Chu Mạnh Ngôn bất ngờ cảm thấy một luồng cảm xúc ập đến, cũng giống như lần trước, anh biết rõ đây không phải là cảm xúc của mình. Anh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chung Thái Lam, thật sự rất khó tin rằng bây giờ trong lòng cô lại đang cuộn trào nỗi bi thương lớn đến vậy.
Nhưng sau khi do dự một lúc, anh vẫn lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Khoảng vài giây sau, Chung Thái Lam mới đáp: “Không có gì, sao vậy?”
“Nhìn cô có vẻ… không vui lắm.”
“Đúng vậy, tôi thấy hơi mất hứng.” Chung Thái Lam không phủ nhận, hờ hững nói, “Bỗng nhiên tôi cảm thấy không công bằng chút nào, đối với anh mà nói thì tôi chỉ là một người xa lạ, nhưng với tôi thì không phải, có vẻ như tình cảm mà hai chúng ta bỏ ra không bằng nhau cho lắm.”
Cô đang nói thật. Nhưng đây không phải là nguyên nhân tạo nên sự khó chịu trong lòng cô, Chu Mạnh Ngôn nghĩ.
“Được rồi, muộn rồi, ngủ thôi.” Chung Thái Lam định đơn phương chấm dứt chủ đề này.
Chu Mạnh Ngôn gọi cô lại: “Đợi chút.”
“Hả?”
Chu Mạnh Ngôn hắng giọng: “Cô không thấy là mình nên quý trọng cơ hội này à?”
Chung Thái Lam chớp mắt: “Gì cơ?”
“Chúng ta đều không biết tại sao lại xảy ra tình huống này, cũng không biết khi nào nó sẽ chấm dứt.” Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, giọng điệu hơi mất tự nhiên, “Nhưng ít ra thì bây giờ Chu Mạnh Ngôn còn sống, tại sao cô lại không chịu nói với anh ấy?”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Vì Chu Mạnh Ngôn không coi tôi là bạn, nói ra chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Thôi, khuya rồi, ngủ đi.”
Cô vươn tay ra tắt đèn.
Trong màn đêm tối đen, cô nghe thấy Chu Mạnh Ngôn nói nhỏ: “Đó là do cô tự nói đấy nhé, tôi không nói thế đâu.”
Chung Thái Lam hừ nhẹ một tiếng, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì lại cảm thấy có người đang ôm mình: “Được rồi, không nói nữa, tặng cô một cái ôm tình bạn vậy.”
Chung Thái Lam lập tức cứng người lại, về lý thuyết mà nói thì đây không phải là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn ôm cô, nhưng lần trước là ở tầng hầm, đứng giữa ranh giới sống và chết thì ai mà nghĩ được gì chứ. Nhưng lần này lại khác, vì đang chìm trong bóng tối nên cảm giác luôn trở nên nhạy cảm hơn.
Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ làn da Chu Mạnh Ngôn, nghe thấy nhịp tim của anh, ngay cả mùi sữa tắm trên người anh cũng cực kỳ rõ ràng, cực kỳ chân thật.
Chung Thái Lam không kìm lòng được mà đưa tay ra ôm chặt lấy anh, như thể làm như vậy thì anh sẽ lại thuộc về mình vậy.
Bỗng nhiên Chu Mạnh Ngôn cảm thấy rất xấu hổ, anh chỉ định tặng cô một cái ôm giữa bạn bè với nhau, định ôm xong rồi thả tay ra nhưng nào ngờ Chung Thái Lam lại ôm chặt như vậy, hai người mặt đối mặt với nhau và ôm như vậy rất dễ xuất hiện một số phản ứng nằm ngoài tầm kiểm soát.
Chu Mạnh Ngôn định di chuyển một chút nhưng chợt cảm thấy nếu mình di chuyển vào lúc này thì tâm trạng vừa mới khá lên của Chung Thái Lam chắc chắn sẽ tệ đi.
Sau khi do dự một lúc lâu, Chu Mạnh Ngôn vỗ lưng cô như chưa hề có chuyện gì: “Có thấy khá hơn không?”
Chung Thái Lam không nói gì.
Chu Mạnh Ngôn giữ nguyên nửa người trên nhưng vẫn lặng lẽ di chuyển hông ra phía sau một chút, nào ngờ Chung Thái Lam lại phát hiện ra động tác nhỏ này, cô lập tức cảm thấy bất thường.
Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng buông cô ra: “Xin lỗi.”
Chung Thái Lam: “… Xin lỗi.”
Không khí rất xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Chung Thái Lam hắng giọng hỏi: “Anh… có muốn vào nhà vệ sinh không?”
“… Không cần đâu.”
Thấy anh như vậy, không hiểu sao Chung Thái Lam lại thấy vui vẻ… Có lẽ những tai nạn xấu hổ luôn có khả năng giải quyết mọi sự lúng túng, đồng thời kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô như được tiếp xúc với một khía cạnh khác của Chu Mạnh Ngôn, sinh động hơn, chân thật hơn: “Thật ra thì không sao đâu, chuyện này rất bình thường.”
Chu Mạnh Ngôn cũng cảm nhận được không khí nghiêm trọng vừa nãy đã trở nên dễ thở hơn, anh sờ mũi: “Thật sự… không cần đâu.”
“Ừ, thế ngủ ngon nhé.” Chung Thái Lam cố nhịn cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, tâm trạng tôi khá hơn rồi.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Đừng khách sáo.”
Hai người đều nằm ngủ.
Không biết có phải là vì sắp có chuyện quan trọng hay không mà Chu Mạnh Ngôn cứ thao thức mãi, hai ngày trước anh vẫn luôn bận rộn đi khắp nơi để tìm manh mối, về nhà đặt lưng xuống là ngủ, nhưng hôm nay lại nằm trằn trọc mãi, nếu không thấy nóng thì lại thấy sàn nhà quá cứng, quay qua quay lại rồi một lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại thì trời đã sáng, rèm cửa được kéo ra, gió thổi vào mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu, Chu Mạnh Ngôn bỗng cảm thấy muốn ngủ nướng chứ không muốn dậy ngay.
“Anh dậy rồi à?” Chung Thái Lam bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã thay xong quần áo, “Hình như hôm qua anh ngủ không ngon lắm, có phải do sàn nhà cứng quá không? Hay là anh lên giường nằm một lúc đi, dù sao thì tôi cũng sắp ra ngoài rồi.”
Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đang ngái ngủ, chống tay ngồi dậy: “À… không cần đâu.”
“Ngủ thêm một lúc đi.” Chung Thái Lam lấy nước hoa ở hộp đồ trang điểm trong tủ đầu giường ra xịt: “Hai ngày nay anh vất vả nhiều rồi.”
Hôm qua Chu Mạnh Ngôn ngủ rất mệt mỏi, anh chống đầu nhìn cô rồi cất giọng khàn khàn: “Mùi nước hoa của cô lạ thật đấy.”
“Không phải mùi nước hoa của tôi.” Chung Thái Lam nhìn Chu Mạnh Ngôn, sau đó liếc sang chiếc chăn đang đắp trên người anh hồi lâu: “Chắc bên ngoài đang có loài hoa gì đó nở.”
“Hả?” Hiếm lắm mới có lúc Chu Mạnh Ngôn phản ứng chậm thế này: “Thế thì đóng cửa sổ lại đi.”
Chung Thái Lam nhìn anh với ánh mắt rất phức tạp, một lúc sau mới nói: “Tôi ra ngoài trước, lát nữa anh tự đến thư viện nhé, khi nào đến thì nhắn cho tôi.”
Cô đi ra cửa rồi chợt dừng lại, nhắc nhở anh: “Quần áo giặt sạch rồi phơi ở ngoài ban công nhé, máy sấy quần áo luôn có người dùng nên anh đừng ra đó.”
Nói xong cô nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mãi đến khi cô rời đi, Chu Mạnh Ngôn mới kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, anh nhanh chóng hất chăn ra, nhìn xuống… Được rồi, anh đã hiểu tại sao cửa sổ lại được mở rồi.
Chung Thái Lam vừa ngồi vào thư viện thì đã nhận được tin nhắn của Ôn Nhu: “Chết mất, tớ sắp bị phơi khô mất rồi.”
“Cậu dậy sớm thế?”
Cũng không thể trách Chung Thái Lam vì quá ngạc nhiên, Ôn Nhu là người theo trường phái tu tiên, không bao giờ ngủ dậy trước buổi trưa, bây giờ mới chín giờ mà cô ấy đã dậy rồi ư?!
“Học lái xe, sáu giờ sáng nay tớ đã dậy rồi, vừa học xong, cậu ở đâu thế? Đi ăn không?”
Chung Thái Lam do dự một lát rồi hỏi: “Tớ đang ôn bài ở thư viện, cậu có muốn đến không?”
“Đến chứ! Tớ đến đọc truyện!”
Ôn Nhu nói đến là đến, chưa đầy nửa tiếng sau, cô ấy đã thuận lợi gặp được Chung Thái Lam, câu đầu tiên mà cô ấy hỏi là: “Cậu nhìn xem tớ có đen đi không?”
“Cũng bình thường.” Chung Thái Lam cẩn thận quan sát cô ấy một lúc rồi mới nói: “Hơi đen một chút, nhưng mà da cậu vẫn trắng mà.”
Ôn Nhu thở ngắn than dài: “Tớ đã dùng kem chống nắng có SPF50 rồi đấy, chẳng những phải phơi nắng mà còn bị giáo viên mắng đến mức tớ cảm thấy mình không phải là người nữa.”
“Học lái xe là vậy đấy.” Chung Thái Lam an ủi: “Sau này lấy được bằng lái xe thì sẽ tốt thôi.”
“Mong là vậy. Đúng rồi, mặt cậu bị sao thế?” Mặc dù Ôn Nhu bị cận nhưng cô ấy vẫn có thể thấy vết bầm trên mặt Chung Thái Lam: “Không phải cậu về nhà à?”
Chung Thái Lam sờ mặt, mặc dù đã đánh kem nền lên để che nhưng miệng vết thương cũng không thể khép lại ngay được: “Không sao đâu, chơi với chó xong không cẩn thận bị ngã ấy mà.”
Ôn Nhu hoảng hốt: “Chó nhà cậu là giống gì thế? Husky à?”
“Chó núi Đài Loan.” Chung Thái Lam cho cô xem ảnh chụp của Hoàng Nữu, “Là con này này.”
Nhưng Ôn Nhu lại không chú ý đến Hoàng Nữu mà lại để ý tranh vẽ mà Chung Thái Lam đặt làm màn hình khóa: “Ồ, còn đặt làm màn hình khóa nữa à?”
“Đúng vậy, đây là tranh Ôn Nhu nhà tớ vẽ cơ mà.”
Ôn Nhu vui vẻ nói: “Đúng là không phí công tớ vò đầu bứt tai vẽ cho cậu mất một tuần, đúng rồi, tuần này… Ơ, từ từ đã.”
Chung Thái Lam cảm thấy tim mình như bị treo lên nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ không biết gì: “Hả?”
“Người tên là Chu Mạnh Ngôn, người mà cậu bảo tớ vẽ ấy.” Ôn Nhu mở trình duyệt trên điện thoại lên: “Lúc nãy ngồi trên tàu điện ngầm, tớ đã thấy một bài báo, người giết Cao Tố Nga cũng có tên như vậy, không phải là cùng một người chứ?”
Chung Thái Lam giả vờ bất ngờ: “Gì cơ?”
“Cậu vẫn chưa biết gì à? Là vụ án của Cao Tố Nga ấy!” Ôn Nhu mở ảnh ra cho cô xem: “Cậu xem đi, có phải là người này không?”
Chung Thái Lam cụp mắt xuống, tránh nói vào vấn đề chính: “Tớ không biết… Nhưng mà nhìn đẹp trai thật đấy, người như vậy mà lại đi giết người à?”
Ôn Nhu bị cô chuyển chủ đề, lập tức phụ họa theo, “Đúng đấy, đẹp trai như vậy thì làm gì mà chẳng thành công? Đẹp trai ngời ngời, chẳng hiểu sao lại đi làm tội phạm.”
“Ai biết được.” Chung Thái Lam bình tĩnh hỏi, “Cứ độc thân cho lành, à cậu có lướt Khoảnh Khắc không?”
Vào đêm Thất Tịch thì không có gì khiến các chú chó độc thân có thể đoàn kết hơn việc này, Ôn Nhu lập tức vứt Chu Mạnh Ngôn ra sau đầu, cùng chung mối thù với cô: “Xem gì chứ, mù hết cả mắt! Khoe quà, khoe quà rồi vẫn chỉ có mỗi việc khoe quà, bắt nạt những chú chó độc thân như chúng ta.”
Chung Thái Lam thuận miệng nói: “Tối nay chúng ta đi ăn đi, cậu tìm xem quanh đây có nhà hàng nào được đánh giá cao không.”
“Được được được.” Ôn Nhu cầm điện thoại lên xem đánh giá của mọi người, “Cậu có muốn ăn gì không?”
“Ăn gì cũng được, cậu cứ từ từ xem đi, đừng vội.” Chung Thái Lam thấy cô ấy cúi đầu xuống tìm tòi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã qua cửa ải này rồi nhưng cô vẫn nhắn tin cho Chu Mạnh Ngôn.
Cách đó không xa, Chu Mạnh Ngôn cầm điện thoại lên xem, Chung Thái Lam nhắn tin đến: “Đừng đến khu C, hình như bạn của tôi biết anh, mà cũng đừng đến phòng đọc điện tử ở tầng hai, ở đó đông người lắm, anh lên khu chứa tài liệu điều tra ở tầng trên cùng ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Chu Mạnh Ngôn gửi tin nhắn đi, thật ra anh đang lén thở phào trong lòng, đến giờ anh vẫn thấy xấu hổ vì chuyện lúc sáng, không phải gặp cô thì càng tốt.
Anh nhìn cô từ xa rồi quay người đi lên tầng.
Đúng như lời Chung Thái Lam nói, khu chứa các tài liệu điều tra rất vắng vẻ, người quản lý là một ông lão lớn tuổi đang chậm rãi pha trà, Chu Mạnh Ngôn tìm một góc vắng vẻ để ngồi, sau đó mở máy tính lên, kết nối với ổ HDD.
Ảnh chụp trong ổ HDD đã được phân loại theo tên các ngôi sao, Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng tìm được tệp có tên Cao Ngân Nguyệt, nhấn vào, nhìn theo dòng thời gian thì ảnh lâu nhất của cô ấy là từ năm ngoái, còn gần đây nhất là tháng sáu năm nay.
Anh bắt đầu xem từ đầu.
Lần đầu tiên Lữ Quang chụp Cao Ngân Nguyệt là hồi tháng tám năm 2016, lúc đó cô ấy đang đóng một bộ phim thần tượng rất nổi tiếng, có khá nhiều chủ đề trên mạng nói về cô ấy, cộng thêm nhân vật mà cô ấy diễn cũng siêu đáng yêu, nếu nói khi ấy Cao Ngân Nguyệt là ngôi sao mới nổi thì cũng chẳng ngoa chút nào.
Mà điều quan trọng hơn là khi ấy Cao Ngân Nguyệt và anh mới bắt đầu hẹn hò, tình cảm lẫn sự nghiệp đều rất viên mãn nên lúc đó nhìn vẻ mặt cô ấy khá hưng phấn, tươi sáng và rạng rỡ.
Chu Mạnh Ngôn thấy cô ấy như vậy, bất giác mỉm cười.
Sau khoảng thời gian hồi tháng tám, tháng chín thì ảnh chụp lại bị ngắt quãng, dù sao khi đó Cao Ngân Nguyệt cũng không được chú ý quá nhiều, mãi đến tháng một năm nay, cô ấy tham gia chương trình giải trí rồi có scandal với Khổng Nguyên thì mới có nhiều ảnh hơn.
Có ảnh chụp Cao Ngân Nguyệt và Khổng Nguyên nói chuyện phiếm với nhau ở trường quay, có ảnh chụp hai người cùng nhau đợi thang máy, nhìn qua thì đúng là hơi mập mờ nhưng Chu Mạnh Ngôn biết rõ, đây chỉ là chiêu trò để lăng xê mà thôi, Cao Ngân Nguyệt còn từng phàn nàn với anh về chuyện này.
Anh không để ý cho lắm, nghề nào cũng có quy định riêng của nghề đó, có khá nhiều scandal giữa hai người không hề liên quan gì đến nhau nhưng thật ra chỉ để mượn danh tiếng của đối phương để lăng xê mà thôi, đợi đến lúc thích hợp, họ sẽ đứng ra để làm sáng tỏ “chúng tôi chỉ là bạn bè”, thật ra thì công ty muốn lăng xê Cao Ngân Nguyệt với Khổng Nguyên đang nổi tiếng cũng chỉ để nâng cô ấy lên mà thôi.
Nào ngờ fans của Khổng Nguyên lại ầm ĩ đến vậy, mới đầu chỉ để lại mấy bình luận châm chọc và chửi rủa ở Weibo thôi, nhưng đến khi hai người hợp tác với nhau trong bộ phim điện ảnh “Giải cứu Mã Lệ Liên” thì tình hình đã chuyển sang hướng không thể khống chế nổi nữa.
Có lời đồn cho rằng Khổng Nguyên đã vì Cao Ngân Nguyệt mà thuyết phục đạo diễn thay nữ chính, điều này khiến rất nhiều fans cảm thấy bất mãn và phản đối. Phải biết là trên thế giới này, những cô gái trẻ chỉ biết đến thần tượng mình chính là sinh vật đáng sợ nhất, họ không sợ trời không sợ đất, không quan tâm anh là ai, cứ ghét trước rồi nói sau!
Có người gửi cứt chó cho Cao Ngân Nguyệt, viết chữ “bitch” lên xe cô ấy, dù cô ấy có tham gia chương trình nào thì cũng bị chửi từ đầu đến cuối. Quá nhiều áp lực ập đến, Cao Ngân Nguyệt bắt đầu mất ngủ, cảm xúc mất cân bằng, lúc nào cũng đau đầu, còn vô duyên vô cớ nổi cáu với anh.
Anh cũng rất đau lòng, muốn khuyên Cao Ngân Nguyệt giải nghệ nhưng cô ấy lại không chịu, nói rằng chỉ cần khai máy là được, khi đó sẽ tách biệt với thế giới bên ngoài, cô ấy nói cũng không sai nên anh đành mặc kệ. Nhưng nhân vật Mã Lệ Liên rất khó, đạo diễn lại là người quá cầu toàn, cô ấy quay phim xong lại không thoát khỏi vai diễn được, cuối cùng bị trầm cảm suốt một thời gian dài.
Trong tháng năm và tháng sáu năm nay, Cao Ngân Nguyệt có các chủ đề liên quan đến phim ảnh, scandal và bệnh trầm cảm, toàn là các chuyện lớn, tất nhiên Lữ Quang sẽ không chịu bỏ qua nên đã chụp cô ấy khá nhiều.
Nhưng đa số các tấm ảnh này đều chụp Cao Ngân Nguyệt trong trạng thái khá tệ, dù trang điểm rất đậm nhưng cũng không che nổi sắc mặt tiều tụy của cô ấy.
Chu Mạnh Ngôn phóng to ảnh lên, cố gắng quan sát từng tấm xem có những dấu vết mà Ngô Phàm đã từng nhắc đến không.
Việc này có vẻ hơi khó, ví dụ như hôm mùng 3 tháng năm có tấm ảnh chụp mà hình như trên người Cao Ngân Nguyệt có vết bầm, nhưng hôm đó cô ấy vừa đóng máy, có thể là dấu vết từ lúc quay phim Mã Lệ Liên. Quan trọng nhất là, nếu như đó chỉ là dấu vết bình thường thì Ngô Phàm sẽ không nhớ kỹ đến vậy, còn đặc biệt đề cập với cảnh sát nữa.
Dấu vết đó chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt, sẽ là gì đây?