Có rất nhiều người nhầm lẫn rằng ma quỷ chỉ xuất hiện vào mười hai giờ đêm, nhưng thực chất đó chỉ là giờ linh. Khung giờ hoành hành của chúng bắt đầu từ mười một giờ đêm đến ba giờ sáng, kéo dài hai canh (tức từ canh tý đến canh sửu). Chẳng trách các cụ ngày xưa thường dặn dò con cháu chơi đêm nhất định phải về trước mười một giờ, nếu không rất dễ đụng phải những thứ không sạch sẽ.
Thuật chiêu hồn chúng tôi sử dụng nghi thức cầu cơ, một cách gọi hồn khá phổ biến trong dân gian. Tuy nhiên để mang lại hiệu quả tốt nhất tôi đã biến tấu nó sao cho phù hợp.
Tôi chuẩn bị một lư hương nhỏ, đặt trước đó một số bánh kẹo, kế đến rót ba chén rượu đầy xếp thành hàng ngang. Ngoài ra tôi còn dặn Hoài Ân mua một lồng đèn giấy, không châm nến mà treo ở cán đèn một dây chuông đồng. Trước đây chuông này đã từng tiếp xúc với vong hồn cô gái ấy, nên nếu cô ta tới nó sẽ báo cho chúng tôi.
Tôi bảo anh Lâm và Hoài Ân ngồi quây lại, tiếp đó bắt đầu phổ biến nguyên tắc của nghi thức.
“Chúng ta sẽ cùng đọc một bài vè gọi hồn, mọi người chú ý đọc theo em. Trong khi đọc nhất định phải nghĩ đến linh hồn cô gái kia.”
Vừa nói, tôi vừa lấy ra một bảng chữ cái viết trên giấy, trải lên nền đất chỗ cả bọn ngồi, xuôi cùng úp ngược một chén rượu trong suốt có thể nhìn xuyên qua đáy rồi tiếp lời.
“Suốt quá trình diễn ra nghi thức, có thể hai người sẽ nhìn thấy hoặc nghe thấy những điều rất đáng sợ. Nhưng tuyệt đối không được thả tay ra khỏi cái chén này, nếu không mối liên kết giữa chúng ta sẽ bị cắt đứt, em cũng không thể bảo vệ được hai người. Anh Lâm, đưa tay cho em.”
Anh Lâm đang chăm chú lắng nghe thấy tôi nói vậy thì lập tức chìa tay ra. Tôi không hề do dự mà dùng con dao nhỏ rạch một đường dứt khoát lên đầu ngón tay ảnh.
“A!”
“Đừng động đậy!”
Anh ấy giật mình định rút tay lại nhưng bị tôi giữ chặt, mau tươi ứa ra thành giọt đọng lại nơi vết rách. Tôi cầm tay ảnh, từ từ nhỏ máu xuống ba chén rượu mỗi chén một giọt. Sắc đỏ nhanh chóng lan ra rồi bị hòa loãng thành thứ chất lỏng màu hồng nhạt. Xong xuôi tôi mới để Hoài Ân cầm máu cho ảnh.
“Dùng máu của anh làm chất dẫn mới có thể đảm bảo chúng ta không gọi nhầm người.”
Tôi chầm chậm giải thích, đúng thật là từ lúc vong nữ kia nhập vào thân thể anh Lâm, giữa hai linh hồn đã hình thành một sợi dây liên kết vô hình. Nhưng nó quá đỗi mỏng manh, tôi chỉ có thể gọi chứ không thể tìm hiểu sâu xa hơn về cô ta.
Mọi thứ đã đâu vào đấy, cuối cùng cũng đã đến thời gian cử hành nghi lễ. Ba người cùng nhau đặt tay lên thành chén, tôi bắt đầu đọc trước:
“Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục,
Xin hãy nhập vào chén này.
Ba nén hương thắp sẵn,
Xin mời người lên chơi
Xin mời người lên xơi.
Làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng,
Xin mời người lên chơi
Xin mời người lên xơi.”
Sau lần đọc đầu, Hoài Ân và anh Lâm liền nhẩm theo tôi. Lúc mới đọc còn hơi vấp, nhưng chỉ khoảng vài lần sau đấy cả ba dần bắt kịp nhịp của nhau. Tiếng bài vè vang lên đều đều như lay động cả không gian xung quanh. Cỏ cây đưa mình theo gió va vào nhau nghe xào xạc như tiếng ai thì thầm.
“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Chợt chiếc chuông gió treo ở cán đèn lồng giấy đung đưa rồi kêu lên ba tiếng. Cùng lúc đó tôi cảm nhận được một làn âm khí lạnh buốt lao vào giữa vòng tròn chúng tôi ngồi.
“Tới rồi… Nó tơi rồi! Là cô ta!”
Anh Lâm dường như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, tôi cố gắng trấn an anh ấy.
“Anh bình tĩnh lại, đừng buông tay ra!”
Anh ấy miễn cưỡng gật đầu, nhưng trông vẫn còn rất hoảng loạn.
“Cô ta trông thế nào?”
Giọng anh Lâm run run, anh ấy còn không dám nhìn thẳng về phía trước mà cúi đầu đáp:
“Bị tóc che mất rồi không thấy rõ.”
Tôi có hơi thất vọng nhưng cũng ngay lập tức lấy lại tinh thần. Quay lại với nghi lễ, khi đã có vong hồn hiện về trò chơi cũng chính thức bắt đầu. Theo luật người chơi sẽ hỏi và ma quỷ đáp lại, bạn có thể hỏi chúng bất cứ thứ gì nhưng hãy tránh hỏi quá nhiều về tương lai hay lập giao kèo vì chúng đều rất quỷ quyệt, có thể để lại hậu quả khó lường về sau.
Tôi tập trung tinh thần hỏi câu đầu tiên.
“Cô tên gì?”
Chiếc chén khẽ rung lên nhè nhẹ rồi trượt đi trên mặt giấy. Dù đã biết trước song chúng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên trước cảnh này. Nó dẫn ngón tay chúng tôi đến từng chữ cái, tôi lẩm bẩm đánh vần theo:
“G…I…A…N…G…Giàng!”
“Chẳng lẽ cô là cụ Giàng trong lời bọn họ sao!?”
Tôi kinh ngạc thốt lên, cứ nghĩ cụ Giàng kia phải là một cụ già đầu tóc bạc phơ chứ chẳng phải một cô gái chết trẻ thế này. Như phủ nhận suy đoán của tôi cái chén lại lắc mạnh, lần này nó không trả lời trọng tâm câu hỏi mà chỉ ghép lại thành câu:
“Đi tìm cụ Giàng.”