Đọc Thầm

Quyển 5 - Chương 23: Edmond Dantès 23



Biệt thự tự cung cấp hơi ấm, tự mình điều chỉnh nhiệt độ cao thấp, sau khi vào đông Phí Độ chỉ về đúng một chuyến, còn là từ lúc thẩm vấn tài xế Tổ Ong dưới tầng hầm thời điểm bắt Lư Quốc Thịnh, bởi vậy không bật thiết bị cung cấp hơi ấm.

Bên ngoài lạnh, trong nhà cũng lạnh, bên ngoài là cái lạnh không hề che chắn của gió lạnh gào thét, trong nhà là cái lạnh buốt xương của sự yên tĩnh.

Lúc hắn vào, cửa chính “két” một tiếng, bài trí trong nhà như tiêu bản bị quấy rầy, bụi bặm bay lên, Phí Độ chùi bụi dính trên ngón tay vào lòng bàn tay, ánh mắt còn sự lạnh lẽo đảo qua hoa giả “chết héo” ngay cửa. Người vẫn nối máy với hắn trong tai nghe báo cáo: “Chủ tịch Phí, chúng tôi đã theo dõi chiếc taxi ban nãy, anh hãy yên tâm – xe anh thật là không tệ.”

“Sau khi xong việc anh cứ lái đi.” Phí Độ nói xong lại dặn một câu “Cẩn thận”, bấy giờ mới cúp máy.

Mỗi lần đến đây, tâm trạng hắn đều không vui vẻ lắm, luôn cảm thấy thứ như nhà cửa mặc dù là vật chết, cũng có thể ngưng tụ mùi đặc thù của riêng mình, nhà có nữ chủ nhân tinh tế thoảng mùi nước hoa, chủ nhân siêng năng thì nhà tràn ngập mùi ánh dương sáng sủa sạch sẽ, nhà Lạc Văn Chu thì là một thứ mùi đặc biệt của rượu vang thượng hạng – tuy rằng trong tủ rượu vạn năm khóa kín không hề có thứ này, nhưng cứ khiến người ta vừa chui vào liền muốn say chết trong đó.

Ở nơi này thì là mùi hôi, giống như các quý tộc châu Âu không tắm rửa thời Trung cổ, hàng tấn hương liệu cũng chẳng át được mùi hôi hám.

Phí Độ im lặng hà ra một luồng hơi lạnh, nhanh chóng kết thành sương trắng nhìn thấy được, hắn nhớ tới các cuộc gọi nhỡ khi nãy trên đường không ngừng muốn xen vào, thờ ơ cúi đầu mở ra.

Chỉ xem qua, Phí Độ liền trầm mặc, ngài Phí khiến phần tử xấu theo dõi sợ tới mức phải rút dao khóe miệng giật giật, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhét di động về túi áo khoác, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nào ngờ Lạc Văn Chu đầu dây bên kia giống như có thiên lý nhãn, nhân điện thoại của hắn còn nóng, một lần nữa tận dụng thời cơ gọi tới.

Tay Phí Độ run run, trong phòng khách biệt thự lạnh buốt, lưng hắn cơ hồ rướm mồ hôi nóng, hắn hít sâu một hơi mới nghe máy: “A lô…”

Đầu bên kia thoáng dừng, ngay sau đó Lạc Văn Chu trầm giọng nói: “Ban nãy cậu bận máy ít nhất hai mươi lăm phút.”

Phí Độ: “Tôi…”

“Cậu gọi điện thoại lên vệ tinh thăm dò Mặt Trăng à?”

Phí Độ: “…”

Tuy rằng Phí Độ chưa nói gì, nhưng Lạc Văn Chu giống như thông qua trực giác thần kỳ nào đó, cảm thấy bên này đã xảy ra chuyện gì: “Cậu đang ở đâu?”

Phí Độ: “… Ở biệt thự.”

“Cậu một mình chạy tới đó làm gì?” Chẳng biết Lạc Văn Chu liên tưởng đến cái gì mà giọng đột nhiên đổi điệu, “Chờ tôi ở đó!”

Phí Độ còn chưa kịp trả lời, Lạc Văn Chu đã thở hồng hộc cúp máy. Phí Độ quẹt chóp mũi lạnh ngắt, cảm giác mùi hôi thối như ảnh sống dậy trong nhà bị Lạc Văn Chu ồn ào một chặp thổi đi rồi, ngược lại trong nhà lâu ngày không thông gió hơi ngột ngạt, hắn bật điều hòa và máy tinh lọc không khí, sau khi hơi ấm lên, đi thẳng vào tầng hầm.

Hình rồng cuộn hai bên cầu thang có khác biệt rất nhỏ với hình vẽ u ám khủng bố trong giấc mơ, chắc là do người cao lớn rồi, thị giác cũng thay đổi theo. Nếu nhìn kỹ, những khuôn mặt rồng ấy đều có bọng mắt to, quai hàm cát tường như ý phồng lên, hai chòm râu như cá chép bay lên với các tư thái khác nhau, trên đầu là một đôi sừng ngắn, còn có chút chất phác.

Phí Độ với rồng chất phác trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó hắn quen đường thuộc lối đi đến tầng hầm mở cửa ra.

Mật khẩu đã đổi thành của chính hắn, bày biện trải qua Càn Khôn Đại Na Di, ghế giật điện và rạp chiếu phim gia đình bị Lạc Văn Chu dùng tấm vải nhung lớn che lên chiếm nửa giang sơn, không giống căn phòng Phí Thừa Vũ từng dùng chút nào.

Phí Độ không mục đích đi ba vòng trong tầng hầm, không thể gợi dậy một chút ký ức, đành phải trở lại phòng khách ngồi, chốc chốc bóp ấn đường, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể cần một bậc thầy thôi miên đến giải quyết.

Tiếc rằng thôi miên không phải vạn năng, bởi vì một số người có thể cả đời cũng chẳng cách nào tiến vào trạng thái thôi miên, Phí Độ cũng không cảm thấy mình có thể thả lỏng trước mặt người khác… Trừ khi người thôi miên đẹp trai như Lạc Văn Chu.

Lúc này, không biết từ đâu thổi đến một trận gió tà, song cửa sổ trên cao kêu vi vu, một gốc đại thụ chết héo trước cửa bị gió Tây Bắc thổi ngã rạp, cành khô đeo lá héo úa không ngừng đập vào cửa sổ thủy tinh trên hành lang tầng hai, trông như lũ quỷ múa may, Phí Độ bị tiếng ấy kinh động ngẩng đầu nhìn lên, trong đầu bỗng có cái gì đó vụt qua.

Hắn đứng bật dậy, tiện tay cầm một quả cầu thủy tinh dùng trang trí trên bàn, không biết lại lấy từ đâu ra một cái cà vạt, bịt kín mắt mình, một lần nữa đi đến đầu cầu thang tầng hầm.

Khi lại một cơn gió thổi qua, Phí Độ nhẹ nhàng buông tay, để quả cầu thủy tinh lăn xuống cầu thang, tiếng lăn nặng nề xen lẫn tiếng cành cây đập vào cửa sổ, đụng cửa tầng hầm “Đinh” một phát, Phí Độ bịt mắt chậm rãi hít sâu vài hơi, giơ tay sờ bức tường gian cầu thang lạnh lẽo.

Hắn nhớ… ngày đó mình lần đầu tiên lén chui vào tầng hầm của Phí Thừa Vũ, thời tiết cũng thế này, quả cầu lăn xuống hòa với gió Bắc gào thét, mà trong không khí có một thứ mùi… một thứ mùi như thế nào?

Đúng rồi, là dung dịch vệ sinh.

Thường thì điều đó có nghĩa là Phí Thừa Vũ đoạn thời gian này đang ở nhà, cho nên một động tác đơn giản như xuống lầu nhặt đồ hắn cũng hết sức sợ hãi. Nhưng lúc ấy không biết Phí Thừa Vũ ra ngoài làm gì, hắn đứng trên cầu thang, chần chừ một lúc lâu, vẫn không nhịn được bước xuống dưới.

Khi cất bước chân đầu tiên, một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên như tia chớp đánh trúng hắn, Phí Độ sửng sốt, vô thức quay đầu lại “nhìn” hướng nào đó trên lầu, cảm thấy nơi ấy như có ai đang nhìn hắn. Sau đó, bên tai hắn phảng phất vang lên một tiếng mở cửa như ảo giác.

Phí Độ giật cà vạt bịt mắt, phát hiện mình đang ngẩng đầu quay mặt về hướng phòng ngủ tầng hai – cũng chính là gian mẹ hắn từng ở khi còn sống.

Phí Độ từ từ nhíu mày, nghĩ thầm: “Mẹ từng ở nơi ấy nhìn mình sao?”

Nhưng cửa phòng yên tĩnh không biết trả lời hắn, mà Phí Độ đột nhiên phát hiện, ngoại trừ phần hoàn toàn không nhớ ra, những ký ức lấp lửng đó tựa hồ đều liên quan đến mẹ hắn. Hắn tiếp tục đi xuống dưới, nhặt quả cầu thủy tinh mình ném, một lần nữa bịt mắt, dò dẫm đẩy cánh cửa khóa bằng mật khẩu mở hé kia.

Quả cầu thủy tinh lạnh ngắt cấn bàn tay, Phí Độ nhớ, khi đó mình đứng một lúc lâu trước “vùng cấm” này, rốt cuộc không nhịn nổi “sự cám dỗ của Râu Xanh”, ma xui quỷ khiến đi vào.

Khi tầng hầm này thuộc về Phí Thừa Vũ, bày biện bên trong đầy và cầu kỳ hơn, tựa hồ cũng là khắp nơi thoang thoảng mùi nước vệ sinh kia. Chính giữa tầng hầm trải một tấm thảm dày cộm, sofa kê một vòng hai bên, bức tường bây giờ Phí Độ dùng để gắn màn hình rạp chiếu phim gia đình khi đó có một loạt giá sách, góc hầm có một két sắt kiểu phòng bí mật xây trong tường, Phí Thừa Vũ dùng một bức tranh che đi, nghe nói có thể chịu được động đất trên cấp tám.

Trước giá sách là một cái bàn học lớn bằng gỗ lim, Phí Độ lần theo ký ức đi đến trước “bàn học” không hề tồn tại kia, giơ hai tay trong hư không – lúc ấy hắn nhìn thấy chi tiết về “kế hoạch Tập Tranh” trên cái bàn này.

Trương Xuân Cửu, đội trưởng tạm thời, em trai cổ đông lớn tập đoàn Xuân Lai; Lục Hữu Lương, phụ tá của Trương, vị hôn thê là giáo viên của trường trung học Đệ Cửu; Phan Vân Đằng, cha mẹ ở tại ký túc xá của đơn vị sự nghiệp X; Dương Chính Phong, con gái học tiểu học, lớp là…

Sau khi bị cà vạt che thị giác, tư duy tựa hồ nhạy bén hơn, các thông tin năm đó từng nhìn thấy trên cái bàn này không phân biệt lớn nhỏ quay về đại não Phí Độ, hắn đột nhiên nhớ ra – đúng rồi, bản danh sách thành viên tham dự kế hoạch Tập Tranh đó quá đầy đủ, bao gồm thân phận của mọi người, thông tin về thân thuộc, chỉ có khả năng là nội gian lúc ấy ở Cục công an cung cấp… Như vậy, xét theo lẽ thường, nội gian tựa hồ nên là người nằm ngoài bản tư liệu này, nếu không khi âm thầm cấu kết với Phí Thừa Vũ, có cần thiết vẽ rắn thêm chân đưa cả tư liệu của mình vào không?

Nhưng bản danh sách này gần như bao gồm tất cả các cảnh sát hình sự tuyến một của Cục công an năm ấy, nếu là người bên ngoài bản danh sách này, quan hệ không khỏi quá xa, có thể gọi là “nội gian” không?

Tựa hồ lại có chút không thuyết phục.

Như vậy…

Phí Độ chợt ngẩng đầu lên – tựa hồ chỉ còn một khả năng, “nội gian” hại chết Cố Chiêu nằm trong số này, nhưng Phí Thừa Vũ không hề biết hắn là người nào!

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào, Phí Độ bịt mắt còn chìm trong bản danh sách “kế hoạch Tập Tranh” kia, nhất thời chưa hoàn hồn, tiếng bước chân thoáng cái trùng khít với ký ức ấu thời – Phí Độ giật mình, hắn lúc ấy cũng đang kinh ngạc và ngờ ngợ lật xem nửa chừng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân Phí Thừa Vũ trở về, đến gần tầng hầm giống như bây giờ.

Vừa đi, ông ta còn vừa gọi điện thoại, ngữ khí bình tĩnh mà tàn khốc.

Thời gian cách mười ba năm, mạch đập và huyết áp của Phí Độ có phản ứng chính xác với việc này, cả người phát rét, trong lòng lại bị một cảm xúc kỳ quái xa lạ bao phủ, tứ chi hắn như bị đóng băng, lòng bàn tay rịn mồ hôi li ti, nhịp thở không tự chủ được tăng tốc.

Tầng hầm chỉ có một cánh cửa, một lối ra, lúc này chạy ra chắc chắn sẽ đụng đầu Phí Thừa Vũ!

Phí Độ nhớ, lúc ấy hắn đã không kịp trốn, trong tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng dựa vào trí nhớ để văn kiện bị mình lật lung tung trên bàn về vị trí cũ, sau đó cậy tuổi nhỏ thấp bé, chui tọt vào cái tủ nhỏ dưới giá sách.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, dường như đã tới cửa rồi, Phí Độ bị cà vạt bịt mắt vô thức lui vài bước về hướng giá sách trong ký ức, nhưng ở đó đã không còn giá sách, hắn đâm sầm vào cái tủ nhỏ cạnh màn hình rạp chiếu phim gia đình, tủ đổ sang một bên, thuốc an thần và gây nôn “rào rào” rơi ra khắp nơi, cùng lúc đó, có người đá bay cánh cửa mật khẩu hắn không khóa.

Chớp mắt, trong đầu Phí Độ như có một sợi dây đàn bị gảy mạnh một phát, “tằng” một tiếng vọng lại, kinh thiên động địa mà nổ tung gần huyệt thái dương, một mảnh vụn ký ức như viên đạn xuyên qua xương sọ hắn – tiếng tủ đổ trùng khít với âm thanh nào đó trong trí nhớ.

Lạc Văn Chu xông vào nhìn thấy lọ thuốc lăn lóc đầy dưới chân hắn, liên tưởng đến “tiền án” của Phí Độ, sợ tới hồn bay phách tán.

Lạc Văn Chu lao tới ôm lấy Phí Độ: “Sao vậy? Sao vậy? Cậu lại đụng vào mấy thứ thuốc đó phải không? Phí Độ? Phí Độ, nói một câu đi nào!”

Lạc Văn Chu xông vào cường thế cắt ngang hồi ức của hắn, Phí Độ nhất thời hơi mơ màng, đôi môi nhợt nhạt thoáng run rẩy, ngay lập tức, cà vạt bịt mắt bị kéo xuống, Lạc Văn Chu giống như sợ mất hắn, cánh tay siết chặt khiến hắn hơi đau.

Lạc Văn Chu cơ hồ vừa kéo vừa xách hắn ra khỏi hầm, đè trên sofa dư dả ánh nắng nhất. Phí Độ giơ tay che ánh sáng, máu trên mặt như bị tầng hầm quỷ quái hút mất, Lạc Văn Chu túm cổ tay hắn, nắm cằm hắn vặn mặt hướng về mình, sa sầm mặt: “Tôi chưa nói cậu không được chạy lung tung?”

Phí Độ ngớ người nhìn anh chòng chọc một lát, bỗng nhiên kéo cổ áo Lạc Văn Chu, đè anh trên sofa mà cúi đầu hôn.

Lạc Văn Chu không biết đãi ngộ tốt bất thình lình này từ đâu mà đến, thoáng sửng sốt, anh vội vàng ôm lấy Phí Độ, cảm nhận được sự nôn nóng khó có thể nói ra miệng của đối phương, cơ hồ muốn khảm anh vào sofa. Lạc Văn Chu một tay nắm gáy Phí Độ, vuốt ve nhè nhẹ, đồng thời khó khăn nghiêng đầu đi: “Thở… thở không nổi, bảo bối à.”

Động tác của Phí Độ nhẹ hơn, sau đó hắn khẽ hôn vành tai anh một cái, Lạc Văn Chu lập tức hít một hơi, cảm giác lưng mềm nhũn, giơ tay túm lại Phí Độ đang chuẩn bị rời khỏi: “Gặm suông thế à?”

Phí Độ: “Anh muốn cái gì?”

Lạc Văn Chu liếm môi chăm chú nhìn hắn.

“Lấy đi,” Phí Độ hết sức hào phóng khoát tay, “Cả người lẫn tim, mua một tặng một, khỏi cần thối lại.”

Lạc Văn Chu: “…”

Anh á khẩu giây lát, cẩn thận nghĩ lại câu này một chút, tai vậy mà hơi nóng lên.

Nước suối trong biệt thự đều đã hết hạn, hai người đành phải tìm ấm tự đun, Phí Độ không biết kiếm đâu ra bánh trà Phổ Nhĩ lâu năm, dùng dùi gõ một ít ra pha uống.

“Tôi vừa nhớ ra, lần đầu tiên tôi vô tình chui vào tầng hầm của Phí Thừa Vũ, giữa chừng lão đúng lúc trở về, tôi chui vào cái tủ nhỏ dưới giá sách, nhưng kỳ thực lúc ấy lão không vào, bởi vì tựa hồ mới đi tới cửa thì mẹ tôi trên lầu liền phát bệnh, gắt gỏng đập vỡ cái gì đó, Phí Thừa Vũ chửi một câu, vội vàng đi ra ngoài.” Phí Độ rửa trà động tác thành thạo, lập tức pha nước thứ nhất, mùi trà đậm nhanh chóng bay ra, hắn túm lưới lọc lá trà lại, rót cho mình và Lạc Văn Chu mỗi người một ly, “Tôi thừa cơ chạy ra.”

Lạc Văn Chu: “Mẹ cậu thì sao?”

Phí Độ trầm mặc một lúc, ngón tay xoay ly trà nóng hôi hổi: “Không biết, tôi trốn vào phòng, không dám nhìn – không phải anh đi đón cục trưởng Lục à, thế nào rồi?”

Vừa nhắc tới việc này, trong đầu Lạc Văn Chu liền có đủ chuyện khó nói hết trong một lời, anh ngửa đầu dựa ra đằng sau, hồi lâu mới uể oải nói về cái ngày lật nhào tam quan này: “Bây giờ còn chưa rõ, có việc Đào Nhiên sẽ gửi tin nhắn cho tôi, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

“Người Đọc Diễn Cảm…” Phí Độ hơi suy tư lắc lắc ly trà, “Nói vậy, khi nãy tới tìm tôi nên là người của họ.”

Lạc Văn Chu suýt nữa bắn lên khỏi sofa: “Cái gì?”

Phí Độ suy nghĩ chuyện của mình, không chú ý tới sắc mặt Lạc Văn Chu, hơi lơ đãng nói: “Ban nãy ra ngoài gặp phải một tài xế taxi, hẳn là đặc biệt chờ tôi ở đó… Á…”

Lạc Văn Chu túm cổ áo hắn, kiểm tra hết lượt từ đầu đến chân, thấy cả một sợi chỉ dư thừa cũng chưa bung ra, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời một ngọn lửa đốt từ gan bàn chân tới đỉnh đầu: “Tôi bảo cậu cẩn thận một chút, mẹ kiếp cậu coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai! Phí Độ tôi nói cho cậu biết, nếu cậu… nếu cậu…”

Anh tức giận không nói được thành lời, quên luôn phải nói gì.

Phí Độ sửng sốt chớp chớp mắt, hai tay nắm bàn tay nổi đầy gân xanh của Lạc Văn Chu, đôi mắt hoa đào cong lên hết sức vô lại: “Sư huynh, em yêu anh.”

Lạc Văn Chu: “…”

Lần nào cũng chiêu này, ngay cả trò cũng lười đổi!

Ngay sau đó, Phí Độ hơi nghiêm túc lại: “Người của tôi đã đi theo, có điều tay tài xế kia nói, tôi từng gặp ‘thầy’ của hắn.”

“Trên đường tới tìm cậu tôi nhận được một tin tức,” Lạc Văn Chu nói, “Cục trưởng Trương nói, kế hoạch Tập Tranh lần thứ hai không phải do ông đặt tên, hiện tại tầm nhìn của tổ điều tra đã chuyển dời sang Đại học Công an Yến Thành, đặc biệt là…”

“Ông thầy hướng dẫn nóng tính của tôi?” Phí Độ hỏi.

“Cậu nhớ đơn tố cáo của Trần Chấn mà tôi từng nói không?” Lạc Văn Chu nói, “Có thể trình thẳng lên trên, chắc chắn phải có đường, thầy Phan từng làm cảnh sát hình sự, sau đó lại thành người có địa vị trong ngành, quan hệ khá rộng, dư sức làm được – ông ta còn biểu hiện sự hứng thú không bình thường đối với một số đầu đề Phạm Tư Viễn để lại, thậm chí viết vào giáo trình nội bộ…”

Lạc Văn Chu thoáng dừng lại, lắc đầu: “Người cậu từng gặp ấy, liệu có phải chính là ông ta không?”

“Không, hẳn là không phải,” Phí Độ thoáng suy nghĩ, ngay sau đó hắn tựa hồ đã quyết tâm điều gì, ngẩng đầu lên, “Lão Lạc, khả năng là tôi cần anh giúp tôi một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.