Màu xanh lá nhanh chóng rút đi, biến thành màu da con người.
Một ‘người’ sống sờ sờ cứ như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khang Mại: “!”
Thế mà ông ta lại không đi vào bằng cửa!
Quái vật trong phó bản có thể là bất cứ hình dạng gì, Khang Mại không bị hình dạng của viện trưởng dọa mà chỉ là có chút cáu với hành vi không đi bằng cửa của ông ta.
Viện trưởng trông có vẻ không lớn tuổi mấy, khoảng chừng ba mươi, gương mặt anh ta rất anh tuấn sáng sủa, cho dù anh ta không cười thì cũng vẫn mang lại cho người ta một loại cảm giác rất hiền hòa.
Khang Mại nhìn về phía Ngân Tô, ra hiệu bây giờ cô định làm thế nào.
Ngân Tô lại trực tiếp xách dao đi qua đó, “Anh là viện trưởng à?”
Viện trưởng đã phát hiện phòng phẫu thuật không được bình thường cho lắm, nghe thấy giọng nói, anh ta lập tức liếc mắt nhìn qua, trên gương mặt hiền lành hiện lên vẻ ác liệt.
Y tá trưởng với bác sĩ của anh ta đâu?
Chuyện gì thế này..
Viện trưởng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta biết tình hình hiện giờ không hề ổn. Không nghĩ nhiều, ông ta giơ tay vẫy một cái, cánh tay liền biến thành vô số dây leo, đánh về hướng Ngân Tô.
Ngân Tô vung con dao trong tay lên chặt dây leo.
Dây leo không bị cắt đứt mà ngược lại, chúng nó quấn lấy con dao, ý định lôi Ngân Tô đến cạnh viện trưởng.
Ngân Tô nhướng mày, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.
Cô buông luôn con dao ra, trở tay túm lấy dây leo, kéo một phát về phía mình. Viện trưởng vốn không để cô gái gầy yếu trước mặt này vào mắt nên ông ta không ngờ Ngân Tô lại kéo một cái như vậy, lại còn kéo được ông ta.
Viện trưởng không còn dám khinh thường cô nữa, vô số dây leo bao quanh Ngân Tô.
Trong phòng phẫu thuật dây leo bay loạn, Ngân Tô di chuyển giữa đám dây leo linh hoạt như một con cá, dây leo hoàn toàn không thể chạm vào cô.
Viện trưởng đánh trượt mục tiêu vài lần, rõ ràng anh ta đã bắt đầu nổi giận, vốn dĩ chỉ có hai cánh tay biến thành dây leo nhưng hiện giờ đã biến luôn nửa thân trên thành dây leo.
Vô số dây leo gần như lấp đầy cả phòng phẫu thuật.
Đồ đạc trong phòng phẫu thuật bị dây leo cuộn lên, ép đến mức thay đổi hình dạng rồi dồn dập ném về phía Ngân Tô.
* * *
* * *
Trong một phòng nhỏ ngay kế phòng phẫu thuật.
Bác sĩ Chu đứng cạnh cửa, từ cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài.
Dây leo quá nhiều, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ bóng dáng hư ảo đang di chuyển trong đám dây leo.
Bác sĩ Chu rút một ống tiêm trong áo blouse ra, một tay bật cái nắp ống tiêm.
“Anh.. làm gì thế?” Lúc này Phó Kỳ Kỳ đã chịu qua được cơn đói, cô ta túm lấy ống tay áo bác sĩ Chu: “Anh định làm gì?”
Bác sĩ Chu rũ mắt nhìn cô ta, đột nhiên quay người lại, ngồi xổm xuống, “Cô muốn giúp bạn cô không?”
Phó Kỳ Kỳ: “?”
Trên mặt bác sĩ Chu lộ ra nụ cười, “Bọn họ không giết chết được viện trưởng đâu, nhưng chỗ tôi có một cách..”
* * *
* * *
Được một lúc rồi mà viện trưởng vẫn chưa bắt được cô gái kia, còn bị cô tóm đứt không ít dây leo, mà anh ta lại chưa thể làm cô bị thương.
Sau mấy hiệp, viện trưởng hồi nãy vẫn còn khá tươi tốt giờ đã trụi đi rất nhiều.
Hơn nữa cô gái đó càng ngày càng lại gần anh ta..
Dây leo của viện trưởng bị kéo đứt không thể nhanh chóng mọc lại, anh ta cần năng lượng.
Trong phòng vẫn còn một người.
Viện trưởng phân một ít dây leo ra, chuẩn bị bắt Khang Mại tới bổ sung năng lượng nhưng không hiểu sao bên đó lại đột nhiên có thêm một cái gương, trong phòng có hai viện trưởng.
Mà một viện trưởng khác trực tiếp hất văng sợi dây leo đang quất về phía Khang Mại.
Dây leo nhe nanh múa vuốt quấn lại với nhau trải khắp phòng.
“Ồ!”
Ngân Tô lùi tới bên cạnh Khang Mại, “Đây là kỹ năng của anh à?”
Khang Mại chống lên tường, gần như sắp không thể chống đỡ nổi, “Kỹ năng thiên phú của tôi, bây giờ chỉ có thể kiên trì một phút.”
Bất cứ thứ gì bị gương chiếu sẽ tạo ra cái bóng và khi ra ngoài cái bóng đó sẽ tấn công bản thể.
Thực lực của cái bóng có liên quan đến thực lực của anh ta, bây giờ anh ta còn chưa đủ mạnh, hơn nữa cơ thể còn đang rất yếu ớt, cái bóng không thể đánh lại viện trưởng, chỉ có thể cản viện trưởng được một phút
Ngân Tô không hiểu: “Vậy sao anh lại dùng?”
Khang Mại bị cô chẹn họng, cô nói vậy cứ như anh ta làm sai vậy?
“Tôi không thể cứ nhìn cô đánh một mình, đúng chứ?”
Huống hồ viện trưởng đã chú ý tới anh ta..
Đây là viện trưởng, BOSS lớn nhất của phó bản này, trừ dùng kỹ năng thiên phú ra thì anh ta còn biết làm gì nữa đâu?
Ngân Tô: “Không phải tôi đánh ổn lắm à? Sắp vặt trụi anh ta luôn rồi.”
Khang Mại: “Cô có chắc là muốn đứng đây nói chuyện với tôi không? Còn mười giây nữa là kĩ năng mất hiệu lực rồi.”
“Ờ.”
* * *
* * *
Viện trưởng ngơ ra một lúc vì bị thứ giống y hệt mình đột nhiên xuất hiện đánh, nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại.
Tuy rằng thứ này trông giống anh ta nhưng thực lực lại không bằng.
Dù vậy nó vẫn rất khó đối phó, đánh hoài không chết, rõ ràng sắp đánh tan rồi nhưng nó lại ngưng tụ lại.
Viện trưởng còn bị thứ này đánh trọng thương hai lần.
Viện trưởng bị thương nặng lại càng cần tiếp tế..
Chính vào lúc này, viện trưởng đột nhiên cảm thấy bên trái có một thứ mỹ vị nào đó, dây leo anh ta vươn ra vô thức lao qua bên đó.
Dây leo chen chúc mở cánh cửa nhỏ ra, nhanh chóng bắt được một vật phẩm tiếp tế tươi sống, kéo cô ta ra.
* * *
* * *
Khang Mại nhìn thấy cửa nhỏ bị dây leo mở ra, anh ta sững sờ một lát, sau đó liền nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ bị kéo ra.
Dây leo quấn quanh eo cô ta, nhanh chóng kéo cô ta về phía viện trưởng.
Dây leo quơ qua quơ lại quá nhiều, anh ta không nhìn thấy rõ gương mặt của Phó Kỳ Kỳ nhưng dường như Phó Kỳ Kỳ đã mất đi ý thức, tứ chi rủ xuống, hoàn toàn không phản kháng.
Dây leo mọc ra gai nhỏ bé, đâm vào trong người Phó Kỳ Kỳ, máu thông qua dây leo chảy vào trong cơ thể viện trưởng.
Dây leo bị cắt đứt trên người viện trưởng bắt đầu nhanh chóng mọc ra.
Ngân Tô túm lấy một nhánh dây leo bay qua đây, mượn lực của nó, nhảy tới bên phải viện trưởng, cô cũng nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ bị dây leo kéo đến trước mặt viện trưởng.
Ngân Tô chỉ hơi cau mày, vừa tính động thủ thì thấy Phó Kỳ Kỳ tay chân rủ xuống không chút phản ứng đột nhiên mở mắt ra.
Trong tay cô ta có thứ gì đó, dứt khoát đâm vào nhánh dây leo to khỏe nhất ở chính giữa viện trưởng.
Viện trưởng không ngờ tới vật phẩm tiếp tế vẫn còn cử động được, vội vàng phân ra một nhánh dây leo quấn lấy cánh tay Phó Kỳ Kỳ, hung hăng kéo thật mạnh ra ngoài, cánh tay ‘răng rắc’ một tiếng, không biết là trật khớp hay gãy rồi.
“Đáng ghét..”
Viện trưởng nửa thân trên hoàn toàn là dây leo phát ra tiếng người rất mơ hồ không thể nghe rõ.
Dây leo giống như thanh kiếm sắc bén đang múa dựng thẳng trên không trung, một đầu sắc nhọn nhắm chuẩn vào Phó Kỳ Kỳ, dường như muốn chọc cô ta thành một con nhím gai.
Ngân Tô kéo đứt mấy nhánh dây leo, nhanh chóng di chuyển qua khe hở tiến đến gần viện trưởng. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, đám dây leo đồng loạt đâm vào Phó Kỳ Kỳ.
Nhánh dây leo thứ nhất đâm xuyên qua bả vai Phó Kỳ Kỳ, máu tươi bị dây leo hút đi, không có một giọt nào rơi xuống mặt sàn.
Nhánh thứ hai..
“Hả?”
Nhánh dây leo thứ hai dường như đột nhiên mất đi sức mạnh, trở nên yếu đuối, rơi từ trên không xuống.
Tiếp đó là nhánh thứ ba, nhánh thứ tư..
Ngay cả những dây leo quấn lấy Phó Kỳ Kỳ cũng bắt đầu nới lỏng ra, Phó Kỳ Kỳ rơi từ trên không xuống.
Viện trưởng bắt đầu khô héo, tất cả dây leo giống như sợi mì vậy bại liệt trên sàn nhà, làm gì còn dáng vẻ uy phong vừa rồi.
“Mày làm gì tao rồi?”
“Sức mạnh của tao..”
“Sao lại như thế này!”
“Đám nhãi nhép đáng ghét chúng mày đã làm gì tôi!”
Viện trưởng bại liệt nằm trên sàn bắt đầu gào thét.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô kéo Phó Kỳ Kỳ từ dưới đống dây leo ra, kéo đến bên cạnh, giơ tay ấn xuống bả vai chảy đầy máu của cô ta: “Vừa nãy cô làm gì thế?”
Phó Kỳ Kỳ hít vào thì ít thở ra thì nhiều, lên tiếng, “Chu..”