Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
30.
Hoa Sùng vờ như không thấy động tác của Mạnh Tiểu Cầm, nhẹ nhàng cười, “À mà, không biết cô có sở thích gì không?”
“Sở thích?” Mạnh Tiểu Cầm mờ mịt, không nghĩ Hoa Sùng đột nhiên đổi đề tài.
“Phụ nữ thường hay có vài sở thích mà, như dạo phố, mua sắm, sưu tập mấy món nhỏ nhỏ…”
Mạnh Tiểu Cầm lộ ra vẻ buồn bã, cười khổ: “Công việc bận quá, tôi về nhà chỉ muốn đi ngủ, không còn tâm trí đâu nghĩ tới chuyện khác.”
“Cũng phải…” Hoa Sùng khen ngợi: “Tiền lương giám đốc quản lý khách sạn cao lắm phải không, làm mấy năm là có thể mua nhà được rồi. Chậc, nói chuyện này tôi mới nhớ, chừng nào cô định dọn đi khỏi Đạo Kiều?”
“Chuyện này……” Mạnh Tiểu Cầm không vui cho lắm: “Ngài Hoa, chuyện này có liên quan đến vụ án sao?”
“À, đương nhiên không. Chuyện cần hỏi tôi đã hỏi rồi, tôi chỉ đang muốn nói chuyện phiếm thôi. Giờ ra đường ai cũng quan tâm đến chuyện nhà ở, xe, và tiền bạc mà.” Hoa Sùng cười nói: “Nhưng chuyện riêng tư không tiện trả lời cũng không sao.”
Bàn tay Mạnh Tiểu Cầm nắm chặt, nhìn sang hướng khác: “Nhà tôi tạm thời chưa nghĩ đến việc dọn nhà.”
“Ra vậy.” Hoa Sùng đứng dậy, nhìn đồng hồ: “Xin lỗi đã làm phiền cô hôm nay. Sắp tới ca chiều rồi phải không?”
Mạnh Tiểu Cầm cũng đứng lên, khóe môi nở nụ cười, nhưng chân mày vẫn nhíu lại, thành ra một nụ cười máy móc: “Sau này cần thêm thông tin gì cứ liên lạc với tôi.”
Trên đường trở về cục cảnh sát, Hoa Sùng vừa lái xe thật chậm vừa ngẫm lại những phản ứng của Mạnh Tiểu Cầm. Lúc gần về đến cục cảnh sát thì di động đột nhiên vang lên, ba chữ “Liễu Chí Tần” nhấp nháy trên màn hình.
Anh mở loa ngoài: “Có chuyện gì thế?”
“Tổ trưởng Hoa, anh đang ở đâu? Khi nào trở về?”
“Sắp về tới rồi, có chuyện gì mà có vẻ gấp vậy?.”
Liễu Chí Tần nói: “Tôi tìm được weibo người gửi bưu thiếp Bắc Mang Sơn cho Đường Tô rồi.”
“Là tài khoản “Một bó rau cần”?”
Hoa Sùng chạy nhanh nhất có thể về cục cảnh sát, gấp đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa. Anh đã cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu.
Trang chủ tài khoản để ảnh đại diện màu đen, tên tài khoản là “hqudyxkfmkaidhe”, không có bạn bè, người theo dõi hay bất kì bài đăng hình ảnh nào.
“Sao cậu tìm được Weibo này?” Hoa Sùng hỏi.
“Đường Tô thường xuyên sử dụng laptop trong thư phòng truy cập tới tài khoản này, tạm gọi là tài khoản “h” đi, nên rất dễ tra ra.” Liễu Chí Tần đánh một hàng số trên màn hình, “Bình quân mỗi tuần một lần, chỉ vào nhìn, không nhắn tin gì cả, lần cuối truy cập là ngày 31 tháng 12 năm ngoái. Tài khoản “h” này đăng ký vào 7 năm trước, nhưng dừng tương tác được bốn năm rồi.”
“4 năm trước? Cụ thể là khi nào?” Hoa Sùng cảnh giác, “Một bó rau cần” 4 năm trước gửi bưu thiếp từ Bắc Mang Sơn cho Đường Tô, mà Đường Tô đăng kí Weibo tháng 12 cũng bốn năm về trước.”
“Chính xác là ngày 23 tháng 9 thì dừng hoạt động, trước đó người này xoá rất nhiều bài đăng, nhưng dù xoá cũng có thể phục hồi. Hiện giờ tôi chưa thể hồi phục toàn bộ thông tin, nhưng tôi đã khôi phục phần tin nhắn, tìm được một tài khoản tên “Hải Triều Sậu Thệ” đã gửi một tin nhắn địa chỉ nhà cho “h”. Anh đọc thử đi.”
“Số 9 đường C khu Tê Sơn Cư, quận Hàm, Lạc Thành. Đây là nhà Đường Tô mà?”
“Đúng vậy, đọc thêm các tin nhắn khác của người này thì có thể xác định “Hải Triều Sậu Thệ” là Weibo cũ của Đường Tô.” Liễu Chí Tần nói: “Ngày gửi tin nhắn là 19 tháng 5, bốn năm trước, mà dấu mộc trên bưu thiếp là ngày 23 tháng 5. Tôi nghĩ là “h” cũng đăng bài hỏi địa chỉ mọi người gửi bưu thiếp, và Đường Tô đã trả lời.”
Hoa Sùng trầm tư, “Tôi muốn xem trang chủ tài khoản “Hải Triều Sậu Thệ”.”
“Đây.” Liễu Chí Tần gõ bàn phím, “Tôi đã xem qua rồi, Weibo cũ của cô ấy cũng đăng bài khá thường xuyên, bài đăng cuối cùng vào ngày 2 tháng 12, bốn năm trước, chín ngày sau thì tạo tài khoản Weibo mới.”
“Tại sao lại tạo tài khoản mới?” Hoa Sùng lùi lại hai bước, “”h” dừng hoạt động từ tháng 9, tháng 12 thì Đường Tô đăng kí Weibo mới, liệu có liên quan gì với nhau không?”
“Chắc là quên mật mã thôi. Cô ấy có đăng bài viết trên tài khoản mới, nói là để tự động đăng nhập trên máy cũ, đổi qua máy mới thì không nhớ mật mã nữa, nên phải lập Weibo mới. 4 năm trước chưa có thực hành hệ thống tên thật, nếu quên mật mã tài khoản và cả mật mã email đăng ký thì không thể làm gì được.”
Hoa Sùng ngồi lại vào bàn, chống cằm, “Không có xác minh tài khoản bằng tên thật, vậy thì không có cách nào biết được “h” là ai sao?”
“Có thể cho là vậy, nhưng tôi truy được địa điểm của IP tài khoản này.”
Ánh mắt Hoa Sùng sáng ngời, “Ở đâu?”
“Ở Lạc Thành.” Liễu Chí Tần cười cười, “Cụ thể là Đường Đạo Kiều khu Phú Khang.”
“Tổ trưởng Hoa, chúng tôi tìm được tiệm in bưu thiếp rồi!” Lý Huấn vội vã từ Khoa Kiểm Nghiệm chạy tới, suýt chút nữa cụng đầu vào Trương Mậu.
“Anh Huấn từ từ thôi.” Trương Mậu đỡ hắn: “Làm gì vội vậy, anh trúng vé số hả?”
“Không không không! Tổ trưởng Hoa đâu?” Lý Huấn vội vàng.
“Ở phòng họp bên cạnh với anh Tiểu Liễu……”
Lý Huấn cuống cuồng chạy tới, đập rầm rầm lên cửa phòng họp, vui đến phát rồ, “Tổ trưởng Hoa! Tổ trưởng! Tổ……”
Cửa mở ra, Hoa Sùng đứng ở cạnh cửa, cũng vui đến phát rồ, vừa rồi phát hiện của Liễu Chí Tần như một liều thuốc an thần với anh: Điều tra trên internet là một bước đi đúng đắn!
“Tổ trưởng Hoa, anh coi cái này đi!” Lý Huấn nhét báo cáo vào lồng ngực Hoa Sùng: “Tìm được chỗ làm bưu thiếp rồi! Chính là nhà này! “Một bó rau cần” không tìm mấy tiệm in ở thành phố Trịnh để in mà tìm một cửa hàng làm đồ lưu niệm nhỏ ở Mang Sơn in bưu thiếp luôn!”
Hoa Sùng lật báo cáo xem thật cẩn thận. Kết quả giám định vừa buồn tẻ vừa thú vị, dày đặc những số liệu kỹ thuật, chuyên viên giám định xác định loại máy in dựa vào giấy, mực in và kiểu in, rồi từ đó khoanh vùng tìm những chỗ in ấn có sở hữu loại máy đó, cuối cùng là tìm được địa chỉ cửa hàng làm đồ lưu niệm này.
Đến tờ báo cáo cuối cùng Hoa Sùng dừng tay, mắt tối sầm lại: “Bức ảnh này là……”
“Bên cửa hàng in gửi qua! Người trong bức ảnh này có phải cái cô nhà đầu hẻm Đông đường Đạo Kiều không?”
Nghe vậy Liễu Chí Tần cũng ra cửa xem.
Tấm ảnh được in từ máy fax, khá nhòe, nhưng cũng đủ nhận ra đây là Mạnh Tiểu Cầm.
Hoa Sùng vừa hưng phấn lại vừa khó hiểu: “Sao có cả ảnh chụp?”
Mạnh Tiểu Cầm trong ảnh bốn năm trước ngây ngô hơn so với hiện tại, mặc đồ năng động, cắt tóc ngắn, không trang điểm, tươi cười vui vẻ nhìn về ống kính, trong đôi mắt tràn ngập vui sướng. Cô in đến tận mười tấm bưu thiếp, cầm trên tay xòe thành hình quạt, đứng bên cạnh ba chàng trai trẻ tuổi khác cùng cười vui vẻ.
“Ba cậu này là sinh viên vừa tốt nghiệp, yêu thích lịch sử.” Lý Huấn nói: “Bốn năm trước, họ nhìn ra tiềm năng du lịch của Bắc Mang Sơn, nên mở cửa hàng nhỏ ở dưới chân núi trấn Đầu Sơn bán đồ lưu niệm, ly uống nước, áo thun, bưu thiếp… in theo yêu cầu này nọ.”
Lý Huấn chỉ chỉ chàng trai đứng đầu tiên bên trái ảnh chụp: “Cậu này nói nói, cô ấy là khách hàng đầu tiên của cửa hàng, nên chụp lại ảnh để kỷ niệm.”
“Nhưng vì sao cô ta không gửi bưu thiếp từ cửa hàng này?” Liễu Chí Tần hỏi: “Địa chỉ gửi bưu thiếp lại là địa chỉ khác.”
“Tôi cũng không biết nữa.” Lý Huấn nói.
“Dễ hiểu thôi. Cô ta nôn nóng muốn gửi bưu thiếp đi nhanh, mà trấn Đầu Sơn hẻo lánh, gửi thư đi rất chậm.” Hoa Sùng nói: “Làm xong bưu thiếp thì kỳ nghỉ của cô ta cũng sắp kết thúc, đến lúc trở về đi làm, nên cô ta đón xe buýt đến thành phố Trịnh gần đó, rồi gửi bưu thiếp từ đó luôn, sau mới đáp máy bay hoặc tàu lửa về Lạc Thành.”
“Nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu lắm.” Lý Huấn bên Khoa Kiểm nghiệm, không biết nhiều về vụ án, “Bưu thiếp này có liên quan đến vụ án Từ Ngọc Kiều và Đường Tô à? Cái cô trong ảnh này gửi bưu thiếp cho Đường Tô làm gì?
“Rất liên quan.” Hoa Sùng khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai Lý Huấn, “Thức đêm mấy hôm rồi? Mắt đỏ ngầu như vừa khóc xong luôn, cậu đi ngủ đi, lần này Khoa kiểm nghiệm giúp bên này nhiều lắm rồi.”
Lý Huấn thở phào một hơi, nhưng đang “high” thì nghỉ ngơi gì chứ, đôi mắt mặc dù đầy tơ máu nhưng vẫn linh hoạt, “Nghỉ gì mà nghỉ, vụ án còn chưa phá xong. Tôi về phòng làm việc chờ mọi người, cần gì thì cứ kêu tôi.”
Lý Huấn vừa đi, Hoa Sùng lập tức gọi mọi người trong Tổ Trọng Án vào phòng họp, cũng nhờ Khúc Trị đến khách sạn B.X.F mời Mạnh Tiểu Cầm về cục.
Khúc Trị không ngờ rằng Mạnh Tiểu Cầm có liên quan với vụ án, nhưng Hoa Sùng tìm được bưu thiếp, Liễu Chí Tần xác định địa chỉ IP, Khoa Kiểm Nghiệm xác minh nơi in ấn, cho thấy quan hệ giữa Mạnh Tiểu Cầm và Đường Tô không bình thường, cậu ấy không muốn tin cũng phải tin.
“Giờ nghỉ trưa tôi có đi gặp Mạnh Tiểu Cầm, nhưng khi đó tôi không có chứng cứ cô ta quen biết Đường Tô hoặc Từ Ngọc Kiều.” Hoa Sùng cầm một cây bút, vừa nói vừa ghi chép vào sổ tay: “Cô ta không có một chút phản ứng nào.”
Liễu Chí Tần ngầm hiểu: “Cô ta rất bình tĩnh, không lo sợ gì cả?”
“Đúng. Cô ta quá bình tĩnh.” Hoa Sùng nói: “Dù gì tôi cũng là cảnh sát, đến tận chỗ cô ta làm việc để hỏi chuyện, tuy rằng tôi mặc thường phục, nhưng ít ra cô ta cũng phải có một chút sợ hãi chứ? Người bình thường không có tội gì nói chuyện với cảnh sát còn lo sợ, nhưng cô ta thì không, còn rất bình tĩnh.”
“Tôi nghe nói lần các anh tới nhà họ lấy vật chứng, cô ta còn thúc giục mau chóng tìm được hung thủ?” Liễu Chí Tần hỏi.
Hoa Sùng nhướng đuôi mắt, đã biết cậu đang có cùng một suy nghĩ như mình: “Đúng vậy, hơn nữa hôm nay cô ta đã hai lần nhắc lại “công tác rất bận rộn, thường xuyên về nhà lúc đêm khuya, lo lắng sẽ bị hung thủ làm hại”.”
“Đây là cố tình tạo cảm giác mình vô can cho người đối diện, hơn nữa cô ta nói mình thấp thỏm lo sợ nhưng tôi chẳng thấy cô ta lo sợ gì, giống như người ta hay hứa hẹn mình sẽ nỗ lực làm việc này nọ, nhưng chỉ là lời nói cửa miệng.”
“Các anh để ý được cả chuyện này sao?” Trương Mậu kinh ngạc, “Em cũng có đi lấy vật chứng mà sao em không thấy gì hết.”
“Lúc ấy quá nhiều thông tin manh mối, cũng không ai nghi ngờ Mạnh Tiểu Cầm.” Hoa Sùng nói: “Sau khi có các manh mối hướng về Mạnh Tiểu Cầm, anh mới phát hiện biểu hiện của cô ta khác thường.”
“Tôi cũng vậy.” Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói.
“Còn nữa, tôi có nhắc lại chuyện hung thủ giấu hung khí ở nhà cô ta, cũng nói cho cô ta biết có hai khả năng: hung thủ vô tình hoặc là hung thủ cố ý.” Hoa Sùng tiếp tục nói: “Nhưng cô ta lại lí trí phân tích với tôi rằng “hung thủ chỉ tình cờ giấu hung khí ở nhà mình”.”
“Cô ta chắc không để ý mình đã bị mâu thuẫn logic rồi.” Liễu Chí Tần tiếp lời.