Tôi có hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra có ai đó đã dịch chuyển phiến đá bên trên, trong tích tắc ấy tôi còn nghĩrằng đó là chú Ba hoặc A Ninh, bởi lẽ trong cổ mộ này ngoài hai người họ ra thì đâu còn ai nữa. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại thấy một con Hải hầu tử cao to người phủ đầy vảy đang khom lưng nhìn xuống tôi lom lom.Tôi thoáng thấy trên vai nó máu me be bét, còn cắm một mũi lao, tronglòng chỉ còn biết thở dài. Mẹ nó chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp, con quáinày cứ theo ám tôi mãi không tha.
Tôi không sao ngờ được lại xảy ra chuyệnkịch tính đến thế, quýnh lên chẳng biết làm thế nào. Lúc này đột nhiêncó người kéo kéo quần tôi, tôi cúi xuống nhìn, thì ra là Muộn Du Bình,hắn ra hiệu cho tôi mau trở xuống. Tôi nhìn lại con Hải hầu tử với cơthể bự chảng, lập tức hiểu được dụng ý của hắn, vội vã bò xuống dưới.Đạo động ngay bên dưới là một quãng khá dốc, tôi lại đang chen chúc cùng một chỗ với Muộn Du Bình, hành động hết sức khó khăn, lại thêm tay chân luống cuống làm chậm mất nửa nhịp, mới xuống được vài bước đã nghe conHải hầu tử gầm gừ một tiếng rồi cố sức nhoài người xuống dưới. Tôi thấykhuôn mặt khỉ dữ tợn lao thẳng về phía mình, hoảng quá trượt chân, môngngã bệt vào vách đạo động.
Cú ngã này thật là ê cả mông, nhưng tôithuận theo đó mà trượt xuống dưới, thầm nhủ coi như trời giúp một phenvậy. Như thế có thể nhanh chóng quay trở vào trong đạo động, con Hải hầu tử kia to xác cỡ này, có đánh chết cũng chui không lọt được, xem ra đãcó thể an tâm ít nhiều rồi. Tôi vốn cứ nghĩ vậy là ổn, ai ngờ trời phụlòng người, mới trượt xuống được nửa mét đã thấy Bàn Tử chắn ngay trướcmặt, còn đang cố sức leo ngược lên. Hắn luống cuống kêu to: “Lên mau lên mau, mụ gà mái kia đã đuổi đến nơi rồi!”. Tôi nghe thế, trong lòng chấn động, vội nhìn ra đằng sau hắn thì thấy một luồng tóc vượt qua khúcngoặt cuối cùng, trong lòng âm thầm rủa xả. Thật đúng là phước bất trùng lai họa vô đơn chí, đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà. Tôi vộiném bật lửa cho Bàn Tử để hắn chặn chúng lại trước, còn mình thì ngẩnglên quan sát tình hình phía trên. Vừa mới xoay đầu, bả vai chợt đaubuốt, tôi nhìn lại mới biết con Hải hầu tử này dù vai bị kẹt nhưng cổlại vô cùng linh hoạt, tôi vừa lơ là một chút đã bị nó đớp trúng vaiphải.
Thật là phiền phức, tôi bị nó đớp trúngchỗ nhược, răng nanh đâm sâu vào da thịt, đau muốn ngất đi được, may màkhông thương tổn gì đến gân cốt. Tôi chưa kịp vùng vẫy thì đã bị nógiằng mạnh một cú, kéo cả người ra khỏi đạo động.
Con Hải hầu tử xách tôi lơ lửng giữakhông trung, hình như nó vẫn chưa muốn kết liễu tôi ngay bây giờ, nhưngtôi biết chỉ cần nó vung vẩy mạnh một chút là có thể cắn đứt rời cánhtay tôi. Lúc này dù sợ mấy đi nữa cũng phải cố mà phản kháng, chợt tôithoáng thấy mũi lao bắn ra khi nãy vẫn găm trên vai nó, trong lúc cấpbách liền đạp một cú vào đó. Một đạp này làm khiến mũi lao cắm sâu vàothêm bốn năm phân, nó rống lên một tiếng, lập tức quẳng tôi ra xa.
Tôi vận hết sức lực toàn thân, lăn bảytám vòng trên mặt đất, cuối cùng cũng giảm bớt được chấn động sau vachạm, nhưng vừa định đứng dậy mới phát hiện ra tay phải đã không còn cửđộng được nữa. Con Hải hầu tử kia đau quá hóa giận, nổi điên gầm lên mấy tiếng rồi lại xông tới, lần này là nhắm đến cổ, xem ra nó muốn một phát cắn đứt đôi yết hầu tôi rồi.
Nó lao đến rất nhanh, tôi muốn tránh cũng không xong, đành phải lấy tay ra đỡ. Vẫn biết chỉ là châu chấu đá xe,nhưng nếu không làm vậy chỉ sợ đến cái đầu tôi cũng không giữ lại được. Bất ngờ Bàn Tử từ phía sau nhào tới ôm lấy chân nó, khiến nó bị mất đà, cả hai cùng ngã nhào xuống đất, lăn thành một đống. Bàn Tử vô cùngnhanh nhẹn, còn muốn học theo Võ Tòng đánh hổ, định leo lên lưng nó.Nhưng con Hải hầu tử kia quá mạnh, hắn không đè nổi nó, còn bị nó đávăng ra.
Tôi thấy Bàn Tử không khống chế được nó,thầm than không ổn. Quả nhiên con Hải hầu tử nhe răng đe dọa Bàn Tử rồiquay đầu xông về phía tôi, tôi nghĩ bụng, mẹ nó chứ mày nhắm vào taothật đấy à! Tôi vội lần tìm khẩu súng đeo bên hông, vừa sờ đến chợt nhớra, vừa rồi lúc bò lên vách tường, để dễ dàng thoát thân tôi đã ném khẩu súng dài ngoằng như cây giáo ấy đi, bây giờ chắc hẳn nó đã bị ép thànhđồng nát rồi.
Bây giờ có hối cũng đã muộn, Hải hầu tửnháy mắt đã ở ngay trước mặt. Tôi cứ ngỡ nó sẽ ngoạm vào cổ rồi bẻ đầutôi xuống, bèn dứt khoát nhắm mắt chờ chết. Ai ngờ đâu nó vẫn chưa hếtcơn điên, co chân giẫm mạnh lên bụng tôi. Một đạp này của nó thiếu điềubẻ gãy cả xương sống, khiến tôi phun ra một ngụm máu, đau muốn ngất xỉu. Nó còn chưa chịu bỏ qua, lại co chân muốn đạp lên ngực tôi, nhưng nóvừa nhấc chân lên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Rầm” rất lớn, cũngkhông hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy nó rống lên một tiếng đã bịđánh văng ra, ngã lộn nhào mấy vòng.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Bàn Tửtrong bộ dạng thiên thần đang đi tới, tấm gương đồng lớn trong tay vẫncòn rung rung. Tôi thấy mà líu lưỡi, xem ra thứ gây nên âm thanh vangdội vừa nãy chính là thứ này; tên mập ra tay cũng ác thật, nếu đó làngười sống thì chắc chắn đã bị đập chết tươi rồi. Tôi vội vàng âm thầmtự nhắc bản thân, sau này tuyệt đối không được đắc tội với hắn.
Bàn Tử hiện đang nổi nóng, không chờ conHải hầu tử kia kịp đứng lên đã xông tới bồi thêm cú nữa, lại một tiếng“Rầm” vang lên, mặt con Hải hầu tử bị đập đến biến dạng, lại lăn xa thêm mấy mét nữa. Có điều con Hải hầu tử này rất sung, mấy cú đánh vừa rồikhông khiến nó bị thương quá nặng, nhưng ít ra nó cũng biết được sự lợihại của Bàn Tử, không dám xông bừa vào nữa mà vội vàng nhảy lên bám lấymột cây cột, rồi từ trên đó nhìn xuống Bàn Tử mà gầm gừ. (Em Hải hầu tử cute quá =)) trong mắt mình cảnh tượng này đúng ra phải là“Hải hầu tử nhìn Bàn Tử với cặp mắt hình trái tym, bước những bước duyên dáng đến bên một cây cột rồi bắt đầu biểu diễn múa cột” mới đúng =))
Lúc này tôi mới phát hiện ra nơi đâychính là căn phòng đặt mô hình Thiên cung Muộn Du Bình đã từng nhắc tới, bằng chứng rõ ràng nhất chính là bốn bức hình lớn trên bốn mặt tường.Hiện giờ tôi không thể xem xét tỉ mỉ mấy bức tranh để biết nó có giốngvới miêu tả của hắn không, nhưng vẫn có thể khẳng định hiện trạng nơinày so với lúc cả nhóm bọn họ rời đi hai mươi năm trước không hề có chút thay đổi. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc chính là, căn phòng này khôngđược hoành tráng như hắn đã kể. Thứ duy nhất cho tôi cảm giác nguy ngatráng lệ là bốn cây cột bằng gỗ lim vàng ở bốn góc, thực sự lớn đến bangười ôm, còn những thứ khác cùng lắm chỉ có thể xem là xa hoa mà thôi.
Bàn Tử ra tay thắng lợi, liền hăng máulên xổ một tràng: “Móa mày, ông đây không biết đã đập chết bao nhiêu cái bánh tông rồi, một con Hải hầu tử tép riu như mày mà dám tự tung tự tác trước mặt ông, đúng là không xem ông nội Bàn gia mày ra gì cả.”, nóirồi còn định ném luôn cái gương đồng vào mặt nó, thế nhưng cái gương này thật sự rất nặng, vừa rồi Bàn Tử phang ra hai cú cật lực, thành ra bâygiờ tay chân rã rời, chỉ đứng tại chỗ nhúc nhích được mấy cái.
Con Hải hầu tử kia cực kỳ xảo trá, thấyBàn Tử đã thấm mệt, bèn nhảy từ trên cây cột xuống, xô hắn ngã lên mặtđất. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị nó đè lên, nhất thời không cách nàothoát ra được, kết quả là bị móng vuốt của nó cào cho một vệt bay mấtmột mảng da. Bàn Tử đời nào chịu yếu thế như vậy, mắt lập tức đỏ vằnlên, điên cuồng hét lớn, cắn mạnh vào mặt con Hải hầu tử khiến nó rốnglên đau đớn, bật dậy nhảy xa ra mấy bước.
Tôi thấy trên mặt nó tróc ra một mảng vảy lớn, máu chảy đầm đìa, trông lại càng thêm dữ tợn. Nhưng nó cũng đã bịBàn Tử dọa cho một phen hoảng hồn, trở nên cảnh giác hơn, bắt đầu đứngtừ xa quan sát chúng tôi, hình như nó muốn tìm ra sơ hở của Bàn Tử. Lúcnày Bàn Tử gắng gượng đứng dậy, tôi thấy hắn đã gần hết hơi, thể lựctiêu hao khá nhiều.
Hai bên giằng co mấy phút, con Hải hầu tử này dù sao cũng là động vật, không thể bằng con người được, cho nên bắt đầu mất tập trung. Nó ngáp một cái, xoay đầu nhìn ra xung quanh, lậptức thấy Muộn Du Bình đang nghiến răng cố gắng đậy phiến đá trên cửa đạo động lại. Phiến đá đó cực nặng, một người thật sự rất khó di chuyển,hắn chỉ có thể kéo nó đi từng đoạn ngắn. Con Hải hầu tử thấy Muộn DuBình chỉ có một mình, lại nổi lên sát tâm, rống lên một tiếng rồi vọttới.
Trong lòng tôi phát hoảng, không ngờ nó cũng có đầu óc tính toán, biết tránh khó chọn dễ, vội hô to: “Coi chừng!!!”
Muộn Du Bình dĩ nhiên đã phát hiện rađằng sau nổi lên kình phong, không còn cách nào khác đành phải buôngphiến đá, lăn một vòng tránh được cú tấn công này. Hải hầu tử thấy mìnhvồ hụt, lại tiếp tục nhào tới. Tôi biết Muộn Du Bình thừa sức đối phóvới nó nên cũng không quá lo lắng, chỉ thấy hắn chạy về phía trước vàibước, dụ nó đuổi gần đến một trụ gỗ lim rồi bất ngờ nhảy lên, đầu tiênlà lao lên cây cột, sau đó đạp mạnh chân, xoay người trên không một vòng nhẹ nhàng như đang khiêu vũ rồi hạ xuống, hai đầu gối nện mạnh lên vaicon Hải hầu tử, đè chặt lên người nó khiến nó phải quỵ xuống. Tôi khôngbiết đây là công phu gì, chỉ biết tròn mắt ngắm nhìn. Con Hải hầu tử này to lừng lững, đòn vừa rồi không ảnh hưởng gì đến nó, nhưng Muộn Du Bình không hề có ý ngừng tay. Hắn không nhảy xuống mà ngược lại kẹp chặt hai chân, dùng đầu gối ghì đầu nó lại, sau đó xoay người mạnh tay vặn mộtphát. Chợt nghe tiếng xương gãy đanh gọn vang lên, đầu con Hải hầu tử đã bị xoay ngược lại, phần cổ cũng bị vặn đứt rời.
Chuỗi động tác liền mạch này gần như chỉdiễn ra trong vòng một giây, đây đúng là chết không kịp ngáp. Tôi vớiBàn Tử thấy mà rớt cả cằm, đều cảm thấy cần cổ tê rần giống như bị rútgân. Tôi chợt nhớ cái đầu của huyết thi kia, thầm nhủ chắc chắn cũng làbị hắn vặn xuống kiểu này, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ra tay kiểunày quá tàn nhẫn, tự dưng tôi lại cảm thấy tội nghiệp thay cho con Hảihầu tử kia.
Muộn Du Bình vừa nhảy xuống đã vội chạylại đẩy nốt phiến đá kia. Tôi thấy một đám tóc đã chui ra khỏi cửa đạođộng, vội gọi Bàn Tử đến giúp một tay. Bàn Tử vẫn làm theo cách cũ, đầutiên dùng bật lửa đẩy lùi đám tóc đó, sau đó cùng Muộn Du Bình đẩy phiến đá Thanh cương trở về chỗ cũ. Cấm bà kia rất không cam lòng, từ bêndưới húc lên mấy cái như muốn húc vỡ cả phiến đá. Bàn Tử sợ phiến đá bịnó húc vỡ thật, bèn dứt khoát đặt mông ngồi lên, đè chặt lấy cửa động.
Tiếng va đập kéo dài gần mười phút, tiếccho nó là trên phiến đá còn có một tên mập, không phải nó cứ muốn đẩy là đẩy được. Còn Bàn Tử thì bị chấn động đến kiệt sức, bên dưới vừa mớiyên ổn, hắn liền chửi thề một tiếng rồi mệt mỏi nằm lăn ra bất động trên mặt đất.
Tôi thấy nguy hiểm đã qua, nhẹ nhõm thởphào một hơi; hiện giờ tay phải cũng dần khôi phục được cảm giác, có thể cử động được một chút. Tôi thấy Muộn Du Bình đi tới góc đông nam, vộibám theo hắn. Tấm gương ở đó đã bị dời đi, trên tường quả nhiên có mộtcửa động tối đen, chỉ cao có nửa người, bên trong nhìn sâu hun hút,không biết thông đến tận đâu.