Kill Your Husband

Chương 14: Lương Duyệt Nhan trăn trở



Edit: Cigarred

“Cha mẹ và người thân yêu nhất đều là những kẻ giết người mặt cười. Họ buộc chúng ta phải phá hủy con người thật của ta: Đó là một vụ giết người thầm lặng.”- Jim Morrison.

Hai người Viên Hồng và Viên Hải Bình tận tình thể hiện tình mẫu tử trên bàn ăn.

Sau khi Lương Duyệt Nhan bưng cánh gà lên bàn đã cảm thấy kiệt sức. Viên Hồng và Viên Hải Bình không đợi cô đã bắt đầu ăn cơm. Cô nấu thêm cơm thịt băm nấu cho Viên Dương, cậu bé thích ăn món ăn. Cô ăn một miếng cơm, lại đút cho Viên Dương hai miếng. Cậu bé lúc ăn cơm rất ngoan, lúc nhai cậu vẫn nhìn Lương Duyệt Nhan, vươn bàn tay nhỏ bé không ngừng nắm lấy ngón tay cô.

“Mẹ, mẹ ơi…”

Lương Duyệt Nhan nhỏ giọng nói với cậu: “Dương Dương ngoan, con ăn ngoan, lát nữa mẹ sẽ kể chuyện cho con nghe.”

Tay Viên Dương còn muốn nắm lấy tay cô nhưng cậu bé cũng hiểu được lời vừa rồi của Lương Duyệt Nhan, đứa bé cố gắng nhịn xuống động tác trên tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Lương Duyệt Nhan chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, để ngày tồi tệ này trôi qua nhanh hơn.

Phía bên kia bàn ăn, không khí rõ ràng ấm áp hơn nhiều.

Viên Hải Bình sau giờ làm việc tinh thần không tệ, nói chuyện hào sảng. Viên Hồng nghe anh ta khoe khoang về công việc của mình, cùng với những lời trêu đùa của anh ta về những chuyện ngu ngốc trong công ty, mỗi câu nói của anh ta hầu như đều có thể chọc cho mẹ mình cười, tiếng cười của bà ta sắc nhọn chói tai đâm vào màng nhĩ.

Viên Hải Bình nói đến người mới của bộ phận bán hàng sáng nay, ngay cả tên nguyên liệu cũng không hiểu đã dám ra ngoài nói chuyện với khách hàng, Viên Hồng cười đến nỗi không thở nổi, sau đó bà ta như nhớ đến cái gì đó, quay đầu hỏi Lương Duyệt Nhan: “Này, trước kia cô cũng ở bộ phận này sao?”

Lương Duyệt Nhan vội vàng đáp một câu: “Vâng.”

Cô tập trung sự chú ý của mình vào Viên Dương, không muốn nói thêm về chủ đề này. Thật ra cô chỉ hy vọng Viên Hồng tiếp tục nói chuyện với con trai mình, coi cô như không khí là tốt rồi.

Viên Hải Bình chuyên tâm ăn cơm, hồn nhiên với cảnh đối chọi trên bàn ăn, anh ta ngẩng đầu tiếp tục nói với Viên Hồng: “Người trong bộ phận bán hàng cũng không có được mấy người thông minh.”

Viên Hồng cười càng lớn hơn.

Lương Duyệt Nhan bận rộn cả ngày, vừa đói vừa mệt, cô nghe tiếng cười của Viên Hồng, hạt cơm trong miệng cũng khó mà nuốt xuống.

Viên Hải Bình uống canh gà, trên môi dính đầy dầu mỡ cũng không thèm lau mà buông đũa xuống nói: “Mẹ, tin tức đáng tin đây, con sắp được thăng chức.”

“Thật sao?” Giọng của Viên Hồng như lên cao mấy nốt: “Không hổ là con trai mẹ!”

Nghe những lời khen như trong dự kiến, Viên Hải Bình hào hứng nói tiếp: “Vài ngày trước chủ tịch tập đoàn Đông Ngô của bọn con gọi con đến để tìm hiểu về chuyện kinh doanh, khen con không dứt lời! Ai biết được hôm nay người bên nhân sự đã để hở chút gió cho con. Nói đang chuẩn bị tài liệu thăng chức cho con, xem ra chỉ thiếu chút gió đông (Kiểu như lực đẩy).”

Ánh mắt Viên Hải Bình cố ý vô tình nhìn về phía Lương Duyệt Nhan.

Sau khi ăn xong, Viên Hồng là người đầu tiên rời khỏi bàn ăn, đi ra ngồi trước TV.

Lương Duyệt Nhan yên lặng đứng lên dọn dẹp bát đũa, không mở miệng nói câu nào. Viên Hải Bình giống như bình thường, ôm Viên Dương đi tới đi lui trong phòng khách có diện tích không lớn, phát ra một số tiếng đùa giỡn trêu chọc Viên Dương.

Tính cả bữa ăn, bát canh, ba người lớn một đứa trẻ ăn một bữa với rất nhiều bát đũa, còn một loạt nồi đĩa trong bếp vẫn đang chờ rửa.

Lau sạch bàn, nghĩ cần phải lấy một cái túi rác khác. Cô đi lấy một cái từ tủ đựng đồ trên tủ giày, khi đi ngang qua phòng Viên Dương, cô dừng bước, hai cha con bên trong, Viên Hải Bình quay lưng về phía cửa phòng ngồi xổm trước người Viên Dương.

“Không được.” Đứa trẻ giấu cuốn truyện tranh đã cũ sau lưng, lắc đầu mạnh mẽ từ chối.

“Thật sự không cần sao?” Viên Hải Bình hỏi.

Viên Dương kiên quyết lắc đầu.

Viên Hải Bình hậm hực xoay người bỏ đi, nhìn thấy Lương Duyệt Nhan đứng ngoài cửa, anh ta không khỏi lúng túng nói: “Anh còn muốn giúp em giảm bớt gánh nặng nhưng Dương Dương quá dính em… Để anh giúp em rửa bát cho.”

Lương Duyệt Nhan nhìn Viên Hải Bình đi vào bếp, nhất thời có chút kinh ngạc.

Viên Dương nhìn thấy cô đứng ở cửa, giơ quyển truyện về phía cô, bên trong là câu chuyện cô đã kể vô số lần: “Đoán xem tôi yêu bạn nhiều thế nào”.

Lương Duyệt Nhan cắn môi, cô vội vàng gật đầu với cậu bé rồi xoay người đi vào bếp. Thị lực của cậu tốt, mặc dù không nhìn thấy bàn tay cầm túi rác của cô đang run rẩy nhưng cũng có thể nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng.

Động tác rửa bát của Viên Hải Bình vụng về, rửa như anh ta phải mất hơn nửa tiếng, cũng chưa chắc đã sạch sẽ.

Lương Duyệt Nhan lẳng lặng đứng phía sau nhìn anh ta.

Trong nháy mắt cô đã quên mất sự tồn tại của Viên Hồng.

Gia đình ba người họ là một gia đình ấm áp. Những gì cô khao khát, dường như cô luôn luôn có.

Viên Hải Bình cảm thấy cô đứng sau thì nói: “Anh đang nghĩ, cuối tuần này chúng ta đưa Dương Dương đến công viên giải trí, sau đó ra ngoài ăn tối, sau đó thì đi xem mèo. Được không?”

“Được.”

“Anh mang về một bình giữ nhiệt, để trong phòng, cho em đấy. Sức khỏe em không tốt, bình thường nên uống nhiều nước nóng vào.” Trong giọng nói của Viên Hải Bình mang theo chút ôn nhu không được tự nhiên, giống như thời đại học khi bọn họ mới yêu, Viên Hải Bình luôn tìm đủ loại lý do để đối xử tốt với cô.

Mũi Lương Duyệt Nhan chua xót, trái tim cô cũng chua xót như vậy.

“Vâng.”

“Duyệt Nhan.” Viên Hải Bình gọi cô một tiếng, lời nói không quá tự nhiên.

Lương Duyệt Nhan có dự cảm không ổn.

“Dạ?”

Cô cảm thấy những gì Viên Hải Bình sắp nói tiếp không phải là những thứ cô muốn nghe.

“Anh muốn thương lượng với em chuyện này.”

“Chuyện gì?” Lương Duyệt Nhan cẩn thận hỏi.

“Lúc đi học, không phải em có bằng sáng chế sao.” Viên Hải Bình cố tỏ ra thoải mái nói: “Em giữ cũng vô dụng, chi bằng chuyển sang cho anh. Các nhà lãnh đạo nói với anh rằng với bằng sáng chế này, việc phát triển của dự án mới có thể giao cho anh một cách danh chính ngôn thuận.”

Lương Duyệt Nhan sửng sốt.

Có một ngăn kéo không khóa ở bàn trang điểm trong nhà này, bên trong có một tập hồ sơ màu nâu, trong đó, dưới giấy chứng nhận kết hôn, bằng cấp, bằng tốt nghiệp có bằng sáng chế mà cô không biết mình đã mất bao ngày đêm để đổi lấy nó.

Lương Duyệt Nhan đã phát triển một loại thuốc phụ trợ có thể sử dụng trong ngành công nghiệp hóa chất, florine. Người hướng dẫn của cô đề nghị cô nộp đơn xin cấp bằng sáng chế và nhanh chóng được chấp thuận. Cô còn được người hướng dẫn khen ngợi.

Cô không biết bằng sáng chế này có thể làm gì, cô không hiểu, thậm chí đến bây giờ vẫn không hiểu. Chỉ có điều, đây là một thành tựu đáng chú ý của một sinh viên kỹ thuật hóa học. Tuy nhiên, ngay cả khi cô đã nhận được bằng sáng chế thì cô vẫn không nhận được sự chú ý của cha mẹ mình.

Làm cho cha mẹ nhìn cô với đôi mắt khác là một nỗ lực vô dụng.

Nhưng đó cũng chỉ là một trong số ít, một cái gì đó có thể chứng minh giá trị của cô.

Lương Duyệt Nhan cuối cùng cũng hiểu, “chỉ thiếu gió đông” mà Viên Hải Bình nói trên bàn cơm, hóa ra “gió đông” ấy chính là bằng sáng chế của cô.

Thảo nào khi đó Viên Hải Bình lại nhìn cô một cái.

“Duyệt Nhan, em nghĩ đi, anh trở thành quản lý dự án có lẽ sẽ sớm thôi. Em xem đó có phải cơ hội tốt không? Chúng ta sau này sẽ đổi nhà mới, làm cho em một phòng bếp lớn hơn…” Khoảnh khắc Viên Hải Bình nói như thể chột dạ, nhưng mỗi từ anh ta nói ra đều tiếp thêm dũng khí cho anh ta, anh ta không tự giác mà tăng tốc độ nói.

“Đó là của em!” Lương Duyệt Nhan gian nan giật giật môi nói, nhịn không được mà cắt ngang lời anh ta.

“Không phải là của chúng ta sao?” Viên Hải Bình nhanh chóng đáp lại.

Lương Duyệt Nhan trầm mặc.

Có lẽ Viên Hải Bình không ngờ Lương Duyệt Nhan một mực không đồng ý. Anh ta nghiêng người vội vàng để bát vẫn còn lại bọt trên giá, liếc nhìn Lương Duyệt Nhan, bị ánh mắt hỉ nộ khó phân của vợ nhìn chằm chằm, anh ta bắt đầu lắp bắp nói: “Anh… Anh đã nói chuyện với các lãnh đạo…”

“Em đã nói rồi, em muốn quay lại làm việc. Lúc đó anh không nghĩ tới muốn giới thiệu em sao?” Lương Duyệt Nhan giữ bình tĩnh mà đặt câu hỏi, cô run rẩy đến mức cả túi rác mỏng manh cũng không cầm được, hàm răng cũng run lên khiến gò má đau nhức.

“Con mới mấy tuổi chứ? Bây giờ Dương Dương sao có thể rời khỏi mẹ được? Huống chi em đã lâu không đi làm, sắp đến hạng mục quan trọng như vậy, ai nghe lời em?” Viên Hải Bình phản bác.

Lương Duyệt Nhan không muốn nhìn Viên Hải Bình nữa.

Cô thà nhìn vào vết nứt trên tường còn hơn.

Nếu vết nứt đó có thể mở miệng ra và nuốt chửng cô như một con quái vật thì tốt biết bao.

Thật sự tốt biết bao.

Lần đầu tiên Lương Duyệt Nhan không giữ lời hứa với con trai, cô không kể câu chuyện kia, Viên Dương vừa khóc vừa nháo khiến cô không thể chống đỡ được. Cô thậm chí còn không thể sử dụng sức lực của mình để lật trang giấy lên, hay để thay đổi các giọng điệu khác nhau để vào những vai khác nhau để kể câu chuyện cổ tích đầy ắp tình yêu ấm áp kia.

Viên Dương cứ nhíu mày giận dỗi nhưng đã không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà ngủ sớm. Cậu bé nằm ngay bên cạnh Viên Hải Bình đã ngáy như sấm. Phòng của cậu thì nhường cho Viên Hồng.

Lương Duyệt Nhan không ở trong phòng, cô ngồi ở ghế ngoài ban công cuộn tròn mình lại.

Cô nhìn vào thỏa thuận chuyển nhượng bằng sáng chế mà không nhúc nhích giống như một bức tượng nữ thần, ánh trăng sáng vừa lạnh lẽo vừa thê lương chiếu lên khuôn mặt cô. Lương Duyệt Nhan nhìn vào đó quá lâu đến nỗi sắp không nhận ra mấy chữ ‘Lương Duyệt Nhan’, ‘Viên Hải Bình’ và ‘bằng sáng chế’ trên tờ giấy kia nữa.

Cô hít từng ngụm thuốc. Cảm giác choáng váng của nicotine mang lại cảm giác mất hồn trong chớp mắt, khi khói tan đi, cô lại bị tuyệt vọng bao phủ.

Hóa ra là như vậy.

Lương Duyệt Nhan đã không phân biệt được tâm trạng mình bây giờ thế nào nữa.

Viên Hải Bình coi cô là cái gì?

Cô hít sâu một hơi, gió thổi qua, túi nhỏ rơi xuống đất, một tấm danh thiếp rơi ra.

Ngài luật sư.

Người đàn ông đẹp đến hoàn hảo đó. Mỗi lần anh xuất hiện đều vào lúc cô quẫn bách nhất, đưa bàn tay ra giúp đỡ cô.

Nếu không phải có tấm danh thiếp này, cô thậm chí còn cảm thấy mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi với anh dường như chỉ tồn tại trong ảo giác.

Chỉ là khi đứng bên cạnh anh, bản thân cô lại thấp kém xấu hổ. Yêu cầu anh “Anh có thể giúp tôi xem một bản hợp đồng không” giống như đi quá giới hạn.

Nhưng mà cô thật sự không thể tìm được ai khác giúp đỡ nữa.

Lương Duyệt Nhan cầm điện thoại lên, thử nhập số điện thoại của Kinh Tố Đường vào Wechat.

Một khung trắng trống không hiện ra, câu đầu tiên nên nói gì đây, Lương Duyệt Nhan mất một lúc để suy nghĩ, sau đó gõ từng chữ một.

“Ngài luật sư, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Lương Duyệt Nhan.”

Cô rất tập trung, ngay cả tiếng cửa phòng của Viên Dương mở ra phía sau cũng không nghe thấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.