Hoa Túy nhướng mày, hỏi một cách đầy hứng thú: “Tại sao?”
“Con người chỉ yêu chính bản thân, bản thân có khiếm khuyết trong quá khứ, bản thân mình mong đợi trong tương lai. Yêu mến một ai đó là nhìn thấy ở người nọ hình ảnh mình từng nhỏ yếu, bất lực của quá khứ, muốn thông qua việc giúp đỡ họ để bù đắp lại cho nuối tiếc của bản thân. Ái mộ một người tươi sáng, lạc quan là nhìn thấy ở người nọ phẩm chất nào đó mình lấy làm tự hào hoặc đang cố theo đuổi.” Giang Tiểu Thất nói một cách bình đạm, “Có lẽ ai cũng sẽ hâm mộ những người được đánh giá cao theo quan niệm giá trị quan phổ biến, nhưng để có thể thật lòng thật dạ yêu nhau thì nhất định phải là hai linh hồn đồng điệu, hoặc nên nói là đồng bệnh tương liên.”
“Tại sao những bé gái có tuổi thơ bị cha ngược đãi khi lớn lên lại có khuynh hướng tìm người chồng cũng có hơi hướm bạo lực, hơn nữa còn lần lữa mãi không muốn rời khỏi đối phương? Bởi vì tiềm thức của họ đã xem người chồng hiện tại như người cha trong quá khứ, một mực muốn chứng minh người cha bạo lực kia sẽ không thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với cô bé đáng thương nữa.” Giang Tiểu Thất nói tiếp, “Những cô gái thường bị trai đểu lừa gạt, xác suất đối tượng lần tới vẫn là trai đểu cao hơn hẳn người bình thường, nghĩa là trong tiềm thức cô ta vẫn nghĩ lần này kẻ lừa đảo sẽ không lừa mình nữa, anh ta thật lòng. Nguyên nhân chính vì không thể nhận ra, không thể khống chế tiềm thức nên chúng ta mới hay gọi đó là vận mệnh.”
“Chính vì vậy, Hoa Túy, quan hệ của hai ta chỉ có thể là bạn, không phải là gì khác.” Giang Tiểu Thất nhấn mạnh.
Hoa Túy ngẩng đầu, ung dung đút tay vào túi, cong khóe môi, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ: “Cậu nói hay lắm. Nhưng Hoa Túy này là người không tin vào vận mệnh.”
Hoa nở hoa tàn, mây cuộn mây tan, cây long não ở đại học Z đã chứng kiến vô số màn gặp gỡ và ôm hôn thắm thiết của những cặp yêu nhau, cũng nếm đủ nước mắt chua xót của kẻ tan nát cõi lòng khi chia tay. Đây là năm thứ hai Hoa Túy học ở đại học Z, ngoại trừ đi học và làm thêm, cô còn hình thành thói quen dạo bên bờ sông, lí do cụ thể thì chính cô cũng không rõ. Cứ như thứ bản năng nào đó, bảo là tìm kiếm nửa kia của cuộc đời thì nghe hoa mỹ quá, cái kiểu nóng cồn cào ruột gan như thấm ra từ cốt tủy này hệt như một linh hồn tàn khuyết đang tìm kiếm mảnh vụn linh hồn của mình.
Đó là một đêm hè. Dưới ánh đèn mông lung, chập chờn, cô gái mặc váy trắng đứng bên cầu, gió thổi làn váy dài bay phất phới. Mắt cô đỏ hoe, thoạt trông mảnh mai, đáng thương như chú nai con bị thương trong rừng rậm, ngây ngô xen lẫn yếu ớt.
Khoảnh khắc ấy, tim Hoa Túy thắt chặt.
Cô gái đó chính là người vương vấn trong mộng của cô, là người kéo cô trở lại từ ranh giới của cái chết, là phiến lá non xanh biếc đọng sương nơi đầu quả tim. Ngày bé khi đọc được câu chuyện “Nàng tiên cá” trong sách, Hoa Túy đã thắc mắc Hoàng tử phải hồ đồ thế nào mới có thể nhận lầm ân nhân của mình? Chuyện khắc cốt ghi tâm như thế, chuyện hằn sâu vào máu thịt như thế, sao có thể bị chiếm đoạt chỉ bởi một câu mất trí nhớ bâng quơ? Có thể thấy kẻ được gọi là Hoàng tử kia cũng chỉ là gã vô dụng.
Người nọ hơi chau mày, trái tim cô đã run lên. Người nọ hơi bĩu môi, tinh thần cô lập tức trở nên căng thẳng. Trong giấc mơ, đã vô số lần cô khắc họa lại đường nét gương mặt người ấy, cảm nhận mùi hương ngọt thành mà êm dịu từ đối phương. Đó là người được giấu ở góc sạch sẽ nhất, mềm mại nhất trong tim, sao có thể nhận sai cho được?
“Cậu định tự sát à?” Hoa Túy đứng bên quan sát hồi lâu rồi hỏi thẳng. Đây là phong cách của cô, ngắn gọn, chính xác, thẳng thắn, hệt như bác sĩ ngoại khoa nhanh chóng cột thắt một động mạch lớn bị đứt, đang chảy máu ồ ạt, dứt khoát mà chắc chắn. Cái trực giác như thợ săn kia, ngoài tàn sát sinh mệnh ra thì còn có thể dùng để cứu vớt sinh mệnh.
“Tạm thời vẫn chưa đến mức đó.” Cô gái vén phần tóc mái che trước mắt lên. Cô có một đôi mắt hạnh to tròn, sáng rỡ, tiếc là mi mắt lại sưng đỏ như chú cá vàng hấp hối, trông không được đẹp lắm.
“Mình chỉ cảm thấy sống trên đời sao mà mệt mỏi quá thôi.” Cô gái nhẹ giọng nói, “Tại sao hạnh phúc luôn như ảo ảnh trong mơ, tỉnh lại mới ngỡ ngàng nhận ra đó là một giấc mơ xa vời không cách nào với tới? Mà chuyện sống tiếp sao lại khó khăn đến thế?”
“Cậu có nghĩ tự sát là tội nghiệt không thể tha thứ, những người từ bỏ mạng sống là những kẻ nhu nhược, yếu đuối không?” Cô gái hỏi.
“Không.” Hoa Túy lắc đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, nghiêm túc nói, “Nếu sinh mệnh chỉ còn nỗi đau khổ và chết lặng từ ngày này qua ngày khác hệt cái xác không hồn, kiểu tra tấn mạn tính như thế chưa chắc đã phải đạo hơn là nhanh chóng kết thúc sinh mệnh của bản thân. Thế nên, tự sát không cần phải áy náy, bởi vì sống sót buộc phải xuất phát từ tình yêu và sự lưu luyến với thế giới này.”
“Cậu là người đầu tiên nói với mình thế đấy.” Cô gái trẻ cười cười, như một giọt sương đọng trên chóp hoa sen vừa hé lộ, tươi đẹp đến nao lòng, “Người khác toàn tránh né chuyện chết chóc thôi. Dù bản thân có sống cuộc sống chết lặng đến đâu đi chăng nữa cũng chưa bao giờ mong mỏi cảm giác được sống một cách trọn vẹn là thế nào.”
Để một trái tim hoàn toàn rộng mở với một trái tim khác, đôi khi chỉ cần đúng lúc, đúng chỗ, đúng người là được. Sau gần hai giờ tìm hiểu Diệp Cửu thông qua những biểu hiện bên ngoài, Hoa Túy đã hiểu được đối phương, từ sâu trong nội tâm.
Con đường trưởng thành của mỗi người không phải lúc nào cũng tràn ngập ánh mặt trời mà luôn có sự hiện diện của bóng tối, không nhiều thì ít,… Trong hoàn cảnh gia đình gần như nghẹt thở, Hoa Túy thường tự an ủi bản thân như thế. Cô ôm khát vọng rằng cuối cùng sẽ có một ngày mình đập vỡ cái lồng giam, vươn đôi cánh tự do bay lượn dưới nắng để vượt qua quãng thời gian giờ ngẫm lại vẫn còn sợ hãi ấy.
Nhưng Diệp Cửu không sống trong một ngày u ám mây đen giăng đầy, cô là người sống sót qua địa ngục tối tăm, thối nát. Thế giới của cô, hiếm khi được nhìn đến ánh sáng. Có một số người mà khi gặp họ, bạn sẽ cảm thấy mở miệng khuyên họ gắng sống là một chuyện quá đỗi tàn nhẫn.
Hiện tại, những thứ tối tăm, u ám đó ồ ạt tuôn trào từ vết nứt, tựa dịch mủ máu nhầy nhụa tươm ra khi cắt qua lớp da thoạt trông có vẻ lành lặn, hoàn hảo.
Mà đó mới chỉ là bước đầu tiên khi đi hướng cuộc sống mới.
Mang theo tâm tư nào đó, Hoa Túy giới thiệu cho Diệp Cửu cố vấn tâm lý giỏi nhất trong khoa, giáo sư Trần, hơn nữa còn từ chối đề nghị bàng thính của đối phương.
Thân là một sinh viên khoa Tâm lý học, trong tình huống đã được sự chấp thuận của khách tham vấn, Hoa Túy từng đi theo giảng viên bàng thính không ít các buổi tham vấn tâm lý, chứng kiến rất nhiều trường hợp la lối gào thét, sụp đổ khóc òa, điên cuồng, thậm chí còn lật bàn ẩu đả. Vì là phòng tư vấn tâm lý của trường nên những vấn đề của khách đến tham vấn cũng chỉ quanh quẩn trong việc học, yêu đương hoặc là các mối quan hệ xã hội. Tuy chúng mang đến cho đối tượng tham vấn không ít nỗi đau nhưng đứng ở góc độ của Hoa Túy thì cơ bản chỉ là những cơn đau ngắn, qua rồi sẽ lại trong xanh.
Nhưng Diệp Cửu thật sự rất khác. Câu chuyện tàn khốc như thế được đối phương nói ra bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, bình thản, bất giác khiến Hoa Túy sợ run. Tự dưng cô lại nhớ đến lời Giang Tiểu Thất từng nói:
Một linh hồn tổn thương chỉ thiên vị một linh hồn bị tổn thương khác. Bọn họ đều không phải những đứa trẻ được thế giới ưu ái, không phải những linh hồn thuần khiết, nguyên vẹn được thần linh dốc lòng chở che. Bọn họ là những bông hoa, chiếc lá tàn tạ may mắn còn tồn tại sau cơn bão. Nhưng chính nhờ những vết thương, những nỗi đau ấy nên họ mới có được cơ duyên tiếp cận, gắn bó với nhau.
Ngày ấy, Hoa Túy như người mất hồn, treo nụ cười ngu ngơ trên gương mặt. Cô lăn lộn trên giường, khiến ván giường kêu ken két, ầm ĩ không thôi. Cuối cùng, Giang Tiểu Thất không chịu nổi nữa, chợt quẳng cái gối đầu qua.
“Có để yên cho người ta nghỉ ngơi không thì bảo?” Giang Tiểu Thất nổi đóa.
Hoa Túy với mái tóc bù xù ló đầu ra khỏi chăn, mắt sáng lấp lánh như bó đuốc được châm.
“Giang Giang, mình yêu rồi.” Gương mặt cô hiện lên nét cười hồn nhiên, ngây ngô như đứa trẻ, “Mình yêu rồi.”
Từ sau hôm ấy, Diệp Cửu bắt đầu điều trị bằng thuốc theo phác đồ và tham vấn tâm lý định kỳ. Có Hoa Túy bầu bạn, tình trạng của cô ngày một tốt lên, quan hệ của hai người cũng dần thân thiết. Các cô cùng nhau đi qua đêm hè đầy sao, đi qua thu vàng mát mẻ, nhoáng cái đã đến ngày đông lạnh giá.
Mai chính là Giáng sinh, là ngày lễ náo nhiệt nhất trong giới học sinh, sinh viên. Hoa Túy mặc chiếc đầm liền dáng vest, lưng cao, cúc ngọc trai đính, trông càng tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài, dáng người thướt tha, mùi kích thích tố thanh xuân phả vào mặt. Cô mím môi, màu son bóng khiến đôi môi cô trông đầy đặn, người còn kiều diễm hơn hoa. Cô ôm trong lòng một bó hoa hồng tươi thắm, cả người như phát sáng lấp lánh.
“Hôm nay ăn diện thế định làm gì đấy?” Giang Tiểu Thất ngồi trên giường, đầu gối gác một quyển “Phân tích giấc mơ”, vừa gặm táo vừa thuận miệng hỏi một câu.
“Bí mật.” Hoa Túy cười thần bí. Đôi mắt kia sáng rỡ như có ngọn lửa đang bừng cháy.
Giang Tiểu Thất trầm ngâm quan sát cô bạn, đoạn nói một cách mập mờ: “Vậy chúc cậu may mắn nhá.”
Hoa Túy vui sướng đi đến khoa Vật liệu đại học Z, vừa đi vừa sắp xếp xem nên nói với Diệp Cửu thế nào.
Nói thẳng chị thích em? Hình như sến quá.
Chị nhìn trúng em lâu rồi? Nghe sao dầu mỡ thế?
Chị yêu em… Có ngả ngớn quá không?
Dù đang là mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ không khí rất thấp, Hoa Túy lại vì phong cách mà ăn mặc hết sức phong phanh, nhưng trong lòng cô như đang nhen nhóm một mồi lửa, lặng lẽ bùng lên, sưởi ấm cho lòng cô vô cùng dễ chịu, chẳng hề thấy lạnh chút nào mà thậm chí còn hơi lấm mồ hôi.
Nhưng khi đi đến kí túc xá của khoa Vật liệu, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc ngồi giữa khóm hoa, vai run lên từng cơn, đang thấp giọng khóc nấc, trái tim Hoa Túy lập tức căng chặt như bị kim đâm. Cô ném vội bó hoa trong tay lên bãi cỏ ven đường, tiến lên hỏi: “Diệp Cửu, em sao vậy?”
Ánh mắt cô lần lượt nhìn xuống dấu bàn tay trên mặt, vết bầm trên cổ tay cùng với cổ chiếc áo len trắng bị kéo rách của Diệp Cửu, sắc mặt không khỏi sa sầm, cơ mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, lửa giận trong mắt hừng hực bốc cháy.
Sau đó, cô giấu đi nét phẫn nộ trên mặt, cố gắng dùng giọng điệu bình thường, ôn hòa mà hỏi Diệp Cửu một cách cẩn thận.