên tiếng gõ cửa.
” Đúng là lãng tai, người sắp chết như ta còn có ai tới thăm được chứ. “Tang thị cười nhạt rồi lật người dậy một cách khó khăn.
” Cộc cộc cộc. “Tiếng gõ cửa vẫn không dứt mà càng lúc càng lớn hơn. Lúc này Tang thị đã biết thực sự có người đang gọi cửa.
” Ai đấy.. “Tang thị hắng giọng, cố gắng kêu lên, nhưng âm thanh phát ra lại chỉ như tiếng muỗi vo ve. May mà người bên ngoai thính tai, tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa được mở ra.
” Cô là ai? “Lại một cơn ho ập tới, Tang thị vuốt ngực, ngước mắt nhìn người vừa bước vào.
Người đứng trước mặt bà là một cô nương có mái tóc hơi thưa xơ nhưng được chải chuốt sạch sẽ cẩn thận, dung mạo bình thường nhưng lại biết điểm tô phấn son vừa đủ. Cô nương mỉm cười đáp:” Bà là Tang đại nương sao? Ồ, ta là bằng hữu của con trai bà lúc còn sống, trước khi con trai bà chết đã nhờ ta đến chăm sóc bà. “
” À, cô là bằng hữu tốt của con trai lão sao. Nhanh ngồi đi, nhanh ngồi đi nào. “Tang thị muốn ngồi dậy nhưng sau vài lần cố gắng chỉ đành bất lực nằm xuống giường.
” Đại nương, bà cứ nằm đi, để ta chăm sóc bà. “Nói xong, Tiểu Thiến bê siêu thuốc ra khỏi ngọn lửa rồi tìm một chiếc bát mẻ ở bên cạnh để đổ thuốc vào.
Mùi thuốc nhàn nhạt hòa cùng mùi phấn son trên người cô nương thoang thoảng bên mũi, Tang thị run rẩy nhận lấy bát thuốc, nín thở uống cạn một hơi.
Tiểu Thiến nhận lại bát thuốc, quan tâm hỏi han:” Bà cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta đi đổ bã thuốc. “
” Không không không, đừng đổ đi, trong mắt người khác thì là bã thuốc nhưng trong mắt bà cụ này thì là vật cứu mạng. Nhà nghèo không có tiền mua thuốc, phần bã này đã đun đi đun lại được bảy tám lần rồi.
“Hả?” Tiểu Thiến ngạc nhiên nói: “Thế sao được. Như này đi ta sẽ lo bệnh cho bà, ta đi mua thuốc đây.” Nói đoạn Tiểu Thiến đứng dậy bước ra ngoài.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Tiểu Thiến, bệnh tình của Tang thị có chuyển biến tốt, bà ngày càng biết ơn Tiểu Thiến.
Một hôm, sau khi Tiểu Thiến giúp Tang thị làm xong việc nhà thì ngồi ngây người. Tang thị bên cạnh thấy vật thì nhẹ nhàng bước tới bên Tiểu Thiến, ần cần hỏi thăm: “Tiểu Thiến, cô có tâm sự gì sao?”
Đột nhiên nghe thất tiếng hỏi, Tiểu Thiến định thần lại, vội vàng đáp: “Không có gì, không có gì.” Sau đó thần sắc lại khôi phục vẻ đờ đẫn.
“Tiểu Thiến, những ngày qua tình cảm chúng ta như mẹ con, ta cũng coi cô như người thân của mình, đến cái mạng già này của ta cũng là được cô cứu. Cô có việc gì cứ nói với tôi, chỉ cần là chuyện ta giúp được, ta nhất định sẽ làm.” Sự kiên định của Tang thị khiến Tiểu Thiến hạ quyết tâm: “Tang đại nương, quả thực Tiểu Thiến có một chuyện, chỉ không biết là có nên nói hay không.” Hơi trầm tư một lúc, Tiểu Thiến lại nói tiếp: “Ta có một người ca ca, bởi vì làm ngộ thương người khác mà bị bắt vào trong lao, ngày nào cũng bị đánh đập dã man. Hôm qua ta vào thăm thân, ca ca nói huynh ấy ở trong lao sống không bằng chết, muốn ta giúp huynh ấy kiếm một túi thuốc độc để sớm ngày thoát khỏi bể khổ. Nhưng mà ta không ra tay được, ca ca dù sao cũng là ca ca, mà cứ nghĩ đến cảnh huynh ấy bị dày vò thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Tang đại nương, bà nói xem ta nên làm thế nào đây?” Nói xong, Tiểu Thiến sà vào lòng Tang thị khóc không thành tiếng.