“Nè… Cậu gì đó ơi… Nè… Cậu gì đó ơi”.
Bỗng dưng có một giọng nói khá trầm vang lên ở bên tai, khiến cho vô thức giựt mình, tỉnh dậy.
Những thứ kỳ quặc khó hiểu đều tan biến vào hư không.
Thì ra lúc nãy tôi chỉ là năm mơ thấy ác mộng, bây giờ mới là hiện thực.
Có điều, cơn ác mộng này phải giải thích làm sao đây, lẽ nào là do nữ quỷ kia tạo ra chăng?
“Nè, cậu gì đó ơi, cậu là ai vậy? Tại sao cậu lại ngủ ở trên giường với tôi hả?”
Âm thanh khá trầm lại một lần nữa vang lên, nó làm gián đoạn dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu của tôi. Theo phản ứng tự nhiên, tôi đưa mắt nhìn sang, liền nhận ra người đang nói không ai khác chính là Lý Phi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, nét mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bộ dạng tuy rằng rất yếu ớt, nhưng chung quy, tôi có thể xác định anh ta vẫn còn sống.
Thấy anh ta như vậy, tôi bèn lên tiếng trấn an “À, anh không cần phải lo lắng, tôi là người tốt, được cha má của anh mời tôi tới đây để cứu sống anh”.
“Cái gì?”
Lời của tôi không những không tác dụng trấn an, mà ngược lại càng khiến cho Lý Phi trở hoảng loạn hơn, anh ta gấp gáp hỏi “Cha má của tôi mời cậu tới để xung hỉ cứu sống tôi sao?”
“Hả?”
Câu hỏi này làm tôi không khỏi kinh ngạc, vô thức kêu lên một tiếng.
Ý anh ta chính là tôi giống như trường hợp của chị họ Võ Hoàng Thị Lan, được mai mối đặng xung hỉ cứu sống anh rể Chu Nguyên sao?
“Khoan đã, hình như anh hiểu lầm rồi”.
Tôi vội vội vàng vàng giải thích “Tôi là pháp sư, được cha má của anh mời tới để tiêu diệt ma quỷ cứu sống anh, chứ không phải là tới đây xung hỉ cho anh đâu”.
Lý Phi nhíu mày, quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau đó ầm ừ vài tiếng, dáng vẻ có chút xấu hổ, thấp giọng, nói “À… À… Cho tôi xin lỗi, cũng vì vừa mới thức giấc đã nhìn thấy cậu nằm ở bên cạnh, cho nên mới nghĩ như vậy, thiệt thất lễ quá”.
“Không sao”.
Tôi mỉm cười, đáp “Chuyện này tôi hiểu mà”.
Nói xong, tôi liền cảm thấy bầu không khí có vẻ không được tự nhiên, bèn bước vội xuống giường, tiến tới chỗ bàn, cẩn thận rót một chung trà, tiếp đó đưa cho Lý Phi, chậm rãi lên tiếng “Anh uống trà cho thấm giọng đi, nằm mê mang trên giường khá lâu chắc là rất khát nước”.
“Cảm ơn”.
Lý Phi nhận lấy chung trà, từ tốn hớp một ngụm.
Chờ cho anh ta uống xong chung trà, tôi mới nghiêm giọng hỏi “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, rốt cuộc trước khi anh đột ngột bị bệnh nặng, nằm mê mang trên giường, anh đã gặp phải thứ gì vậy?”
Lý Phi nghe tôi hỏi, liền đặt chung trà xuống thành giường, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi đáp “Chuyện này có lẽ liên quan tới vụ việc kỳ lạ tôi đã gặp phải trong vòng một tháng nay.
Tôi vốn dĩ là có một công việc khá ổn định trên Sài Gòn, có điều không biết vì sao, đầu tháng này tôi lại cảm thấy vô cùng nhớ nhà, loại cảm xúc đó thiệt sự mạnh liệt, tới mức tôi đã xin nghỉ việc và thu dọn đồ đạc trở về nhà trong vòng một ngày.
Cha má của tôi sau một hồi ngạc nhiên về quyết định đột ngột này, vẫn vui mừng đồng ý, còn nói với tôi rằng, muốn ở dưới quê luôn cũng không sao.
Viễn tưởng mọi chuyện chỉ là nỗi nhớ nhà thông thường, ai ngờ tôi liên tiếp mơ thấy những giấc mộng khó hiểu.
Trong mộng, có lúc tôi thấy tôi đang thành thân với một ai đó, bầu không khí rộn rã y hệt như một đám cưới ngoài đời thực, có khi tôi lại nằm yên bất động ở trên giường, mặc cho những người xung quanh tôi đều khóc lóc không ngừng nghỉ, có lần tôi lại thấy bản thân mình đang nằm trong một cỗ quan tài, dù cố gắng tới mấy đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể thoát ra được.
Những thứ này cứ lặp đi lặp lại, giống như một vòng luẩn quẩn không có hồi kết, khiến cho tôi ăn ngủ không ngon, cơ thể càng lúc càng suy yếu.
Cha má của tôi có mời thầy thuốc và bác sĩ tới khám, đáng tiếc thay vẫn không tìm ra được nguyên nhân, uống bao nhiêu thuốc bọn họ kê nhằm mục đích ngủ ngon, cũng chẳng có tác dụng gì.
Đỉnh điểm, chính là vào ngày trăng tròn âm lịch tháng này, khoảnh khắc tôi vừa chìm vào giấc ngủ, liền trông thấy một nữ quỷ, cô ta mặc đồ đỏ như máu, móng tay rất dài, mái tóc đen có chút xơ xác chạm tới đất. Tuy rằng cô ta cực kỳ xinh đẹp, có điều tôi lại vô thức cảm thấy sợ hãi không yên.
Cô ta nhìn tôi mỉm cười, nụ cười cực kỳ kinh dị, khóe miệng kéo dài tới mang tai, tiếp đó cô ta với chất giọng khàn khàn cất tiếng “Cuối cùng em cũng đã gặp lại anh, bọn ta rất nhanh rất nhanh là có thể thực hiện một đám cưới ma rồi, tới chừng đó, em và anh sẽ ở bên nhau mãi mãi, không một ai, không một ai có thể chia cắt”.
Lời của cô ta vừa dứt, tôi ý thức được bản thân mình rơi vào hôn mê, không tài nào tỉnh dậy được.
Cho tới khi, tôi được ai đó cho uống một loại nước có vị hơi mặn, cơ thể tôi mới từ từ lấy lại được sức lực. Thời điểm tôi mở mắt ra, người đầu tiên tôi thấy, chính là cậu”.