Mọi người nhìn nhân viên nhà ăn đưa bánh bao máu cùng với một thứ chất lòng đỏ như máu không biết làm từ gì tới.
Bữa sáng ổn?
Rồi là ổn dữ chưa?
Ngân Tô sử dụng giám định vạn vật.
【Bánh bao】
【Cháo thịt】
【Trứng gà luộc】
【? 】
Thứ bị đánh dấu hỏi chính là một đĩa đồ ngọt, có một lớp chất lỏng màu đỏ tươi rưới bên trên, tỏa ra một mùi máu tanh nồng nặc. Bữa sáng hôm nay, bánh bao, cháo thịt cùng với đĩa đồ ngọt là những thứ trông không bình thường còn trứng gà luộc lại bình thường.
Nhưng thứ giám định ra có vấn đề lại là đĩa bánh ngọt không bình thường kia.
Hôm qua bọn họ đã ngầm thừa nhận rằng trong số những thứ không bình thường thì đồ bình thường là thứ không thể ăn.
Nhưng hôm nay quy tắc đã thay đổi, thứ bình thường lại thành đồ có thể ăn được còn thứ không thể ăn thì lại giấu vào trong đống đồ không bình thường.
Chậc..
Cái trò chơi nát này làm ra không ít chuyện ghê tởm.
* * *
* * *
Ngân Tô ăn hết những thứ có thể ăn trước, Khang Mại thấy cô ăn quả trứng gà luộc, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng học theo, Ngân Tô không ăn gì anh ta sẽ không ăn cái đó.
Đợi Ngân Tô ăn xong trứng gà, cô tiện tay đưa đĩa đồ ngọt kia cho người bệnh ngồi đối diện lối đi.
Người bệnh kia chính là người vừa được Ngân Tô giúp cướp chỗ. Thấy Ngân Tô đưa thức ăn qua, anh ta giận nhưng lại không dám nói gì, mặt xanh mét nhận lấy món quà hảo hữu của Ngân Tô.
* * *
* * *
Đối với những người chơi khác, bọn họ phải ăn tất cả những thức ăn này, dù sao thì bọn họ cũng không thể xử lý sạch sẽ những thứ này như Ngân Tô.
Hình như Khang Mại cũng có cách xử lý những thứ không thể ăn.
Nhưng bọn họ không làm được. Không ăn hết sẽ phải chịu một kết cục đáng sợ hơn so với việc phải ăn những thứ này nhiều.
Bởi vậy nên cho dù Ngân Tô không ăn đĩa ‘đồ ngọt’ kia cũng chẳng có bao nhiêu giá trị tham khảo đối với bọn họ.
Bởi vì Đinh Hàm Chi với Trần Húc chết nên bàn cơm dư thêm hai vị trí.
Tuy Uông Hiểu Linh vẫn ngồi cùng bọn họ nhưng rõ ràng đã có ngăn cách, không ai nói gì với cô ta, cô ta cũng không nói chuyện với những người khác, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Mấy người Mạc Đông không nói gì hữu ích, Uông Hiểu Linh ăn xong phần của mình, thấy Khang Mại rời đi, cô ta cũng nhanh chóng bưng khay lên đi theo.
Ngân Tô ra trước Khang Mại, thấy anh ta bước đi khập khiễng liền kỳ quái hỏi: “Chân anh tàn tật từ bao giờ đấy?”
Khang Mại vẫn còn đi được: “…”
Có biết nói chuyện không đấy! Chân anh ta tàn tật chỗ nào?
“Tối qua dùng đạo cụ.” Khang Mại bực bội nhưng vẫn nói: “Nhiễm trùng.”
“Ồ..” Ngân Tô nhớ tới chuyện tối qua Khang Mại đột nhiên tỉnh lại, “Đạo cụ phế vậy sao?”
Khang Mại: “…”
Nếu không có cái đạo cụ phế này thì chắc tối qua anh ta không tỉnh lại nổi mất. Nếu chưa tỉnh lại mà y tá tới gõ cửa chưa chắc cô đã xem vào việc của người khác gọi anh ta dậy.
Như vậy hôm qua người chết rất có thể là anh ta!
Khang Mại muốn đi tìm thuốc, Ngân Tô định đi đến nơi khác dạo chơi nên hai người sau khi rời khỏi nhà ăn liền mỗi người một ngả.
Mà Uông Hiểu Linh thì lại đi theo Khang Mại.
* * *
* * *
Ngân Tô vốn tưởng rằng dựa theo chủ đề của phó bản này thì trong viện điều dưỡng sẽ có control group của bọn họ, cuối cùng sẽ hoàn thành việc ‘thay đổi’, đạt được cuộc sống hoàn mỹ như chủ đề.
Nhưng cô tìm một vòng mà không thấy cái control group tồn tại.
Hay là do vẫn còn có chỗ cô chưa tìm được?
Lúc này, Ngân Tô ngồi trong vườn hoa, nói chuyện phiếm với một bệnh nhân.
Những bệnh nhân NPC này đều không có manh mối gì hết, bọn họ chỉ biết thồi phồng viện điều dưỡng này.
Nhưng điều đó hoàn toàn không gây trở ngại tới việc Ngân Tô nói chuyện với bọn họ.
Dù sao thì rất lâu rồi cô chưa được thấy những NPC hòa nhã thân thiện như vậy nên cô thấy rất kỳ lạ. Trong phó bản trước, những NPC kia như bọn điên vậy, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện cùng, bảo chém cô là chém ngay lập tức.
Mà dù có gặp được NPC có thể trao đổi thì nói chuyện cũng chả ăn khớp, mới nói được có mấy câu đã bắt đầu chém cô.
Ngân Tô nghĩ tới khoảng thời gian đen tối kia thì lại thấy đau buồn.
May mà cô đã ra ngoài rồi!
Ha ha ha..
“Cô gái, cháu cười gì thế? Vừa nãy bác có nói gì buồn cười sao?”
“Không có.” Rất xin lỗi bác nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình đã thoát khỏi cái nơi quái quỷ kia là cô lại muốn cười. Ngân Tô cố gắng nhịn cười, làm cho bản thân trông đoan trang hơn một tí, “Chỉ là cháu thấy vui thôi.”
Bác gái mặc áo sơ mi hoa vừa nói chuyện hai mắt nhìn chằm chằm cô, dường như đang đánh giá trạng thái tinh thần của cô xem có nên gọi y tá không.
Cuối cùng bác gái mặc áo sơ mi hoa không gọi y tá, nói tiếp lời hồi nãy: “Trọng viện điều dưỡng này không có chuyện gì kỳ lạ hết nhưng thật ra cũng có một vài drama..”
Ngân Tô hứng thú hỏi: “Cháu cũng thích hóng drama.”
Bác gái mặc sơ mi hoa rõ ràng là người chuyên đi kể drama, nghe Ngân Tô nói vậy, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
“Để bác kể cho cháu nghe..”
Chắc chắn bác gái mặc sơ mi hoa chính là ánh sáng của những câu chuyện drama trong viện điều dưỡng. Từ bác sĩ y tá đến người bênh, nhân viên nhà ăn, có drama nào là bác ấy đều biết hết.
“Lão Vương tìm được một đối tượng trên web hẹn hò, ai ngờ người ta lại là nam, bị lừa đến táng gia bại sản. Kết quả ông ta còn nói nam cũng được, ở nhà cãi nhau túi bụi, cuối cùng bị người nhà đưa đến đây, bảo ông ta bị tâm thần.”
“Còn có một chàng trai trẻ, nghe nói áp lực công việc quá lớn nên giết hết cả vợ lẫn con mình. Cháu nói xem cậu ta bị áp lực công việc nhưng tại sao lại giết vợ con? Liệu có phải chính vợ con cậu ta là người ép cậu ta không?”
“Chỗ chúng ta còn có một ông chủ, nghe nói trước đây lão rất giàu có nhưng sau đó lại phá sản, tình nhân cuỗm mất số tiền còn lại của lão rồi chạy trốn, bản thân lão thì bị người ta đòi nợ đánh cho thừa sống thiếu chết, cuối cùng vợ cũ của lão bỏ tiền đưa lão tới đây.”
“Còn có một cô gái, cũng đáng thương lắm. Rõ ràng sắp kết hôn rồi, ai ngờ bạn trai cô bé đó lại ngoại tình với bạn thân mình, cuối cùng bị kích thích dẫn đến phát điên..”
Ngân Tô thuận miệng đáp: “Đàn ông đúng là không đáng tin.”
“Đúng vậy đấy.” Bác gái mặc sơ mi hoa đồng tình, “Cô bé đó còn cảm thấy bản thân chưa đủ hoàn mỹ, nói nếu mình trở nên tốt hơn chắc chắn bạn trai sẽ về. Lúc nào cũng lẩm bẩm nói cái gì mà đã tìm được cách khiến bản thân trở nên hoàn mỹ hơn, đúng là điên rồi.”
Ngân Tô nghe vậy, cô quay đầu nhìn bác gái mặc sơ mi phá: “Cách trở nên hoàn mỹ?”
Bác gái mặc sơ mi hoa phe phẩy cái quạt, thuận miệng nói: “Đúng rồi. Làm gì có người nào hoàn mỹ? Rõ ràng là tên đàn ông kia thay lòng đổi dạ nhưng con bé lại đổ lỗi lên người mình, không phải ngốc thì là gì? Vì một tên đàn ông như vậy mà làm mình trở nên điên rồ, không đáng.”
Bác gái mặc sơ mi hoa đột nhiên nhớ tới gì đó, cau mày nói: “Lại nói, mấy ngày rồi bác không thấy cô bé đó.”
“Cô ấy tên gì ạ?”
“Tên gì nhỉ..” Bác gái mặc sơ mi hoa nghĩ đi nghĩ lại, “Bác chỉ biết cô bé đó tên Tiểu Miêu, còn họ gì thì không biết.”
* * *
* * *
Ngân Tô rời khỏi vườn hoa, xem ra không phải NPC bệnh nhân không có manh mối gì hết mà là bọn họ không muốn nói cho người chơi biết, trừ khi người chơi tốn công sức đi xoát ‘Độ hào cảm’ của bọn họ.
Cái phó bản này..
Không phải kinh tởm bình thường thôi đâu. Nó làm vậy không phải là muốn đẩy người chơi vào chỗ chết sao?
Ngân Tô chậm rãi đi lên tầng. Tìm được y tá trưởng đang kiểm tra phòng bệnh, vừa mở miệng liền nói:
“Tôi có một cô em họ.”