Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 14



Thấy người đã đi rồi, Đổng Duyệt lo lắng hỏi: “Bố mình thật sự sẽ không sao đúng không ạ?”.

Kế sách đổi xe với vợ hòng qua mắt người khác để thoát thân, trước đây chỉ có thể thấy trong những bộ phim điện ảnh, nay lại bất ngờ xảy ra trong chính ngôi nhà của mình, thật khiến cho người ta cảm thấy bất an.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Liễu Mộc Mộc trả lời chắc nịch.

“Vậy mẹ thì sao ạ?”.

“Chỉ là lái xe ra ngoài lòng vòng một lúc thôi mà, có thể xảy ra được chuyện gì chắc?”.

“Nhưng không phải mẹ nói sẽ dụ đám người xấu đó thay cho bố sao? Ngộ ngỡ đám người xấu đó nhắm vào mẹ thì sao?”.

Nhớ đến phát ngôn bằng lòng hy sinh vì tình yêu của bà Khương Lệ, cùng khuôn mặt vô cùng cảm động, sau đó đồng ý không chút do dự của bố mình lúc vừa nãy, từ trong thâm tâm Liễu Mộc Mộc cảm thấy, làm vợ của bố cô quả thực là một công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật.

“Vậy đám người xấu đó tìm thấy ông ấy không phải dựa vào việc theo dõi bám đuôi.”

“Hả?”.

“Vì thế…” Liễu Mộc Mộc đi vào trong bếp bưng đĩa hoa quả ra, sau đó mới nói tiếp, “Bọn họ có đổi xe hay không, thật ra cũng chẳng quan trọng lắm.”

Đổng Duyệt ngạc nhiên há hốc mồm: “Thế sao vừa nãy chị không nói với bố?”.

Liễu Mộc Mộc nhét một quả dâu tây vào miệng em gái, lông mày Đổng Duyệt nhướng lên: Ngọt quá!

“À, chẳng qua chị thấy ông ấy suy luận vui quên trời đất, nên phối hợp diễn chung ấy mà.”

Trong lòng Đổng Duyệt có chút thông cảm cho bố mẹ mình, sau đó lại tiếp tục vui vẻ cùng ăn hoa quả, xem tivi với chị gái.

Còn về phần Đổng Kỳ, vì một chân không cử động được, nên đã hoàn toàn bị cả nhà bỏ quên trong phòng rồi.

Mãi cho đến sẩm tối, cuối cùng bà Khương Lệ cũng lái xe của ông Đổng Chính Hào quay về, có lẽ do đầu óc căng như dây đàn suốt mấy tiếng đồng hồ, nên lúc bước chân vào cửa nhà có hơi loạng choạng.

Trong khi đó ở nhà, hai đứa con gái đang ngồi sán lại với nhau trên sofa xem các chương trình tạp kỹ, cười đến là vui vẻ.

Lửa giận không biết từ đầu bốc lên não, bà Khương Lệ cũng quên béng mất việc phải giữ khoảng cách an toàn với Liễu Mộc Mộc, bà xộc vào phòng khách, trách mắng: “Hiện giờ bố các con đang nguy hiểm như vậy, mà mấy đứa vẫn còn tâm trạng ngồi xem tivi à?”.

Từ sau khi bà bước vào cửa nhà, biểu cảm trên mặt Đổng Duyệt đã thu bớt lại ít nhiều rồi, nghe thấy lời trách móc của mẹ, cũng chỉ biết im lặng không nói năng gì.

“Tại sao lại không có tâm trạng, thật ra dì Khương không cần phải căng thẳng như thế đâu, nếu một ngày nào đó bố con thật sự không còn nữa, không phải dì sẽ trở thành quý bà độc thân giàu có hay sao? Còn có thể mua sáu bảy cái biệt thự để ở luân phiên nữa, mỗi căn nuôi một người bạn trai, nghĩ đến đây có phải thấy vui hơn một chút rồi đúng không?”.

Khóe miệng bà Khương Lệ hơi cong lên nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại nói: “Được rồi, đừng nói mấy cái còn với không còn này nữa, lát nữa bố con sẽ gọi điện cho con, nhớ nghe máy đấy.”

Sau đó nhanh chóng đi lên tầng hai, có lẽ là về phòng ngủ một giấc rồi, dù sao thì trong mơ cái gì chẳng có.

“Hình như tâm trạng của mẹ trở nên tốt hơn rồi thì phải?” Đổng Duyệt thì thào nói.

Liễu Mộc Mộc đáp “Ừ”, sau đó bổ sung thêm: “Em phải hiểu rằng, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trong đó người chồng là người giành cái hố nằm ngủ của em, mà em lại không thể đạp anh ta ra khỏi nấm mồ đấy.

Em cảm thấy mỗi người ngủ một hố dễ chịu, hay hai người ngủ chen chúc một hố dễ chịu?”.

Đổng Duyệt ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Mỗi người ngủ một hố.”

“Sai.” Liễu Mộc Mộc lắc lắc ngón tay, “Điều quan trọng ở đây không phải là một người hay hai người, mà là lúc em không vui, em có thể thoải mái đạp anh ta ra khỏi hố của em không, đây chính là sự khác biệt giữa chồng và bạn trai đấy.”

Đổng Duyệt hơi hơi hiểu ra.

Điều khác biệt là một người có thể ngủ chùa, còn một người thì phải chịu trách nhiệm. Bảo sao mẹ cô chỉ vừa nghe giả thiết chị cả nói đã thấy vui rồi.

Hơn mười giờ đêm, ông Đổng Chính Hào gọi điện về, chuông vang lên mấy lần Liễu Mộc Mộc mới chịu bắt máy.

“Sao mãi mới chịu nghe điện thoại thế?” Ông Đổng Chính Hào bất mãn nói.

“Ăn đêm, xem ti vi, chơi điện tử, tùy bố muốn chọn lý do nào thì chọn.”

Dù sao cũng không có lý do nào là nhớ ông bố già, vì trót dại tự mình đi vào chỗ chết, nên buộc lòng phải rời xa quê hương thân yêu cả.

“…” Ông Đổng Chính Hào không muốn tự mình chuốc lấy nhục thêm nên không hỏi nữa, ông ta vô cùng kích động nói: “Những vết hằn trên người bố bắt đầu nhạt dần đi rồi, cũng không còn chảy máu nữa, thì ra cách này thật sự có tác dụng!”.

Từ sau khi lên tàu cao tốc rời khỏi Khánh Thành, nhưng vết hằn kỳ lạ trên người ông bắt đầu mờ đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nếu không phải ông chính mắt nhìn thấy, thì căn bản không dám tin.

Nhưng lần này ông thật sự tin rồi, rằng trên thế giới này thật sự tồn tại những thứ khoa học không thể giải thích được, và đứa con gái suốt ngày tung đồng xu lòe người của ông cũng không phải là lừa đảo.

“Ừ.” Phản ứng của Liễu Mộc Mộc rất thản nhiên.

“Vậy bao giờ bố có thể về nhà được?” Ông Đổng Chính Hào tràn đầy hy vọng hỏi.

“Về nhà? Bố nói hết ngày giờ sinh của mình cho người ta biết, đồng nghĩa với việc đưa cho người ta chìa khóa nhà của bố, bố nghĩ ra ngoài tránh vài ba ngày là thật sự không sao thật à?” Liễu Mộc Mộc quả thực rất muốn cười sự ngây thơ của bố cô.

Khi sử dụng những phương pháp đặc biệt để hại người khác, về cơ bản cần thỏa mãn một vài yếu tố, và ngày giờ sinh là thứ phổ biến nhất, hoặc là những thứ như máu, tóc, móng tay chẳng hạn.

Khéo làm sao mấy hôm trước, ông Đổng Chính Hào đã nói huỵch toẹt luôn ngày giờ sinh của mình cho người khác biết, khiến cô không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

“Ngày giờ sinh?” Ông Đổng Chính Hào bàng hoàng, nhưng lập tức hiểu ra ngay, “Là tên khốn Chiêm Hồng Nghiệp đó định hại chết bố à?”.

“Việc này con không rõ, hôm đó cũng không phải chỉ có một mình ông ta ở đó.” Liễu Mộc Mộc cũng có chút bối rối, ông Đổng Chính Hào vắng mặt quá lâu, cũng có ảnh hưởng đến cô, trước đây cô chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, ông nội cũng chưa từng dạy cô nên xử lý như thế nào.

Mặc dù cách đầu tiên cô nghĩ đến là đi báo cảnh sát, nhưng có lẽ việc này không thuộc phạm vi quản lý của mấy chú cảnh sát đâu.

“Lẽ nào bố cứ lang thang ở bên ngoài mãi sao?” Ông Đổng Chính Hào cảm thấy rất tủi thân.

“Nếu bố nghĩ cách có được ngày giờ sinh của ông ta, có lẽ…”

“Con có thể báo thù giúp bố?”.

Liễu Mộc Mộc nổi cáu nói: “Đừng có mơ, nhiều nhất con chỉ có thể bói một quẻ giúp bố thôi, xem khi nào ông ta gặp xui xẻo, thì khi đó bố có thể về nhà.”

“Bố sẽ cố gắng nghe ngóng xem sao, nhưng nếu hắn ta dùng cách này để hại người, thì chắc chắn đã có đề phòng.” Do dự một lúc, ông Đổng Chính Hào lại hỏi một câu, “Hắn ta cũng có ngày giờ sinh của con, không phải cũng sẽ gây bất lợi cho con sao?”.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, ông ta giận mình đến tím ruột.

“Không đâu, con thuộc dạng cao số, ông ta không dám dùng ngày giờ sinh của con để hại lại con đâu, vì kết quả duy nhất chính là bị con khắc chết.” Liễu Mộc Mộc ngáp một cái thật dài nói, “Được rồi, không nói nữa, bye bye bố.”

Sau đó ngắt điện thoại nhanh như cắt, đi ngủ sớm cho đẹp da.

Sáng hôm sau thức giấc, Liễu Mộc Mộc nhìn thấy nửa đêm hôm qua Chiêm Ni gửi tin nhắn đến cho mình.

Chiêm Ni: [Sáng mai tớ sẽ đến bệnh viện để khám sức khỏe tổng quát, đi một mình thấy hơi sợ, cậu có thể đi cùng với tớ được không?]

Liễu Mộc Mộc: [Được, cậu định đến bệnh viện nào, chín giờ mình gặp nhau trước cổng bệnh viện được không?]

Đợi năm phút, cuối cùng Chiêm Ni cũng trả lời lại.

Chiêm Ni: [Bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên, chín giờ gặp.]

Mới chín giờ sáng, mà ánh nắng bên ngoài đã chói chang rồi, Liễu Mộc Mộc đội mũ lưỡi trai đứng cạnh đài phun nước gần cổng lớn bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên đợi Chiêm Ni.

Mãi đến chín giờ hai mươi, cô ấy mới tới.

Sau khi Chiêm Ni xuống xe taxi thì hớt hải chạy đến chỗ cô: “Xin lỗi cậu, đợi mãi mới gọi được xe.”

“Không sao.” Liễu Mộc Mộc không để tâm nói.

Hai người đi vào trong bệnh viện, Chiêm Ni dẫn cô đi thẳng lên phòng làm việc của phó viện trưởng nằm ở tầng bảy, vị phó viện trưởng này gọi thêm một nữ bác sĩ trẻ tuổi đi cùng, rồi dẫn Chiêm Ni đi khám sức khỏe tổng quát.

Việc đầu tiên là lấy máu, có lẽ Chiêm Ni hơi chóng mặt, lên cứ tóm lấy góc áo Liễu Mộc Mộc không chịu buông, Liễu Mộc Mộc không còn cách nào khác đành phải đứng bên cạnh.

Nhìn thấy y tá lấy tận mười mấy ống đựng máu, Liễu Mộc Mộc không nhịn được hỏi: “Phải làm bao nhiêu xét nghiệm mà lấy nhiều ống đựng máu thế?”.

Cô y tá nhướn mày lên nhìn cô một cái, nhưng không trả lời.

Chiêm Ni giải thích hộ cô ta: “Bố tớ bảo kiểm tra càng kỹ càng tốt, vì thế mới lấy nhiều máu như vậy.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng Liễu Mộc Mộc phát hiện mỗi lần cô y tá lấy máu thì hầu như đều lấy đầy ống rồi mới đổi sang ống khác.

Cô chẳng mấy khi vào bệnh viện, nhưng trước đây lúc xét nghiệm máu hình như không cần lấy nhiều như vậy thì phải?

Liễu Mộc Mộc và Chiêm Ni không có chủ đề chung để nói chuyện, nên sau một hồi im lặng, cô lên tiếng trước: “Sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đi khám tổng quát vậy?”.

Chiêm Ni mỉm cười: “Bố tớ không yên tâm về tớ, lo lắng bệnh của mẹ sẽ di truyền sang cho tớ, vì thế bảo tớ đi kiểm tra toàn diện một lần cho chắc.”

Trước lúc ông Đổng Chính Hào xảy ra chuyện, Liễu Mộc Mộc vẫn không để tâm lắm đến chuyện của cô Trương, chỉ là trong lòng thấy có chút xót xa thôi.

Nhưng hiện giờ, cô lại bất giác có ý nghĩ khác.

“Chú Chiêm chu đáo thật đấy.”

“Đúng vậy, bố đối xử với tớ rất tốt, sợ mẹ kế sẽ tranh thủ lúc ông không có nhà bắt nạt tớ, nên còn đặc biệt mua cho tớ một căn chung cư ở gần trường.”

Vì trong nhà xảy ra chuyện, nên thành tích thi đại học của Chiêm Ni không tốt bằng Liễu Mộc Mộc, nhưng để được đoàn tụ với bố, nên cuối cùng cũng đăng ký một trường đại học ở Khánh Thành, cách trường của Liễu Mộc Mộc không xa lắm.

“Ồ, thích thật.” Liễu Mộc Mộc nói một cách nhạt nhẽo.

“Chú Đổng có tặng cậu thứ gì không?”.

“Không.”

Ánh mắt Chiêm Ni nhìn cô có chút thương cảm.

“Đúng rồi, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu, cô Trương bị bệnh bao lâu cậu mới báo cho chú Chiêm biết?”.

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Chiêm Ni nhớ đến lời Chiêm Hồi Thiên, lại nghĩ đến việc Liễu Mộc Mộc nói sẽ tìm hiểu giúp mình, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì, vì thế không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Liễu Mộc Mộc nhìn ra được vẻ không tình nguyện của bạn, giọng điệu càng trở nên uyển chuyển hơn: “Chỉ là tớ cảm thấy có chút xót xa, nếu nói với chú Chiêm ngay từ đầu, chưa biết chừng lúc ấy tình trạng bệnh vẫn còn nhẹ có thể đưa cô đến bệnh viện ở Bắc Kinh kiểm tra.”

Dường như Chiêm Ni không mấy vui vẻ khi nghe Liễu Mộc Mộc nói vậy, cô đáp: “Trước khi mẹ tớ mắc bệnh không lâu vừa mới khám tổng quát xong, lúc ấy không hề có vấn đề gì cả, nên hai mẹ con mới không để tâm lắm.

Hơn thế bố tớ trước giờ đều rất bận, nên lúc đó tớ không muốn làm phiền bố. Mẹ tớ vào viện làm kiểm tra vốn dĩ không sao, nhưng một tháng sau đột nhiên bệnh nặng, ai ngờ sự tình lại biến thành như vậy.”

Sau khi vào viện kiểm tra một tháng?

Liễu Mộc Mộc trầm tư, trước khi cô Trương vào viện đã có triệu chứng rồi, nhưng cứ khăng khăng bảo thủ với phán đoán ban đầu, trì hoãn đến một tháng mới đến bệnh viện, từ lúc bị bệnh cho đến khi ông Chiêm Hồng Nghiệp được Chiêm Ni gọi tới, tổng cộng là hai tháng.

Cô thấy có chút tò mò, trong hai tháng đó, ông Chiêm Hồng Nghiệp chịu ngoan ngoãn ngồi yên ở Khánh Thành à, hay đang ở một nơi khác?

Vì suy cho cùng, có một số loại bệnh chưa chắc đã là bệnh, muốn để người khác đột nhiên mắc bệnh, cũng không thể động chân động tay khi cách nhau đến mấy tỉnh thành được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.