Vụ án của Tào Đạt đã kết thúc, nhiệm vụ của đội điều tra hình sự đã hoàn thành, những phần việc còn lại nên chuyển sang cho các đội khác, Nhậm Du Nhiên đã báo cáo chi tiết cho cấp trên trong cuộc họp tổng kết vụ án. Thông qua điều tra xác nhận của cấp trên và sau đó là “luận công khen thưởng” thì vụ án này đã đi đến hồi kết rồi. Bởi vì phá được một vụ án lớn và bắt giữ thành công thành viên của K xã nên đội điều tra hình sự công an thành phố Tân Hà đã có một thành tích đáng kể, sau khi cấp trên phê chuẩn, tất cả các thành viên trong tổ công tác đều được ghi công, Nhậm Du Nhiên với tư cách là tổng tư lệnh của vụ án này được ghi công cấp một, thăng hàm cảnh sát.Sở tỉnh đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mừng cho lực lượng đặc nhiệm, để biểu dương họ, sở trưởng Trương Diên Húc cũng đích thân đến tham dự và chúc mừng một số thành viên chủ chốt của lực lượng đặc nhiệm trong bữa tiệc.Ông ấy ngồi ở chiếc bàn này, bên tay trái là Nhậm Du Nhiên, bên tay phải là Yến Quy. Tất cả mọi người đều là cảnh sát, mọi người cũng không có quá nhiều quy tắc nghiêm túc, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi, trước mặt lãnh đạo cũng không câu nệ tiểu tiết. Hiện trường trở nên sôi động hẳn lên, Trương Diên Húc mượn cơ hội hỏi Yến Quy: “Như thế nào rồi? Đã quen chưa?”Hai người bọn họ nói chuyện nhỏ nhẹ trong bữa tối ồn ào, ngay cả Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di ngồi bên cạnh họ cũng không thể nghe rõ được, tự nhiên không ai biết hai người họ đang nói cái gì.”Cũng được.” Yến Quy nhấp một ngụm nước cam, lúc này Cố Dĩ Di mới nhìn chằm chằm vào nàng, không được phép uống bia, liền rót cho nàng một cốc nước ngọt: “Đúng vậy, ít người quá, có hơi mệt một chút, không thể thu xếp được.” Nói rồi, cô cũng trả lại cho Trương Diên Húc một cái nhìn biểu hiện như ông biết đó.Trương Diên Húc nghẹn ngào nói: “Chuyện này cô phải xin Tiểu Nhậm hoặc cục trưởng Tần của các cô chứ, sao lại nói với tôi?”Yến Quy luôn nói thẳng với ông ấy: “Đội kỹ thuật của chúng tôi là làm kỹ thuật, có rất nhiều thiết bị cần phải đổi mới….” Nàng một hơi nói ra rất nhiều điều, Trương Diên Húc nghe đến đau đầu rồi, con người lạnh lùng của nàng vốn không thích nói chuyện, tự dưng nói nhiều như vậy chắc chắn là có mục đích gì, có quỷ mới biết chuyện gì khác thường.Trương Diên Húc cũng nghe thấy từ “Quỷ” của nàng: “Đừng dừng lại! Chú hiểu ý của con, con cần tiền đúng không?”Yến Quy ngại ngùng cười: “Chú Trương thật sự rất thẳng thắn. Đòi tiền vẫn là thứ yếu thôi, chủ yếu là cần người, chủ xem trường phía trường đại học Công An có ai thích hợp không chú?”Chuyện cần tiền thì đừng nói trước đi, phải qua kiểm tra xét duyệt từng cấp bậc một, cấp cao hơn cả cục trưởng Tần và Nhậm Du Nhiên nữa, nhưng nếu cần người thì Trương Diên Húc có thể giúp đỡ được.”Lúc nào về thì chú tìm cho con.” Ông ấy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vừa mới tốt nghiệp đại học cũng được đúng không?”Yến Quy gật đầu nói: “Đến đây cũng còn phải học tập thêm và thích ứng với hoàn cảnh nữa, nhiều người như thế nhưng cũng không ai kiên trì được rồi.””Con không nghĩ đến việc phiền phức khi dẫn dắt người mới sao?”Yến Quy là một người có tính kiên nhẫn, nàng không sợ phiền phức, nếu không nàng cũng sẽ không thành công trong công cuộc dạy dỗ Lý Vân Trường rồi Nàng đến cục thành phố Tân Hà được bốn tháng, dưới sự dẫn dắt của nnafg mà Lý Vân Trường có thể tự mình hoàn thành một cuộc khám nghiệm tử thi thông thường hoặc nhận dạng tư pháp rồi.”Con không sợ. Hơn nữa là khi nào đào tạo ra rồi thì con có thể thoải mái hơn nhiều rồi.”Trương Diên Húc thực sự hài lòng khi thấy nàng thích nghi tốt như vậy, vì vậy ông ấy đã nói với nàng đề nghị mà nàng vốn dĩ muốn nói: “Cục trưởng Tần đã tìm chú thương lượng qua rồi, muốn giao cho con là đội trưởng đội điều tra kỹ thuật, phía sở tỉnh phê chuẩn xong thì con sẽ được giao đi thử việc rồi.”Điều này Yến Quy vẫn chưa được nghe qua, nàng nhìn Trương Diên Húc rồi lại nhìn Nhậm Du Nhiên rồi hỏi: “Điều này là do tiểu Nhậm đề nghị lên sao?”Với tư cách là đội trưởng đội điều tra tội phạm, Nhậm Du Nhiên là sếp trực tiếp của Yến Quy, phụ trách tất cả các vấn đề lớn nhỏ của đội điều tra hình sự Tân Hà, đồng thời chỉ định đội trưởng đội điều tra kỹ thuật cũng là cô ấy nộp đơn xin lên trên cấp trên.Trương Diên Húc liếc nhìn nàng rồi nói: “Người ta là làm việc công, không có chuyện riêng ở trong đó.” Ngụ ý là để cô bình tâm lại, luôn nhớ rằng Nhậm Du Nhiên không biết nàng chính là Sở Ngôn.Yến Quy nở nụ cười nói: “Con biết ạ.”Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn giơ ra trước mặt, Cố Dĩ Di đeo một chiếc găng tay dùng một lần, bóc một con tôm và đặt nó lên đĩa của nàng.Yến Quy giương mắt nhìn sang, bắt gặp đôi mắt đào hoa hấp dẫn kia. Cố Dĩ Di cười đáp lại nàng, cúi đầu tiếp tục bóc tôm.Cầm đũa gắp con tôm do người yêu bóc cho vào miệng, đột nhiên Yến Quy cảm thấy món tôm luộc hôm nay có chút ngọt.Trương Diên Húc thấy toàn bộ cảnh này cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.Sau khi bữa tiệc tới điểm cuối, các lãnh đạo lớn tuổi rút lui trước, sở trưởng Trương và cục trưởng Tần cùng nhau rời đi trước. Hai vị lãnh đạo vừa mới đi thì không khí liền trở nên náo nhiệt hơn, trong công việc Nhậm Du Nhiên nói một sẽ không là hai nhưng bình thường cô ấy không thể trấn áp những thằng nhóc này trong các bữa tiệc được, hơn nữa cô ấy còn bị lôi đến để cùng nhau làm loạn lên.Vì vụ án này, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy đều được thăng chức, hai người họ bỗng chốc trở thành tâm điểm của bàn rượu, mọi người đều nâng ly lên chúc mừng. Nhậm Du Nhiên có tửu lượng rất tốt, không từ chối ai cả. Yến Quy thì không uống được nữa, Cố Dĩ Di ngồi bên cạnh nàng, nàng vẫn luôn uống nước ngọt nhưng không ai dám gây sự với nàng.Có đồng nghiệp uống say quá làm phiền nàng, nhất định bắt nàng phải uống một ly mới được, Cố Dĩ Di liền nhảy ra bảo vệ nàng: “Uống là được đúng không? Để tôi uống!”Chuyện giữa hai người bọn họ không còn là bí mật trong đội điều tra hình sự nữa, nghe xong điều này mọi người đều làm ầm lên, bọn họ cũng không quan tâm cô uống hay nuốt, dù sao chỉ cần có người uống là được rồi!Cố Dĩ Di ngàn chén không say, cô còn có thể uống nhiều hơn cả Nhậm Du Nhiên nữa, căn bản là không ai có thể ép cô xuống được. Nhậm Du Nhiên ở bên cạnh có chút lơ đễnh liếc mắt nhìn cô, cười nhạo cô bảo vệ Yến Quy như một đứa con nít: “Để bảo vệ cô mà giống như một tiểu bảo bối rồi.”Cố Dĩ Di tựa vào vai Yến Quy liếc mắt nhìn cô ấy: “Chính là tiểu bảo bối đó.””Ừ.” Nhậm Du Nhiên nhìn cô một cách ghét bỏ.Cố Dĩ Di nhìn ánh mắt cô ấy có chút mơ hồ liền quan tâm cô ấy nói: “Buổi tối để tôi đưa cô về đi? Yến Quy không uống rượu, cô ấy sẽ lái xe.”Nhậm Du Nhiên xua tay nói: “Cảm ơn em gái. Nhưng không cần đâu, tôi có người đón rồi.”Cố Dĩ Di: “Ai vậy?”Nhậm Du Nhiên lập tức mỉm cười, sáng lạng như hoa anh đào: “Người yêu.”Cố Dĩ Di ngạc nhiên hỏi: “Minh tinh nổi tiếng nhà cô đến Tân Hà rồi sao?””Đúng vậy, đúng là như vậy.” Nhậm Du Nhiên gật đầu lia lịa, có thể thấy là tâm trạng cô ấy rất tốt: “Gần đây cô ấy không có thông báo nên sẽ đến Tân Hà thăm tôi. Hôm sau tôi sẽ nghỉ phép năm vài ngày cùng cô ấy về Kinh Thành. Phim truyền hình mới của cô ấy sắp khởi chiếu, cuối tuần sẽ họp công bố, cô ấy bảo tôi tới đó.”Cô ấy rất vui vẻ, Cố Dĩ Di nghe cô ấy nói cũng vui lây, bạn bè hạnh phúc, cô cũng vui vẻ, bây giờ họ đều rất hạnh phúc.Trái tim của Cố Dĩ Di đang trào dâng, mượn rượu để nói: “Nhân dịp cô ấy tới đây, chúng ta cùng tổ chức tiệc đi, chỉ có bốn người chúng ta thôi.”Nhậm Du Nhiên giật mình, vô thức nhìn sang Yến Quy, Yến Quy vẫn đang ngồi lặng lẽ bên cạnh đương nhiên là nghe thấy hết được cũng nhìn sang.Thực lòng mà nói, hiện tại Nhậm Du Nhiên vẫn có chút khó xử, nhưng cô ấy biết đây hoàn toàn là sự quái đản của bản thân thôi. Bất luận quá khứ như thế nào, Sở Ngôn cũng đã chết rồi, Cố Dĩ Di không phải là đã thay lòng đổi dạ rồi mà chỉ là cô đã quên mất con người đó và đoạn tình cảm đó rồi, mất trí nhớ không phải là lỗi của cô, là do phản ứng căng thẳng của cô sau khi bị chấn thương thôi, cô cũng là một nạn nhân. Là một người bạn, Nhậm Du Nhiên cũng hiểu cô, cũng chân thành cảm thấy vui vì cô đã có được hạnh phúc mới.Nếu như Sở Ngôn ở trên trời biết được, chắc chắn là cũng rất vui mừng….Nhậm Du Nhiên đã thuyết phục bản thân hết lần này tới lần khác.Nhưng cô ấy cũng biết rằng có những thứ khác mà cô ấy quan tâm. Yến Quy thực sự có chút giống với Sở Ngôn…. Mặc dù tướng mạo họ rõ ràng là hoàn toàn khác nhau nhưng có một số cảm xúc mà Nhậm Du Nhiên không thể nói rõ được vẫn đang tồn tại ở đâu đó. Sự giống nhau của Yến Quy và Sở Ngôn không phải là cảm giác về ngoại hình mà là một cảm giác khó tả khác. Nhậm Du Nhiên đã rất nhiều lần cảm thấy sững sờ khi nhìn thấy bóng lưng của Yến Quy, cô ấy cảm thấy người đang đứng đó chính là Sở Ngôn. Cô ấy nhận ra rằng suy nghĩ của mình là nguy hiểm khi coi Yến Quy là một người thay thế cho Sở Ngôn, điều này thực sự không công bằng với hai người họ.Nhậm Du Nhiên sợ rằng đây cũng là trường hợp của Cố Dĩ Di, nhưng Cố Dĩ Di đã quên mất sự tồn tại của Sở Ngôn rồi, vì vậy cô không cảm thấy rằng mình đang đối xử với Yến Quy như một người khác. Và với tư cách là một người bạn, Nhậm Du Nhiên không thể thẳng thắn chỉ ra điều đó.Cô ấy không thể hỏi Cố Dĩ Di: Tại sao cô lại coi Yến Quy là người thay thế cho Sở Ngôn chứ?Cô ấy tin rằng Cố Dĩ Di sẽ nghĩ rằng cô ấy bị ốm và không do dự mà hỏi lại cô ấy: Sở Ngôn là ai?Thực ra, lần trước cô ấy cũng vô tình nhắc đến Sở Ngôn trước mặt Cố Dĩ Di, cô đã hỏi điều này một lần rồi.Nhậm Du Nhiên không muốn nghe thấy những lời này một lần nào nữa và cũng không muốn Cố Dĩ Di tự hỏi mình Sở Ngôn là ai một lần nào nữa vì cô ấy sợ sẽ bị đau tim mất.Những suy nghĩ trong lòng cô ấy sẽ không bao giờ để cho Cố Dĩ Di biết, nên Nhậm Du Nhiên đã bí mật điều chỉnh tâm lý và đáp lại bằng một nụ cười với bạn của mình: “Ừ, lúc về tôi sẽ hỏi cô ấy xem.”Bữa tiệc rượu kéo dài đến tận khuya, mọi người cùng kề vai sát cánh ra khỏi khách sạn, Nhậm Du Nhiên với tư cách là đội trưởng cần đảm bảo rằng các thành viên trong đội đã bắt được taxi và rời đi rồi, cô ấy mới cùng Yến Quy và Cố Dĩ Di đi đến bãi đỗ xe.Cố Dĩ Di nhìn bãi đậu xe ngoài trời không có chướng ngại vật, liền hỏi: “Cô gái của cô đến đâu đón cô sẽ không bị chụp trộm đâu nhỉ?”Nhậm Du Nhiên nói: “Tài xế của cô ấy rất chuyên nghiệp và hôm nay cô ấy cũng đổi thành một chiếc xe rất bình thường rồi, không sao đâu.”Chỉ sau khi gặp mặt Cố Dĩ Di mới biết chiếc xe này “bình thường” như thế nào, Hạ Chi Tinh là một hoa khôi lại có thể kiếm ở đâu ra được một chiếc van hỏng hóc như vậy? Giống với chiếc xe mà Tào Đạt đã sử dụng vậy!Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Cố Dĩ Di, Nhậm Du Nhiên đã bật cười và nói với cô. Mọi người ngủ ngon nhé, Nhậm Du Nhiên vui vẻ chạy đến trước chiếc xe van, cô ấy mở cửa xe và bước lên xe.Cố Dĩ Di nhìn lại chiếc xe một lần nữa, khịt mũi và nói: “Chiếc xe này đến mức chúng ta có thể nghi ngờ nó có vấn đề và có thể dừng nó lại bất kỳ lúc nào để phối hợp điều tra đó.”Yến Quy không nhịn được bật cười, xoay chìa khóa xe trong tay, choàng qua eo cô và nói: “Được rồi, về nhà thôi.”Sau khi về đến nhà, Cố Dĩ Di mượn rượu đẩy Yến Quy đến ghế sô pha và ấn người nàng xuống, sau đó cô hôn mạnh lên xương quai xanh của Yến Quy, cần mạnh mẽ như thế nào đều có. Khi ở trên xe cô đã nhiều lần tưởng tượng, khi về tới nhà sẽ phải làm một loạt các nội dung kỹ thuật mới được.Cố Dĩ Di bị chóng mặt và phát sốt, đợi khi ý thức của cô trở lại một lần nữa thì cô phát hiện mình nửa ngồi trên người Yến Quy một lần nữa rồi, mềm nhũn thành một vũng nước.Cố Dĩ Di: “….”Rốt cuộc là như thế nào, sao lại như thế này?Sau khi áp lực của vụ án được giải tỏa, hai người họ sẽ làm chuyện đó một đến hai lần mỗi ngày khi về nhà, rồi Cố Dĩ Di dần dần phát hiện ra rằng cô ấy đã mắc một chứng bệnh… bết kể như thế nào, khi mới bắt đầu cô thể hiện rất mạnh mẽ, lúc kết thúc lại bằng 0.. nằm cũng 0, ngồi cũng 0, đứng cũng 0, tóm lại là đủ kiểu tư thế cũng vẫn là 0.Cố Dĩ Di trút hết khí lực, nằm trên sô pha, lấy mu bàn tay lên che mắt, vừa bình phục dư vị vừa âm thầm ngăn bản thân tự lưu luyến.Yến Quy đắp chăn cho cô, sau đó đi vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt ra, giúp cô vệ sinh một chút, vòng tay qua cô, ghé vào tai cô nói: “Dĩ Di.”Cố Dĩ Di run rẩy toàn thân, gần như cảm nhận lại được điều đó vì hai từ của nàng. Cô cắn môi, cố gắng làm cho bản thân bớt ảm đạm hơn, xòe những ngón tay ra và nhìn nàng qua những khe hở giữa chúng.Yến Quy mỉm cười cúi người hôn cô một cái lại gọi cô: “Dĩ Di, em có muốn đi tắm không?”Cố Dĩ Di duỗi chân lên và cắn môi gật đầu.