Hẹn hò là do Yến Quy nhắc tới, sau khi hai người ở bên nhau không lâu, còn chưa đầy một tháng, bởi vì liên quan vụ án mà họ vẫn chưa có cơ hội sống trải nghiệm thế giới riêng của hai người, bây giờ hiếm khi được rảnh rỗi, Yến Quy hỏi Cố Dĩ Di có muốn ra ngoài đi dạo không.Hai người cũng không có hứng thú mua sắm hay làm gì khác, nhưng lái xe ra ngoài chơi rất được, hiếm khi được nghỉ ngơi có thể đi chơi hai ngày.Sau khi có quyết định này chính là xác định đi đâu chơi, nhiệt độ cuối tháng năm không thấp, là thời điểm thích hợp để đi chơi. Cố Dĩ Di đề nghị đi cưỡi ngựa ở thảo nguyên, thay vì đến Bắc Mạc xa xôi, có thể đến nông trường ở phía bắc thủ đô, lái xe từ Tân Hà mất khoảng năm, sáu giờ đồng hồ.Cả hai đều là người hoạt động tích cực nên quyết định đặt phòng khách sạn và lên đường. Họ tự cho mình ba ngày nghỉ phép, liền đến thảo nguyên Kinh Bắc chơi ba ngày hai đêm.Thảo nguyên và biển đều rất rộng lớn, khi thời tiết tốt trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là sóng cỏ xanh rì, xa xa là những đàn trâu, cừu, hít thở mùi thơm của cỏ xanh tươi mát.Ban ngày phóng ngựa rong ruổi giữa trời đất, ban đêm ngồi bên đống lửa, vừa uống rượu vừa ăn thịt, xem người dân bản địa vừa múa vừa hát, thỉnh thoảng nói thì thầm bên tai người yêu những lời yêu thương ngọt ngào. Sống trong khách sạn lều Mông Cổ vào ban đêm, nghe tiếng gió thổi cây cỏ vi vu, Cố Dĩ Di ôm lấy thân hình gầy yếu của Yến Quy, cổ ngửa ra sau thành hình vòng cung mảnh mai tuyệt đẹp, hai mắt mơ màng.Họ càng ngày càng ăn ý hơn, về mọi mặt và kể cả thân thể. Đôi khi sóng nhiệt đổ lên đến đỉnh điểm, thậm chí Cố Dĩ Di còn có một ảo tưởng là hai người ở bên nhau lâu thật lâu, lâu đến nỗi mà Yến Quy quen thuộc thân thể của cô ấy hơn bất kì thứ gì.Mọi chuyện đều bình tĩnh lại, hai người ôm nhau nói chuyện, Cố Dĩ Di dựa vào lòng của Yến Quy, sờ nắn ngón tay của nàng, hỏi nàng: “Chị nghĩ có kiếp sau kiếp này không?”Yến Quy vuốt lưng cô nói: “Có đấy. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”Cố Dĩ Di nói: “Em luôn cảm thấy kiếp trước chúng ta ở bên nhau, không đúng, mà là cả ba đời ba kiếp đều ở bên nhau. Không thì, sao vừa mới gặp chị, em lại cảm thấy chị vô cùng thân thuộc như vậy, bây giờ bên nhau mỗi ngày em lại cảm thấy hai ta rất ăn ý, chị nói xem, đây chẳng là duyên phận tích từ mấy kiếp trước sao?”Yến Quy yên lặng lắng nghe, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt có chút hàm ý không rõ, trong nụ cười còn giấu chút khổ sở, nàng lấy một sợi tóc của Cố Dĩ Di, quấn quanh ngón tay rồi buông ra…..Một lúc sau, Yến Quy mới nói: “Đúng thế. Chúng ta có lẽ nhiều hơn cả ba đời ba kiếp. Chúng ta đời đời kiếp kiếp ở bên nhau tích góp duyên phận.”Đời đời kiếp kiếp là một cụm từ đẹp đẽ, bất cứ đôi tình nhân nào đang yêu đều không tránh khỏi khao khát tới nó. Đối với Yến Quy, Sở Ngôn giống như kiếp trước của nàng, nàng đã chết một lần và trải qua địa ngục bi thảm, cũng vì vậy mà nàng trân trọng cuộc sống mới này hơn bất cứ ai khác.Cố Dĩ Di là chấp niệm của nàng, dù sau này đầu thai chuyển kiếp vẫn yêu sâu đậm không hề thay đổi.Đêm đó, Cố Dĩ Di có một giấc mơ, cô mơ thấy mình và Yến Quy đã ở bên nhau rất lâu, nhưng khuôn mặt của những người xung quanh trong giấc mơ trở nên mờ mịt. Mọi thứ trong mơ đều mơ hồ, nhưng Cố Dĩ Di biết người này chính là Yến Quy.Cố Dĩ Di ôm Yến Quy trong giấc mơ và gọi nàng: “Yến tỷ.”Yến Quy đáp lại, rồi tay trái nắm lấy tay cô và tay phải viết một chữ vào lòng bàn tay cô.Viết chữ gì vậy? Sau khi tỉnh dậy, Cố Dĩ Di đã quên mất. Cô nhớ Yến Quy đã viết một chữ trên lòng bàn tay cô, nhưng cô không thể nhớ rõ chữ đó là gì.Con người sẽ luôn quên đi các tình tiết trong giấc mơ sau khi thức dậy, bất kể giấc mơ đó có thật đến đâu.Cố Dĩ Di không để tâm, đó chỉ là một giấc mơ, quên thì quên thôi.Sau đó, họ chơi trên thảo nguyên Kinh Bắc thêm một ngày, đến ngày thứ ba ăn bữa sáng xong, hai người liền lái xe trở lại Tân Hà, buổi trưa đi ngang qua một thị trấn nhỏ ăn thức ăn nhà trồng và trở lại Tân Hà vào buổi chiều.Tối hôm đó, Yến Quy nhận được tin nhắn của bác sĩ Vạn Tiêu, nhắc nàng rằng đã đến lúc kiểm tra lại.Hôm sau là thứ hai, Yến Quy hẹn Vạn Tiêu vào cuối tuần sau sẽ kiểm tra lại.Khi hẹn ngày kiểm tra lại, một vấn đề bày ra trước mắt chính là có nên giấu Cố Dĩ Di không. Sau khi hai người ở bên nhau, bình thường lúc nghỉ ngơi họ hoàn toàn chưa từng rời xa nhau, nếu giấu Cố Dĩ Di đi ra ngoài, Yến Quy cảm thấy không ổn.Thật ra không phải là chuyện gì không nói ra được, chỉ là kiểm tra lại định kì mà thôi, Cố Dĩ Di biết thân thể nàng có vấn đề, hiện tại còn biết nàng bị thương nặng do vụ nổ nên không cần phải giấu giếm.Nghĩ vậy, buổi tối trước khi đi ngủ, Yến Quy chủ động nói chuyện đi kiểm tra lại cho Cố Dĩ Di biết.Nghe nói bác sĩ giục nàng đi kiểm tra lại, Cố Dĩ Di còn quan tâm hơn cả nàng, quấn lấy cô rất nhiều vấn đề. Bây giờ cơ thể có vấn đề gì không? Bình thường có cần dùng thuốc không? Sao em lại không thấy chị uống thuốc bao giờ?Yến Quy kiên nhẫn trả lời từng câu, nàng cũng không giấu diếm gì, nói đến chuyện uống thuốc, nàng lấy thuốc trong túi ra đưa cho Cố Dĩ Di xem: “Thuốc cần phải uống dài ngày đã ngưng lâu rồi, bây giờ chỉ thỉnh thoảng bị đau thì uống thuốc giảm đau thôi. Hiện tại tình trạng bệnh của tôi đã ổn định, uống thuốc giảm đau chỉ là thỉnh thoảng mới uống. Người bình thường thường đau đầu cũng uống thuốc giảm đau mà. Tôi thật sự không sao, đừng lo.”Cố Dĩ Di cầm thuốc của nàng xem xét rồi nói: “Cuối tuần em sẽ đi với chị và trực tiếp hỏi bác sĩ luôn.”Yến Quy biết cô sẽ không yên tâm nếu không phải là lời bác sĩ nói, nên đã để cô đi cùng.Có lẽ hàn huyên cả buổi vết thương nên trước khi chìm vào giấc ngủ Cố Dĩ Di đã ôm lấy Yến Quy, nhẹ nhàng tinh tế hôn lên vết thương sau lưng nàng, như nâng niu bảo bối, sợ nó bị va đập và trân trọng nó.Yến Quy cảm nhận được sự thương xót đau lòng của cô, mặc lại áo ngủ đã cởi ra một nửa, quay lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, thật sự không sao đâu.”Cố Dĩ Di nói: “Nhưng chắc hẳn lúc ấy chị rất đau.”Yến Quy an ủi cô, nói dối trắng trợn: “Lúc ấy cũng không đau. Tôi bị đánh thuốc mê. Hơn nữa lúc đó, tôi rất choáng váng, thật sự không cảm thấy đau chút nào.”Cố Dĩ Di níu lấy áo ngủ của nàng nói: “Nếu hồi đó em quen biết chị thì tốt quá.”Yến Quy không trả lời câu nói này, không trả lời được, trả lời như nào cũng không ổn.Cố Dĩ Di lại nói: “Vụ nổ kia giải quyết xong chưa?”Yến Quy nhắm mắt lại: “Đã giải quyết xong rồi Đừng lo.”Cố Dĩ Di: “Thật không?”Yến Quy “ừ”, nói: “Đừng lo mà.”Cố Dĩ Di không hỏi nữa, ôm nàng và nhắm mắt lại. Đêm hôm đó hai người không làm chuyện ấy, cả hai đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và hôm sau dậy sớm đi làm.Hai người trở lại thói quen thường ngày, Cố Dĩ Di dậy lúc sáu giờ và đi tập thể dục buổi sáng như thường lệ, Yến Quy dậy lúc bảy giờ rưỡi, đi mua bữa sáng, ăn sáng xong rồi đi làm.Lúc đỗ xe trong cục tình cờ gặp được Nhậm Du Nhiên, Cố Dĩ Di bước xuống xe chào cô ấy, thấy bộ dạng tươi tắn của Nhậm Du Nhiên thì biết ngay kì nghỉ đông này thật không tệ.Tâm trạng của Nhậm Du Nhiên thật sự rất tốt, gặp ai cũng cười, khi nhìn thấy Yến Quy đứng bên cạnh Cố Dĩ Di liền nghĩ đến chuyện mình đã điều tra mình, trong lòng phức tạp, nhưng không biểu hiện quá lớn ra mặt mà chỉ niềm nở chào hỏi nàng.Sau khi biết Yến Quy chính là Sở Ngôn, thái độ Nhậm Du Nhiên đối với nàng cũng có chút thay đổi nhỏ, nhưng người khác rất khó nhận ra.”Pháp y Yến dạo này nghỉ ngơi thế nào?”Yến Quy nghe thấy cô ấy gọi nàng, nàng nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Nàng đến Tân Hà được bốn tháng rồi, nhưng quan hệ với Nhậm Du Nhiên không mặn mà lắm, ngoài công việc ra, điểm giao giữa hai người là xoay quanh Cố Dĩ Di. Hôm nay, Nhậm Du Nhiên đột nhiên chủ động như vây, Yến Quy không thích ứng lắm.Có lẽ cảm thấy mình hơi đột ngột nên Nhậm Du Nhiên không đợi nàng trả lời liền nói: “Cấp trên đã phê duyệt, chính thức bổ nhiệm cô lên làm đội trưởng điều tra kỹ thuật. Sáng nay tôi sẽ thông báo.”Kết quả này cũng không ngoại lệ, bây giờ điều tra kĩ thuật đang thiếu người, chức vụ đội trưởng để trống đã lâu, Yến Quy đến đây được bốn tháng, trong thời gian khảo sát đã lần tiếp giải quyết được hai vụ án lớn, thăng chức là chuyện đương nhiên.Cả ba cùng nhau vào phòng thay đồ, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đứng trước gương nói: “Lâu rồi không đi tập luyện.”Đúng là đã lâu hai người không đi tập thể dục buổi sáng cùng nhau, Cố Dĩ Di nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai? Thời gian cũ, địa điểm cũ.””Được thì cũng được.” Nhậm Du Nhiên nhìn Yến Quy.Yến Quy nghe vậy cười nói: “Các em đi đi, tôi tự đi làm cũng được.”Cố Dĩ Di nghĩ rồi nói: “Du Du, mai cậu đến đón tôi nha? Tôi để xe lại cho Yến Quy.”Nhậm Du Nhiên đồng ý: “Được. Hay là hôm nay cậu lái chiếc Ducati của cậu về đi, cứ để nó ở trong cục không hay lắm?”Chiếc Ducati này là do cha của Cố Dĩ Di bất chấp mua tặng cô vào năm trước. Khi đó, Cố Dĩ Di được thăng chức đội trưởng đại đội đặc cần, người cha kia của cô dường như đột nhiên nhớ tới đứa con gái này nên đã mua cho chiếc xe này làm quà sinh nhật cho cô và khi gặp cô ở nhà cũ mà bà nội để lại, thì lại sắm vai thành một người cha hiền từ. Trước khi đi còn để lộ ý đồ, Cố Thanh Tuyền, em trai cùng cha khác mẹ kia của Cố Dĩ Di đã đỗ vào Đại học Công an, sau này cũng muốn trở thành cảnh sát, cha cô mong người chị như cô có thể quan tâm đến em trai một chút.Cố Dĩ Di chỉ cười lạnh.Quà thì cô nhận nhưng không hứa hẹn gì với cha.Cố Dĩ Di không phải giả bộ làm người thanh cao, một chiếc xe không thể bù đắp được sự thiếu thốn tình thân hơn hai mươi năm qua của cô, nhưng cha ruột đã muốn cho, cô cũng không nên từ chối, đây là thứ mà một đứa con gái như cô đáng được nhận. Ngay cả khi đó chỉ là trò bịp giả tạo.Nhận xe, nhưng Cố Dĩ Di không lái nó, chỗ đậu xe ở căn hộ không thừa chỗ nên cô đã đậu ở trong cục và dùng để làm phương tiện đi lại cho những nhiệm vụ khẩn cấp.Cố Dĩ Di nghĩ một lúc, cảm thấy ngày mai mình lái xe qua cũng được, liền tạm thời đồng ý lái nó về nhà, buổi tối để Yến Quy lái chiếc Cherokee về.Trong cuộc họp buổi sáng có mặt Tần Chiêu, anh đích thân tham dự cuộc họp, chính thức bổ nhiệm Yến Quy làm đội trưởng chi đội điều tra kỹ thuật của đại đội điều tra tội phạm, và nói với họ rằng hai ngày nữa sẽ có hai người mới đến, một nam một nữ, một người đến bộ phận pháp y, một người đến bộ phận giám định dấu vết, đều là sinh viên thủ khoa Đại học Công an bắt đầu bước vào kỳ thực tập, tỉnh sắp xếp đến đây, giao cho Yến Quy dẫn dắt.Sắp đến tháng sáu rồi, thời tiết dần nóng lên, những ngày trong cục nhàn nhã hơn một chút, gần đây Yến Quy đã mở mấy lớp điều tra kỹ thuật, vừa là muốn dẫn dắt người mới, vừa là nhân lúc rảnh rỗi chấn chỉnh lại năng lực nghiệp vụ trong đội.Hai người mới đến đều có kiến thức chuyên môn xuất sắc, thành tích ở trường vượt trội, nữ sinh tên Đường Huyên, theo học ngành pháp y, dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng làm việc cẩn thận, học hỏi cũng rất nhanh, nam sinh tên là Hứa Trạch, đến bộ phận giám định dấu vết, Yến Quy để Giang Vọng dẫn dắt cậu ấy, nhắc lại một lần về mặt lý thuyết trước.Thứ sáu là ngày 1 tháng 6, Nhậm Du Nhiên phát cho mỗi người trong đội một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để mọi người vui vẻ đón ngày Thiếu nhi. Đây không giống phong cách của đội trưởng Nhậm, Diêu Viễn hỏi nàng cả buổi, cuối cùng cũng moi ra được, đó là do chị dâu bọn họ gửi đến Tân Hà tặng.Diêu Viễn hét lên rằng vẫn là chị dâu tốt bụng, không giống như đội trưởng chỉ biết nghiền ép người khác, thế là đổi lại được một đòn đánh của Nhậm Du Nhiên.Khi đang đùa nhau, điện thoại trong văn phòng Nhậm Du Nhiên vang lên.