Bắc Bắc nói với Nam Nam, tuy anh cũng nghiên cứu khoa học nhưng lĩnh vực nghiên cứu của anh khác Thiến Thiến. Anh nghiên cứu trí tuệ nhân tạo và nghiêng về chế tạo robot mô phỏng người thật, nó giống hệt con người trừ khả năng suy nghĩ.
Nam Nam như nghe truyện cổ tích, càng khỏi nói đến bộ não nhân tạo chứa sóng điện não của Thiến Thiến khi cô qua đời, từ đó sống lại lần nữa… Khác gì bất tử trong thần thoại đâu? Nếu thực sự giỏi vậy thì đến giải thưởng Nobel cũng chả xứng với hai anh em nhà này ấy chứ?!
Cả ngày hôm đó, chẳng ai ra khỏi phòng.
Không phải bọn họ chết hết ở thế giới bên trong, mà dù sống sót họ cũng không thể vượt qua nỗi sợ tột độ trong thời gian ngắn. Lo kích hoạt điều kiện chết lần nữa nên dứt khoát trốn trong phòng luôn.
Thế nên bữa trưa và bữa tối của Nam Nam chỉ có Bắc Bắc bầu bạn, Bắc Bắc cũng có nhiều thời gian hơn để giới thiệu kỹ về nguyên lý của thế giới phán xét cho Nam Nam nghe.
Về lý do tại sao chết trong thế giới phán xét cũng sẽ mất mạng ở thế giới hiện thực, là vì nếu bạn không vượt qua thử thách của thế giới phán xét, Hệ thống phán xét sẽ gây nhiễu dữ liệu trước khi đưa sóng điện não của bạn quay lại não bộ, tiêm nhiễm trạng thái trầm cảm nặng và ý định tự tử, do đó, tất cả những người đã chết trong thế giới phán xét đều tự tử ngay khi trở lại hiện thực.
Mặc dù Nam Nam không phải kỹ thuật viên chuyên nghiệp nhưng nghe Bắc Bắc giải thích, cậu vẫn thấy rất ảo ma. Trong lòng bỗng nảy ra câu hỏi, khoa học kỹ thuật đạt đến trình độ cao như vậy từ bao giờ thế? Phải chăng hai anh em nhà này không phải người Trái Đất, mà đến từ một hành tinh xa lạ có công nghệ tiên tiến nào đó?
Thế là cậu dè dặt hỏi, “Bắc Bắc, anh… là người Trái đất hả?”
Bắc Bắc khó hiểu liếc cậu, “Xà lơ gì đấy, anh không chỉ là người Trái đất mà còn là người Trung Quốc, nếu không sao có thể nói cùng một ngôn ngữ mẹ đẻ với em?”
Nam Nam thở phào, cậu cười hì hì, “Không, không có gì, em hỏi bừa thôi.”
Bắc Bắc kể, cả thế giới bên trong, việc ma nữ ăn thịt người, lẫn sự thay đổi quy tắc phán xét đều không nằm trong thiết lập ban đầu của Hệ thống phán xét. Nên khi phát hiện ra những thay đổi này, vẻ mặt Bắc Bắc mới khó coi như vậy… Thế giới phán xét đang dần bị ăn mòn, có lẽ chẳng bao lâu nữa, quyền kiểm soát thế giới phán xét sẽ không còn nằm trong tay Hệ thống phán xét và quản trị viên.
Còn thủ phạm nghĩ đủ cách để làm những điều này… Chẳng ai khác ngoài Đống Đống. Mục đích rất đơn giản, gã muốn gom sức mạnh dữ liệu để thoát khỏi thế giới phán xét, thoát khỏi chế tài của họ.
Ngày hôm đó rất yên bình, đến hôm sau lúc Nam Nam ra ngoài ăn sáng vẫn không thấy người chơi nào ra khỏi phòng.
Lần này Bắc Bắc không mặc kệ được nữa, anh còn phải điều tra hung thủ, nếu mọi người không ra ngoài thì anh phải điều tra sao đây?!
Huống chi, dù nhóm người chơi cũ rén không chịu ra thì những người mới vừa bị Hệ thống phán xét kéo vào cũng nên ra ngoài chứ?
Nam Nam và Bắc Bắc chia nhau, mỗi người phụ trách một hành lang gõ cửa từng phòng, ghi lại mọi động tĩnh hoặc câu trả lời. Nam Nam cố gắng gọi người chơi mở cửa để hỏi thăm tình hình, nhưng tiếc rằng hầu hết người chơi đều rất chống đối câu hỏi của Nam Nam, không ít người hét lên đuổi Nam Nam cút đi.
Nam Nam còn phát hiện phòng Tiểu Mạt và những người chơi chết ở thế giới bên trong vẫn đóng chặt, gõ cửa cũng im lìm, không có người mới được bổ sung.
Cuối cùng khi gõ đến cửa phòng Tiểu Quang, rốt cuộc Nam Nam cũng được mời vào phòng.
Tiểu Quang thoạt trông rất tiều tụy, cậu ta cười uể oải, “Nam Nam, sao thế?”
“Cậu ổn chứ?” Nam Nam lo lắng, “Sao không ra ăn cơm? Hôm qua cậu cũng không ăn, tính chết đói hả?”
Tiểu Quang xoa đầu lông mày, mắt nhìn xuống đất, khẽ ‘Ừm’ một tiếng rồi nói, “Có lẽ chết đói mới là kết cục tốt nhất.”
Bỗng Nam Nam nhớ cái hôm ở thế giới bên trong, cậu thấy Tiểu Quang hòa thuốc độc vào rượu rồi nhìn em gái uống.
Theo điều tra của Dương Dương, Tiểu Quang đã bị cảnh sát bắt giữ ngay sau khi đầu độc em gái, nhưng cậu ta lập tức biến thành ‘Người thực vật đông lạnh’, do đó Chính phủ đã biến cậu ta thành đối tượng nghiên cứu và đưa đến Bệnh viện Số 1 nơi Lão Hách làm việc.
Nam Nam vô thức nhìn bức tranh trừu tượng trên tường… Nói vậy, cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt trong tranh hẳn là em gái kế của Tiểu Quang.
Tiểu Quang chú ý đến ánh mắt Nam Nam, cậu ta mấp máy môi, cuối cùng cười mỉa, “Bất ngờ đúng không? Tôi đâu phải người tốt lành gì, tôi là kẻ giết người.”
“Lý do?” Nam Nam không kìm được hỏi, “Em gái kế của cậu dường như còn trẻ vị thành niên, cô bé làm gì mà cậu thù đến vậy?”
“Mẹ nó ép chết mẹ tôi, sau đó nghiễm nhiên trở thành vợ kế của bố tôi và sinh ra nó.” Ngón tay Tiểu Quang vô thức siết chặt thành nắm đấm, giọng run run, “Vốn dĩ tôi đâu muốn giết nó, tôi đâu muốn giết nó… Nhưng hết cách rồi, nhất định tôi phải đến thế giới phán xét, tôi phải trả thù cho đàn chị Thiên Thiên!” Nói xong câu cuối, giọng cậu ta trở nên độc ác, sau đó nức nở như quả bóng xì hơi, “Tôi đã trả thù xong rồi, cũng chẳng thiết tha gì chuyện rời khỏi thế giới phán xét nữa.”
Nam Nam im lặng, cậu nghĩ đến những gì mình đã nhìn thấy trong ký ức của Thiên Thiên, kết hợp với kết quả điều tra của Dương Dương và lời Tiểu Quang, có lẽ cậu hiểu Tiểu Quang đã trải qua những gì.
Cậu ta mến mộ đàn chị Thiên Thiên sâu đậm, nhưng buộc phải nén hận trở thành bạn thân với Tinh Tinh để trả thù. Tinh Tinh cũng cho là thật, hắn đã kể Tiểu Quang nghe tất cả mọi chuyện vào ‘Kỳ nghỉ’ của Hệ thống phán xét, nhưng không ngờ Tiểu Quang lại liều như vậy, cậu ta giết đứa em gái kế mà mình căm hận để vào thế giới phán xét.
Nhưng Tiểu Quang à, cậu có biết thực ra thế giới phán xét có hàng trăm thế giới con, nếu thế giới con này không tình cờ có một người chơi mất mạng, biết đâu cậu sẽ không gặp được Tinh Tinh, cậu phải trả thù ở đâu đây?
Ý niệm của con người thật đáng sợ, nó có thể cứu rỗi nhưng cũng có thể giết chết một người.
Mà giờ nói nhiều cũng vô ích, kế hoạch của Tiểu Quang thành công rồi, cậu ta đã đến thế giới con với Tinh Tinh.
Đột nhiên Nam Nam nghĩ đến chuyện gì đó, “Vậy lúc trước cậu bảo Tinh Tinh biến thành người khác, là…”
“Chuyện này không lừa cậu.” Tiểu Quang nói, “Nói thật, tôi đã nghĩ cách khiến Tinh Tinh kích hoạt điều kiện chết vào đêm trước khi cậu đến. Vốn dĩ tôi cho rằng đêm đó cậu ta sẽ chết, nào ngờ hôm sau chỉ có một người chơi mất mạng, còn cậu ta chẳng hề hấn gì.”
“Tôi cảm thấy Tinh Tinh đã bị thay thế.”
Có thứ gì đó chợt lóe trong tâm trí Nam Nam, cậu hỏi điều kiện chết mà Tinh Tinh đã kích hoạt lúc đó là gì, sau đó tạm biệt Tiểu Quang rồi vội tìm Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, có manh mối về chân dung thủ phạm rồi!”