Kỷ Lẫm nghiêm túc nói: “Đây là đương nhiên, nhưng trước khi hung thủ bị bắt, anh vẫn ở trong diện tình nghi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị triệu tập để điều tra.”
“Được, tôi nhất định sẽ phối hợp.” Ngu Độ Thu ngáp một cái, lộ ra mệt mỏi, “Còn có cái gì muốn hỏi sao, Kỷ đội trưởng? Thật không dám giấu, vị hôn thê của tôi đã ở một mình trong phòng cho khách một tiếng rồi, khẳng định sẽ không vui, tôi phải đi dỗ cô ấy.”
FA Kỷ Lẫm đem giấy và bút trong tay trả lại cho Ngưu Phong, giọng căm hận nói: “Các anh có thể về phòng trước, nhưng không thể ra ngoài, chờ báo cáo khám nghiệp tử thi đến, tôi sẽ tìm các anh lần nữa.”
Một tá bia của Lâu Bảo Quốc rốt cuộc cũng hết, anh ta thoải mái nấc lên: “Cuối cùng có thể đi ngủ!”
“Không, hai người ở lại.” Ngu Độ Thu thình lình nói.
Chu Nghị nghi hoặc: “Thiếu gia, còn có chuyện gì?”
“Ỏ lại ghi chép.”
Ngưu Phong nói: “Tôi đã đưa họ làm rồi.”
Ngu Độ Thu lắc đầu: “Không phải về chuyện của chú hai, mà về người phục vụ quầy bar.”
Kỷ Lẫm khó hiểu: “Anh nói Ngô vĩ? Anh ta bị làm sao? Anh ta cả đêm cũng chưa rời khỏi quầy bar.”
“Tôi đang nói về người khác.” Ngu Độ Thu hướng tầm mắt về phía cầu thang, nơi thi thể Ngu Văn Thừa đang cảnh sát cất vào trong túi đựng xác, “Khi án mạng xảy ra, tôi thấy bên cạnh thi thể chú hai có một người bưng rượu.”
Kỷ Lẫm nhìn về phía Ngưu Phong, Ngưu Phong nói: “Có một người, chúng tôi đã điều tra anh ta, anh ta đến siêu thị Vĩnh Bình cánh đây hai con phố mua mấy chai bia, không có đi qua tòa nhà dành cho khách, khớp với camera giám sát. Lúc Ngu Văn Thừa nhảy xuống đúng lúc rơi bên cạnh anh ấy.”
Kỷ Lẫm lại nhìn về phía Ngu Độ Thu, nhướng mày: “Nghe qua không có vấn đề, sao anh lại để ý đến anh ta?”
Ngu Độ Thu: “Tôi đề nghị hai người chú ý đến người này, theo tôi quan sát, người này bình tĩnh đến kì lạ.”
“……” Người bình tĩnh và kỳ lạ nhất trong tất cả mọi người không phải là anh sao?!
“…… Được, tôi sẽ cho người chú ý đến anh ta. Nhưng có khả năng anh ta bị dọa đến choáng váng, không dám động mà thôi.”
Ngu Độ Thu không tỏ ý kiến, đứng lên, cúi người lịch sự, đi về phía cầu thang, lão quản gia theo sát sau đó.
Ngưu Phong không vui nói: “Tên này thật phiền…… Giống như tất cả mọi người đến phải nghe lời hắn.”
Kỷ Lẫm cũng nhìn bóng lưng Ngu Độ Thu, cuối cùng đưa ra kết luận: Nhìn từ phía sau, kiểu tóc không theo xu hướng này khá sang trọng.
Hành lang lơ lửng dài 100m được lắp kính hai bên, đi trên đó giống như đi trên cầu không có lan can, gió thổi qua liền sẽ đem người cuốn đi, ngã xuống từ trời cao mấy chục mét.
Khi gió đêm thổ qua, Ngu Độ Thu sợi tóc tung bay, ánh mắt dần dần u ám.
“Thú vị rồi đây.”
Hồng Lương Chương tuổi đã lớn, có chút lãng tay: “Thiếu gia ngài nói cái gì?”
Ngu Độ Thu thả chậm bước chân, tiện để ông ấy lại gần hơn để nghe: “Chú Hồng, ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Chú hai đã rất nhiều năm không liên lạc với tôi, sao đột nhiên đến đây? Ai kêu chú ấy tới?”
“Này…… Tôi cũng không rõ.” Hồng Lương Chương nhớ tới cái chết bi thảm Ngu Văn Thừa, hốc mắt lại đỏ, “Thật không nghĩ tới vừa về nước liền xảy ra chuyện…… Thiếu gia, cậu có lẽ không nhớ rõ, khi cậu còn nhỏ, chú hai cậu có ôm cậu……”
“Tôi nhớ rõ, ông ấy sẽ nhấc tôi qua đỉnh đầu, cho tôi ngồi trên vai, còn sẽ dùng đồ ăn vặt trêu tôi, thật ra tôi không thích ăn, mỗi lần đều câm nín mà nhìn, ông ấy còn làm không biết mệt. Những điều này tôi đều nhớ rõ.” Âm thanh của Ngu Độ Thu bay vào trong gió, tựa như thở dài, “Ông ấy vì tôi mà chết, tôi cũng sẽ nhớ rõ.”
Hồng Lương Chương lau lau đôi mắt: “Thiếu gia, không phải người sai, đừng tự trách……”
“Tự trách? Không, ông ấy chỉ là một quân tốt phải hy sinh, muốn thắng một ván cờ, không thể không có tổn thất, tôi sẽ làm cho sự hy sinh của ông ấy trở nên có giá trị.” Ngu Độ Thu nói, “Chú Hồng, ông sắp tới đừng cùng tôi ra ngoài, nếu như đến ông cũng xảy ra chuyện, ông ngoại sẽ không tha cho tôi.”
Hồng Lương Chương nhíu mày, trên mặt có thêm vài nếp nhăn, giống những thăng trầm của cuộc sống trên vỏ cây: “Ôi, tôi đã là một nửa người chết, không sợ chết. Nhưng tôi cảm thấy những gì chú Ngu của cậu nói không phải không có lý, xâm phạm lợi ích của những kẻ buôn bán ma túy, không phải một mình cậu gánh vác hậu quả, lão gia 20 năm trước đã học được bài học, từ đấy không bao giờ đụng đến lĩnh vực này nữa. Ngu gia danh lợi đều có, tội gì phải bận tâm tới dự án vô ích này, để cho người khác nghiên cứu không được sao?”
Ngu Độ Thu lắc đầu, xoay người, đi đến trước kính của hàng lang, nhìn ra toàn bộ quận Tân Kim —— khang bình đại lội Khang Bình kéo dài thẳng tấp đến vài km, các cạnh của các tòa nhà ở phía xa đã bị xóa nhòa bơi màn đêm, bầu trời đêm nhìn xuống mặt đất, người đời chỉ là con kiến.
“‘ Tôi thà chết trong khát vọng, cũng không muốn sống trong buồn chán ‘. Hơn nữa, ông biết nguyên nhân về nước của tôi, tôi không thể phụ lòng tin của người đó.”
Hồng Lương Chương nhớ tới cái gì, thương xót mà nói: “Xin nén bi thương.”
“Cũng đã qua rồi, sống trong quá khứ cũng vô ích.” Ngu Độ Thu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, sự phấn khích ánh lên trong mắt người nọ, “Bình Nghĩa…… Nơi này đều không có hòa bình và công lý. Tôi có linh cảm, đêm nay không yên ổn, còn lâu mới kết thúc.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi thà chết trong khát vọng còn hơn sống trong buồn chán ———— Gibran
Nửa đêm, mọi thanh âm đều tĩnh lặng.
Các cảnh sát của Cục Công An quận Tân Kim vẫn đang bận rộn thu thập chứng cứ và điều tra trong sảnh tiệc, trong khi hầu hết những vị khách trong phòng đa số đã nghỉ ngơi.
Trong căn phòng sang trọng nhìn ra thành phố ở tầng 25, hai bên rèm lụa rủ xuống, cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ cũng không còn gì thú vị, trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn đặt cạnh giường ngủ cùng với chụp thủy tinh màu, ánh đèn vàng ấm ấp chiếu sáng một góc.
Nam nhân khoác áo choàng tắm, dựa vào đầu giường, tai trái đeo tai nghe Bluetooth, vừa lật xem tài liệu, vừa dỗ dành người phụ nữ đang trong điện thoại:” Linh Nhã, em chỉ cần ở trong phòng, không đi lung tung, sẽ không gặp hung thủ.”
Đỗ Linh Nhã nhát gan, sợ hãi trước cái chết của Ngu Văn Thừa, hiện tại cảnh sát đã phong tỏa khách sạn, ý là hung thủ có thể còn ở trong khách sạn, cô càng nghĩ càng sợ, nước mắt càng không thể ngăn lại: “Độ Thu, anh có thể tới phòng ở cùng em không……”
Ngu Độ Thu luôn dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô ấy, nhưng cũng luôn từ chối cô: “Ở bên cạnh anh sẽ càng nguy hiểm, yên tâm đi, lão Chu cùng Bảo Quốc đã trở về phòng, họ ở phòng bên cạnh em, có việc tìm bọn họ là được, anh cũng ở cùng tầng, em rất an toàn.”
“Nhưng em không an tâm, ngủ không được……” Đỗ Linh Nhã nghẹn ngào, “Tôi tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của anh, thời điểm này anh không thể đến phòng tôi sao? Trong phòng anh có phải có người khác không?”
Ngu Độ Thu dừng xem tài liệu, vê trang giấy mỏng, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Linh Nhã, tôi và em đính hôn, chỉ là bởi vì chúng ta đều có điều cần, anh em hy vọng tôi có thể nâng đỡ sự nghiệp của hắn, cha mẹ tôi hy vọng tôi tìm được người vợ toàn diện, chỉ thế mà thôi. Điều này em vốn đã biết, không cần hy vọng xa vời tôi thiệt tình yêu em.”
Đỗ Linh Nhã sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vô cùng nhục nhã: “Anh một hai phải nói trắng ra như vậy để tổn thương em sao?”
Ngu Độ Thu tiếp tục lật tài liệu, dùng giọng điệu xử lý công việc nói: “Em đã biết tôi thích đàn ông, còn nhảy vào hố lửa này, em nên sớm đoán được kết quả. Đừng lấy quan hệ này đòi hỏi tôi, tôi có thể hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào.”
Đỗ Linh Nhã lại bắt đầu khóc, giọng nói dần dần trở nên thê lương, tràn ngập đau khổ: “Em chỉ hy vọng anh dành nhiều thời gian cho em hơn, yêu cầu thực quá đáng sao? Em thích anh lâu như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?”
Sự kiên nhẫn nhỏ nhoi của Ngu Độ Thu đã không còn, khép lại tài liệu, đặt nó ở đầu giường: “Nếu em không hài lòng với tôi, liền đi tìm Bùi Trác đi, tôi nghĩ hôm nay anh ta chăm sóc em rất tốt, khi em bị dọa anh ta vẫn luôn ôm em an ủi em. Hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, cần gì phải lãng phí thời gian của tôi.”
Đỗ Linh Nhã bỗng nhiên không khóc, mang theo chút kinh ngạc hỏi: “Anh ghen sao?”
Đây là loại suy nghĩ gì vậy…… Ngu Độ Thu bất đắc dĩ mà xoa xoa huyệt Thái Dương: “Quên đi, không nói nữa. Tôi mệt rồi, em đi ngủ sớm một chút.”
Anh không có tâm trạng dỗ dành nữa, lại dặn dò vài câu, liền mặc kệ Đỗ Linh Nhã khóc lóc kể lể trong điện thoại, nằm xuống ngủ.
Đèn bàn vẫn sáng, khiến đêm khuya càng u ám, tĩnh mịch hơn.
Trên sàn hành lang tòa nhà dành cho khách được trải một tấm thảm nhung dày, nuốt đi tiếng bước chân người qua lại
Tiếng khóa mật mã vang “tích” một tiếng, đột ngột trong sự im lặng của màn đêm, nhưng đối với những vị khách đang ngủ trong phòng mà nói, nó gần như không tiếng động.
Một bóng người xách túi bước nhanh vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng tối đen, hắn không có bật đèn, đi thẳng đến ban công.
Tòa nhà phòng khách của khách sạn Grand Hyatt có tổng cộng 25 tầng, mỗi phòng cho khách đều được trang bị khóa mật mã cùng ban công riêng —— trừ phòng của một vị khách ở tầng trên cùng.
Vị khách kia cảm thấy khóa mật mã hệ số an toàn quá thấp, trước vào ở đã yêu cầu khách sạn đem toàn bộ khóa cửa tầng trên cùng đổi thành công nghệ nhận diện khuôn mặt do công ty anh phát triển, để những tên trộm bình thường không thể đột nhập.
Bóng đen đứng ở ban công tầng 24, dự vào lan can sắt kiểu Châu Âu cao ngang ngực, nhìn xuống dưới.
Mặt đất đen kịt giống như một cái miệng vực sâu khổng lồ, chờ đợi hắn sa bẫy rập.
Bóng đen bình tĩnh xoay người ngồi xổm xuống, từ trong túi xách lấy ra một đoạn dây ni lông gấp lại, một đầu dây nối với một đôi móng vuốt hổ leo núi cỡ lớn, đầu kia buộc vào đai an toàn quanh eo, sau đó buột một nút thắt hình số tám chống trượt.
Làm xong những chuẩn bị này, bóng đen lưng dựa vào lan can, ngửa người ra sau, ném móng vuốt hổ lên trên!
“Đinh!” Một tiếng, móng vuốt đã móc vào lan can của ban công bên ngoài thư phòng trên tầng 25, không một chút sai xót.
Bóng đen dùng sức kéo dây thừng, bảo đảm độ chắc chắn và ổn định của nó, hít sâu một hơi, chống lan can nhảy lên! Vững vàng đứng trên lan can có đường kính dưới 20 cm.
Ở độ cao trăm mét, gió đêm thổi dữ dội, cố gắng kéo hắn vào cõi diệt vong vĩnh viễn.
Bóng đen không do dự sợ hãi, nắm chặt dây thừng bắt đầu leo lên trên, hai chân rời khỏi mặt đất, không có điểm trọng tâm, không thể sử dụng sức mạnh, chỉ dựa vào lực tay đáng kinh ngạc của mình, chỉ trong một phút, đã thành công nắm được lan can ở tầng cao nhất.
Hắn treo qua lan can, lặng lẽ đáp xuống, cởi dây an toàn, không quan tâm đến việc cất đạo cụ, lập tức đi kéo cửa kính phòng làm việc.
Thực may mắn, cửa không khóa.
Hắn tay chân nhẹ nhàng đi vào, gió đêm tràn vào thổi bay giấy tờ trên bàn, bay tứ tung rơi xuống mặt đất, bên trong có những hợp đồng làm ăn cơ mật, cũng có chi phiếu giá trị hàng trăm vạn. Bóng đen đóng cửa sau lưng lại, nhặt giấy tờ vương vãi trên mặt đất, đặt lên bàn bên cạnh bàn cờ vua, không thèm nhìn đến.
Cửa thư phòng mở ra, hắn nhờ vào ánh trăng nhìn quanh bốn phía, đi về phía phòng ngủ chính.
Hai bên rèm cửa thật dày, một tầng mỏng manh màu trắng sữa mơ hồ làm cho màn đêm trở nên dịu dàng dị thường.
Trên giường, một nam thanh niên nằm thẳng ngủ say, mặt nghiêng về hướng cửa sổ sát đất. Đường nét khuôn mặt thanh tú, nét mặt ôn hòa, ánh đèn bàn màu vàng ấm áp nhuộm mái tóc bạc và làn da của anh thành màu vàng óng như một bức tranh sơn dầu cổ điển, gợi nhớ đến tác phẩm 《 Hôn nhân không phù hợp 》của Pukilev.
Thánh khiết, mỹ lệ, đồng thời cũng tràn ngập tội ác.
Kẻ đột nhập không có nửa điểm động tĩnh, hắn đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó cầm lấy tư liệu đầu giường, mở ra trang đầu tiên.
Ngay trong nháy mắt này, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, đột nhiên biến sắc! Nhanh chóng trả tài liệu về chỗ cũ, xoay người rời đi.
“Vừa tới liền đi?”
Kẻ đột nhập nghe vậy, dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người.
Một khuôn mặt với đôi lông mày vô cảm nhưng khuôn mặt đẹp trai từ bóng tối bước ra ánh sáng.
“Không đi chờ anh báo cảnh sát bắt tôi sao?”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng, tôi đã nhắc nhở cảnh sát phải chú ý tới anh, còn để anh chạy ra ngoài, rất lợi hại.” Ngu Độ Thu đứng dậy xuống giường, lười biếng buộc lại đai áo choàng tắm, quơ quơ tài liệu trong tay: “Anh không hiếu kỳ vì cái gì tôi điều tra anh sao, Bách Triều?”
“Không muốn biết, người không phải tôi giết.”
“Tôi biết.” Ngu Độ Thu nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười cười, càng đi càng gần, “Nhưng anh muốn gặp tôi đúng không? Từ ánh mắt anh có thể nhìn ra, một người sống sờ sờ ngã chết ở trước mặt anh, nhưng trong mắt anh lại giống như chỉ có tôi.”
Bách Triều tựa hồ có chút không nói nên lời, lui về phía sau một bước: “Anh nhìn lầm rồi.”
Ngu Độ Thu rất tự tin vào mị lực của mình: “Đừng phủ nhận, anh vừa rồi rõ ràng có cơ hội ám sát tôi, lại chỉ ở mép giường nhìn tôi, trừ bỏ anh đối với tôi thần hồn điên đảo, tôi không nghĩ ra nguyên nhân thứ hai.”
Bách Triều ánh mắt lạnh lùng: “Tôi cho rằng anh ở chung phòng với vị hôn thê của anh, tôi tới trộm vòng cổ của nàng mà thôi.”