Thứ Sáu, ngày 13 tháng 6 năm 20XX.
Khi Phong tỉnh lại, đã là 8 rưỡi sáng.
Cổ của anh đã được xử lý và băng bó sạch sẽ, nhưng cử động nhẹ là sẽ đau rát.
– May quá, cậu tỉnh lại rồi. – Quỳnh ngồi bên cạnh đầu giường reo lên.
Hai mắt cô đã nổi quầng thâm, váy hoa nhí ngày hôm qua vẫn còn mặc lại. Hóa ra cô gái này đã thức cả đêm, vì sợ Bạc sẽ quay lại tìm anh.
Đúng lúc này, Cáo nôn nóng mở cửa, chạy vào trong phòng. Có lẽ là cậu nghe thấy tiếng reo của Quỳnh.
Cáo ngồi xuống giường, sờ sườn mặt Phong, gấp gáp nói:
– Anh, anh có đau lắm không? Anh muốn ăn gì không? Em nấu cháo gà cho anh nha?
Phong thở dài, mệt mỏi gỡ tay Cáo xuống. Chuyện xảy ra đêm qua khiến anh không thể nào đối diện với cậu như mọi ngày nữa. Anh không trả lời cậu, mà đăm đăm nhìn lên bức tranh vẽ lục bình mà hung thủ để lại đêm qua. Một lúc sau, anh mới quay sang nói với Quỳnh:
– Cậu giúp mình mang thứ này ra ngoài, được không?
Thứ này đã dự đoán cái chết tàn khốc dành cho Phong, đã vậy còn được treo đối diện với giường, vô cùng bắt mắt. Bởi vậy, nó khiến anh cảm thấy khó chịu và ám ảnh, không muốn nhìn thêm giây phút nào nữa.
Tuy nhiên, Quỳnh lại hiểu ý của đối phương. Việc Phong muốn cô mang bức tranh kia đi là do anh muốn được nói chuyện riêng với Cáo. Giác quan thứ sáu của phái nữ khiến cô bồn chồn không yên. Cô e ngại nói:
– Nhưng mà…
Nhưng mà Cáo rất có thể là hung thủ.
Nhỡ cậu ta làm hại Phong thì sao?
Nhưng vì quá khó mở lời, cũng vì ánh mắt của Phong quá kiên định, Quỳnh vẫn phải rời đi.
Cánh cửa đã đóng lại. Tuy nhiên, không ai nói với ai câu nào. Nhất thời, bầu không khí trầm mặc đến nỗi bóp nghẹt cổ họng của hai người họ.
– Tối qua, khoảng thời gian anh bị tấn công, em làm gì?
Sau một hồi, Phong là người lên tiếng. Nghe vậy, Cáo vội ngẩng đầu lên, thành thật trả lời:
– Lúc đấy, em đang kiểm tra nhà kho. Anh Vĩ Văn phân công mọi người tìm kiếm những đồ vật có con số, trước khi sát nhân kịp ra tay.
Phong gật đầu, không biểu lộ một chút thái độ nào. Anh lại hỏi tiếp:
– Khi nghe thấy tiếng hét của Quỳnh, em có cùng mọi người chạy lên không?
Cáo chột dạ đáp:
– Trong lúc em mải kiểm tra nhà kho, ai đó đã đánh em bất tỉnh từ đằng sau. Nên em… Em xin lỗi.
Đêm qua, sau khi tiếng hét của Quỳnh vang lên, tất cả mọi người đều vội vàng chạy lên trên tầng, trừ Cáo. Cũng chính vì điều này nên mọi người trong biệt thự đều nghi ngờ cậu. Dù bọn họ không nói thẳng ra, nhưng những ánh mắt kiêng kị vẫn hiện lên rõ ràng.
Đặc biệt là Phong, anh không thể nào quên được đôi mắt một mí đêm qua, khi mạng sống rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Cáo nhìn Phong chằm chằm, dường như cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của anh. Cậu dè dặt hỏi:
– Anh vẫn tin em mà, đúng chứ?
Phong không trả lời. Cáo bắt đầu nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hoảng hốt hỏi lại.
– Anh vẫn tin em, đúng chứ?
Phong vẫn không trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn cậu.
Cáo như muốn chết lặng.
– Anh! Tin! Em! Đúng! Không? – Cáo bỗng gằn giọng, gầm lên, từng câu từng chữ đều thể hiện sự tức giận lẫn ấm ức: – Nói đi! Em đã nói là em sẽ trung thực tuyệt đối mà, tại sao anh không nói?
Bấy giờ, Phong mới bắt đầu có chút phản ứng. Anh đưa mắt, khó hiểu nhìn Cáo. Đây là lần đầu tiên đối phương có phản ứng dữ dội với anh. Hai người họ mới quen biết nhau chưa được một tuần, làm sao có thể tồn tại mối quan hệ tín nhiệm chặt chẽ đến như thế được. Đặc biệt là trong khốn cảnh này, ai cũng có thể là kẻ giết người.
Phong vốn là một kẻ kiệm lời, không thích phô bày cảm nghĩ của mình cho người khác biết. Nhưng Cáo đã thành công chọc giận anh, khiến anh phải nói ra hết sự ngột ngạt suốt mấy ngày qua của mình:
– Cậu bị điên à? Cậu đã thấy trên đời này có tình bạn nào mới hình thành được vài ngày đã cao cả đến nỗi phó thác cả mạng sống chưa? Cậu từ đâu ra bỗng nhảy vào cuộc đời tôi, lại còn đòi hỏi tôi phải trân quý cậu à?
Những lời Phong nói vô cùng thẳng thắn, cũng vô cùng tuyệt tình. Nói xong, cổ họng anh đã thấy khô rát, trái tim cũng đập mạnh hơn bình thường vì kích động.
Cáo cũng muốn phát điên lên nhưng không thể làm gì đối phương, đành phải vung nắm đấm vào tường để trút giận. Sau đó, cậu cúi người, một tay chống lên thành giường, một tay giữ chặt vai Phong. Cậu gào lên:
– Bạn bè? Ai muốn làm bạn bè với anh? Tôi biểu hiện rõ ràng đến thế, tại sao anh vẫn không hiểu? Chẳng lẽ còn muốn tôi phải đọc hết bài thơ “Tôi Yêu Em”(*) của Alexander Pushkin à?
– !!!
Phong ngây người, cảm giác tai mình như ù đi. Đối phương lại bắt đầu nói những lời nói mập mờ, ẩn chứa loại tình cảm nào đó khó nói nên lời, khiến anh cảm thấy mơ hồ và khó hiểu.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Cáo giúp anh không cần phải mất thời gian giải mã nữa.
Dứt lời, Cáo đã sát lại gần. Khoảng cách giữa hai người gần như không còn, dễ dàng cảm nhận được hơi thở nóng rực. Cậu giữ chặt cằm Phong, nghiêng mặt qua, tỏ ý muốn hôn anh.
Phong bị tình cảm điên cuồng của đối phương làm cho choáng ngợp, không thể tin vào mắt mình. Anh giơ nắm đấm lên, vốn định đánh chết đối phương. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên gò má Cáo, cánh tay anh lại vô thức khựng lại, cuối cùng hạ xuống.
Cậu ấy đang khóc?
Tại sao lại khóc?
Vì cậu ấy biết rằng tình cảm của mình sẽ không được đáp lại?
Giờ phút này, Phong biết rằng mình đã thua rồi.
Anh có thể dùng vũ lực với kẻ sát nhân, nhưng lại không thể dùng vũ lực với Cáo, cho dù cả hai rất có thể là một người.
– Tôi vừa mới uống sữa. Hôn tôi đi, nếu cậu chán sống. – Phong thờ ơ nói, đồng thời ngoảnh mặt đi.
Nhưng chỉ có bản thân Phong mới biết, những lời này là do anh dùng hết lý trí cuối cùng của mình để nói ra.
Trên bàn có một chai sữa dê và một đĩa hoa quả, là Quỳnh đã để lại có anh.
Phong biết rằng Cáo dị ứng sữa rất nặng, nếu hôn một người vừa uống sữa thì sẽ bị sốc phản vệ, dễ dẫn đến tử vong.
Tuy nhiên, Cáo chỉ liếc qua chai sữa trên bàn vài giây, rồi lại tiếp tục cúi xuống, không một chút do dự. Cậu không còn tâm tư để phân tích xem lời đối phương nói là thật hay giả. Cậu có thể liều mạng, chỉ cần đạt được thứ mình muốn.
Đây là điều mà Phong chưa từng ngờ đến. Bởi vậy, anh đã ngây người, để cho Cáo hôn lên môi mình, dùng môi và răng nanh cắn mút. Cáo nhíu mày, cố gắng không nghĩ đến mùi vị của sữa, nôn nóng đẩy lưỡi vào trong.
Phong chính thức đầu hàng.
Anh cũng nhắm mắt lại, vứt bỏ những đắn đo về việc đối phương là nam hay nữ, là người bình thường hay một kẻ biến thái giết người không ghê tay.
Phong ấn gáy đối phương, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của cậu. Mũi chạm mũi, môi hôn môi, dù lưỡi nếm được vị máu thì cũng chẳng biết là của ai.
Sau nụ hôn dài, cả hai mới tách ra để có thể hít thở một cách bình thường.
Mặc dù bầu không khí giữa họ đã bớt căng thẳng phần nào, nhưng sự khó xử lại được nhân đôi.
Cáo ngồi trên người Phong, gác cằm lên vai anh, hành xử giống hệt như một con cáo được thuần hóa. Mãi một lúc sau, cậu mới thì thầm hỏi:
– Anh yêu, anh có thích em không?
Phong mờ mịt, ngửa đầu nhìn trần nhà, nói rằng mình không biết.
– Vậy thì anh có tin em không?
Câu hỏi này càng khiến Phong mờ mịt hơn, anh nói rằng mình cũng không biết.
Từ trước đến giờ, Phong rất ghét những xúc cảm, bởi vì nó sẽ chi phối lý trí của anh, giống như hiện tại. Việc anh hôn Cáo có lẽ là do bị kích thích, dẫn đến xúc động, rồi hoàn toàn làm theo bản năng.
Nhưng Cáo không tỏ ra nóng vội, cậu dụi mặt vào trong cổ anh, khe khẽ nói:
– Không sao. Em đã chờ đợi anh từ rất lâu, dù có phải chờ thêm nữa cũng chẳng đáng là bao.
Dù nói vậy, nhưng bàn tay Cáo lại đang lén lút giấu cây súng bắn đinh xuống dưới gầm giường. Nếu như vừa nãy đối phương không đáp lại nụ hôn của cậu, cậu cũng chẳng biết rằng mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Buổi trưa, 10 giờ 30 phút.
Mọi người dùng bữa trong phòng ăn.
Quỳnh đổi đầu đũa, gắp cho Phong một miếng thịt bê non. Cô quan tâm hỏi anh:
– Khóe môi cậu rỉ máu kìa. Sao thế?
Phong lắc đầu, nói rằng bản thân chỉ bị vấp ngã mà thôi. Lý do sơ sài của anh khiến đứa trẻ con cũng khó tin, nhưng hiện tại chẳng ai có tâm tư để lý giải.
Chỉ mình Cáo mới biết được nguyên do. Cậu liếc nhìn máu trên khóe môi Phong, vô thức dùng lưỡi liếm răng nanh của mình. Thật tốt khi mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, thậm chí vượt ngoài mong đợi.
Hành động nhỏ nhặt này của Cáo khiến Trâm Anh để ý. Dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, tức giận đến nỗi cắn chặt môi. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, cô lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
Trâm Anh vừa ăn vừa đặt lên bàn một cây dù nhỏ, màu xanh rêu. Cô nói:
– Tại hiện trường Phong bị tấn công, cụ thể là trong phòng tắm, chúng ta đã tìm thấy một tuýp màu xanh rêu, mã #2D3011. Vừa hay, cây dù này có màu sắc trùng khớp. Nếu bung dù ra, ta sẽ nhìn thấy con số 3.
Con số thứ tư trong dãy mật mã là số 3.
Lần này, Trâm Anh tìm thấy đồ vật có màu sắc chính xác vô cùng dễ dàng. Rút kinh nghiệm từ Cáo và Phong lần trước, cô chỉ cần vào nhà kho tìm kiếm những vỏ hộp và bao bì sản phẩm. Cô sẽ so sánh mã màu in trên vỏ sản phẩm với mã của tuýp màu, xác suất chính xác rất cao.
Ngày hôm nay đúng là một ngày tốt lành, mặc dù là Thứ Sáu ngày 13. Mọi người ngủ dậy không phải nhìn thấy xác chết, thậm chí dễ dàng tìm thấy con số trong dãy mật khẩu.
Vĩ Văn bỗng nhiên quay sang nói với Phong:
– Nghe Quỳnh nói, đêm qua cô ấy đã lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Bạc. Bạc là một gã đàn ông, đúng không?
Phong im lặng gật đầu.
Phái nam trong căn biệt thự chỉ còn bốn người: Vĩ Văn, Phong, Hiếu, Cáo. Phong là người bị tấn công, lại có Quỳnh làm nhân chứng, nên hung thủ chỉ có thể là một trong ba người còn lại.
Nghe vậy, tâm trạng mọi người lại chùng xuống. Tất cả mọi người đều không nhịn được mà đều liếc nhìn Cáo.
Cáo cũng lướt qua một lượt biểu cảm của từng người, rồi bật cười. Cũng may cho bọn họ, hiện tại tâm trạng của cậu đang rất tốt.
– Anh yêu, há miệng ra nào. – Cáo cười nói, đồng thời gắp một miếng thịt bê về phía Phong.
Phong có chút bất ngờ, nhưng vẫn thản nhiên ăn miếng thịt mà Cáo đút cho.
Mọi người chứng kiến cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, da gà da vịt đều muốn nổi lên. Họ đang chứng kiến mối quan hệ vô cùng tốt đẹp giữa một sát nhân (tình nghi) và một nạn nhân (suýt chết).
Tuy nhiên, việc Cáo là hung thủ giết người mới chỉ là phỏng đoán chủ quan, hơn nữa cậu ấy đã nói đêm qua mình bị đánh ngất. Mọi người cũng không dám nghĩ nhiều thêm.
Sau bữa ăn, mọi người lại dọn dẹp sơ qua rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Cáo vốn định sẽ bám theo Phong, nhưng lại bị một bàn tay chặn lại, khiến cho tâm trạng của cậu lại chùng xuống.
Trâm Anh kéo cậu lên tầng thượng. Khi không còn ai xung quanh nhìn vào, động tác lôi kéo của cô liền trở nên thô bạo. Cổ tay Cáo hằn lên những vệt đỏ.
– Chị, chị bị làm sao vậy? – Cáo ấm ức nói.
Vừa dứt lời, chị gái đã ném vài mẩu giấy nhớ lên người cậu. Đây là những thứ mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng Trâm Anh lại quát lên:
– Tất cả nên kết thúc rồi! Phong, em hãy tỉnh lại đi!
Trâm Anh suy sụp đến nỗi gọi tên thật của Cáo, dù có cô có mạnh mẽ đến đâu cũng phải biết mệt mỏi khi bị dày vò.
Cáo vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cậu khó xử, đành nhặt mấy mẩu giấy nhớ kia lên và đọc.
Nội dung trên mỗi mẩu giấy lần lượt là:
“Thứ Tư, ngày 11 tháng 6 năm 20XX.
Tôi muốn tìm kiếm một chút sự kích thích, bởi vì bức tranh hôm nay khá đơn giản.
Đúng là một kẻ ngu ngốc. Khi Sâm phát hiện chữ ký trên chân mình, cậu bạn này không cầu cứu mọi người mà lại chọn cách giấu giếm trong lo sợ.
Sâm khóa cửa phòng tắm. Tôi có chìa khóa, nhưng không muốn mở cửa bằng cách thức tầm thường như thế.
Tôi làm việc, vừa làm vừa ngáp.”
“Thứ Năm, ngày 12 tháng 6 năm 20XX.
Tôi giết Phong.
Tôi thất bại.
Quỳnh bỗng dưng xuất hiện. Tôi cũng không ngờ Phong may mắn như vậy.
Nhưng không sao, tôi vẫn có thể giải quyết ổn thỏa. Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.”
Kết thúc những dòng cảm tưởng, người viết còn vẽ một hình mặt cười đơn giản.
Cáo đọc xong, không giấu nổi vẻ kinh ngạc và khó tin, mặc dù chưa thể xác nhận mẩu giấy này là của hung thủ hay giả mạo. Cậu kích động kéo tay chị gái, hỏi dồn dập:
– Chị, chị tìm thấy thứ này ở đâu? Tại sao không nói cho mọi người biết?
Tuy nhiên, Trâm Anh ngay lập tức gạt phăng tay cậu ra, giống như chạm vào món đồ nóng khiến cô bị phỏng tay.
– Đừng giả vờ nữa, Phong. Chị không muốn bao che cho kẻ giết người nữa. – Trâm Anh gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một, giống như muốn xoáy sâu vào não em trai. – Em chính là hung thủ đứng sau tất cả mà, đúng không?
– Em? – Cáo dở khóc dở cười chỉ vào mình.
Cậu thật sự cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì luôn phải giải thích với mọi người. Bọn họ không tin cậu, Phong không tin cậu, ngay cả chị gái ruột cũng không tin cậu.
Nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Cáo, Trâm Anh trở nên bình tĩnh trở lại. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó quyết định kể cho Cáo tất cả những gì đã xảy ra.
– Nghe này. Chị tin là em sẽ hiểu ra mà. – Cô dịu dàng nói.
Tất cả đều khởi nguồn từ câu chuyện của cô gái bạch tạng.
Gia đình của họ có bốn anh chị em. Người em út mắc bạch tạng, đã nhảy lầu tự tử có tên là Bạc.
Mẹ nói, tên của nó là Bạc là bởi vì nó bị bạc da, bạc tóc, bạc luôn cả phận.
Thật vậy, nó là một đứa trẻ bất hạnh, bị đám học trò trong lò vẽ của bố mình hại chết. Đám người đó chính là những người đã có mặt trong căn biệt thự này.
Cáo muốn thay em gái trả thù, nên đã lợi dụng chuyến đi này để giết bọn họ. Cậu đã lấy nghệ danh của mình là Bạc, ký lên chân của mỗi người chết. Ngay cả trạng thái chết của mọi người cũng được cậu mô phỏng theo những bức vẽ ngây ngô của Bạc khi còn sống.
Trâm Anh vốn định bao che cho Cáo, bởi những con người kia thật sự đáng chết.
Tuy nhiên, đêm qua cậu đã ra tay giết Phong, dù không thành.
Phong vô tội, không dính dáng một chút nào đến cái chết của Bạc.
Cáo biết, nhưng cậu vẫn ra tay. Bấy giờ Trâm Anh mới nhận thức được em trai mình đã đi quá giới hạn, không chỉ dừng lại ở mục đích báo thù nữa.
Cậu đã trở thành một con quỷ khát máu thật sự. Thậm chí, cậu còn nhét những mẩu giấy thú tội vào vali của chị gái, để đe dọa cô.
Vậy nên, tất cả phải dừng lại tại đây, trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Trâm Anh kể tất cả cho em trai nghe, trong lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm đến khó tin, giống như đã trút được gánh nặng đè nén bấy lâu. Cô cũng không lý giải được tâm tình này.
Ngược lại, Cáo lại bị câu chuyện của chị gái dọa sợ. Cậu cau mày, ngồi xổm xuống đất, lấy hai tay ôm đầu, suy nghĩ về tất cả. Mãi một lúc sau, cậu đột nhiên la hét với đối phương, giống như một kẻ điên:
– Chị nói dối, em không tin! Em giết người hay không thì bản thân em phải tự biết chứ?
Trâm Anh đau lòng nhìn em trai, nhưng vẫn phải đối xử với cậu thật nghiêm khắc. Cô giữ chặt khuôn mặt Cáo, không cho cậu được phép trốn tránh:
– Em biết tất cả mà. Nhưng em đã cố tình quên chúng đi. – Trâm Anh nói.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào em trai, khiến cho Cáo có cảm giác mình bị xoáy sâu và con ngươi của cô. Cậu kinh hãi muốn giãy giụa, nhưng không thể nào thoát ra được. Cậu muốn gào hét lên, nhưng cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt, khản đặc.
Cuối cùng, ánh mắt Cáo dần trở nên mê muội và đờ đẫn. Cậu không thể biện minh cho bản thân.
Bởi vì kẻ sát nhân không thể nào biện minh cho bản thân.
Đúng rồi.
Cáo đã nhớ ra tất cả.
Vốn dĩ, cậu là một kẻ rối loạn nhân cách.
Rối loạn đa nhân cách là một bệnh lý tâm thần. Người bệnh không thể nhận thức được bản thân là ai, thay vào đó là có xu hướng đồng nhất hóa bản thân với những người khác.
Nói dễ hiểu hơn, sau một cú sốc tâm lý thời ấu thơ, bên trong cậu bỗng xuất hiện thêm một nhân cách khác.
Khi ấy, biệt danh “Cáo” vẫn chưa xuất hiện, mọi người vẫn luôn gọi tên thật của cậu ấy là Phong. Nhưng từ khi nhân cách mới ra đời, nhân cách này tự đặt tên cho mình là “Cáo”.
Nhân cách này bắt mọi người phải gọi mình là “Cáo” ở mọi nơi, mọi lúc; giống như muốn thay thế hoàn toàn vị trí của Phong.
Nếu Phong là một chàng trai lương thiện, hòa đồng thì Cáo lại là một gã đàn ông gian ác, thích bạo lực và ngược đãi. Phong học tập và vui chơi vào ban ngày, Cáo lại ra ngoài và “làm việc” vào ban đêm.
Bởi vậy, kẻ giết những người ở đây mỗi đêm chính là Cáo. Mỗi khi Phong muốn giữ tỉnh táo để cứu mọi người, thì Cáo lại lấn át lý trí, khiến cho cậu mất ý thức.
Từng người, từng người chết thảm khiến Phong không thể chịu nổi đả kích này, cậu quyết định quên đi bệnh trạng của mình để có thể vô tội sống tiếp.
Hiện thực luôn tàn khốc, khiến người ta không muốn đối diện.
Trâm Anh lau nước mắt cho em trai, thương hại nói:
– Em là Phong mà, đúng chứ? Nghe lời chị, đừng để cho gã sát nhân thoát ra ngoài lần nữa, em nhé?
Cậu ngẩn người nhìn chị gái, câm lặng. Bởi vì hiện tại trong đầu cậu là một mớ bòng bong hỗn độn, chẳng thể thể biết hiện tại mình là ai. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay trắng xanh của mình, rõ ràng rất sạch sẽ, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Nếu nhân cách khác giết người, vậy thì cậu vô tội hay có tội?
Cậu cứ mãi yên lặng, tự lẩm bẩm như thế, không biết Trâm Anh đã rời đi từ bao giờ.
HẾT CHƯƠNG 13
(*) Tôi yêu em (Я вас любил – Ya vas lyubil): là một bài thơ của Alexander Pushkin viết năm 1829 và xuất bản năm 1830. Bài thơ được mô tả là “Tuyệt tác tinh túy nhất về tình yêu” trong thơ ca Nga.