Chu Mạnh Ngôn day ấn đường, cảm thấy cực kỳ đau đầu, theo hình hình bây giờ thì có vẻ như anh còn phải gặp Ngô Phàm thêm lần nữa, vấn đề là Ngô Phàm chắc chắn sẽ không chịu phối hợp với anh, mà thủ đoạn lần trước làm một lần rồi, sẽ không có tác dụng nữa.
Hay là lại ra tay từ chỗ Bạch Đào lần nữa nhỉ? Cô ấy là cảnh sát, chắc sẽ dễ nói chuyện hơn Ngô Phàm, nhưng nếu muốn moi được thông tin từ cô ấy thì chỉ dùng viên ngọc vẫn chưa đủ, tuy nhiên… Chẳng phải thứ anh có cũng không chỉ mỗi viên ngọc thôi sao?
Điều này vẫn đáng để mạo hiểm đấy, Chu Mạnh Ngôn sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nhưng động tác tay không hề chậm lại, vẫn duy trì tốc độ vài giây kiểm tra xong một bức ảnh.
Trừ một tấm.
Đó là tấm ảnh Lữ Quang chụp trộm hai người, cũng chính là thứ đã giúp Cao Ngân Nguyệt giải quyết khủng hoảng truyền thông.
Trong bức ảnh đó, bóng hình Chu Mạnh Ngôn rất mơ hồ, chỉ nhìn được là anh đang ôm vai cô ấy, hai người thân mật đi trên đường giống như rất nhiều đôi tình nhân khác.
Chu Mạnh Ngôn dừng lại ở tấm nay rất lâu, nhìn qua thì bọn họ yêu nhau như vậy, nhưng liệu tình yêu này có thật hay không?
Anh thật sự yêu Cao Ngân Nguyệt, nhưng Cao Ngân Nguyệt có yêu anh thật không? Những tình cảm khiến anh cảm thấy đau thấu tâm can, những ký ức khiến anh mỉm cười mỗi khi nhớ về đều thật sự tồn tại ư?
Điện thoại rung lên, Chu Mạnh Ngôn lập tức hoàn hồn, đó là tin nhắn của Chung Thái Lam: “Mọi thứ đều thuận lợi chứ? Có cần tôi giúp không?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời, hồi lâu sau mới hỏi lại cô: “Tình cảm của tôi và Ngân Nguyệt có thật không?”
Một lúc lâu sau đầu bên kia mới trả lời: “Nếu là anh của trước kia thì là thật, anh của bây giờ nửa thật nửa giả, còn anh của sau này thì còn tùy vào bản thân anh.”
“Tôi không hiểu lắm.”
“Trước kia anh là người trong truyện, mà những điều trong truyện thì tất nhiên đều là thật rồi.”
“Bây giờ anh sống lại, nhưng mọi thứ đang tiếp tục theo phần mở đầu mà tôi đã viết nên vẫn còn một nửa là sự thật.”
“Khi vụ án này được giải quyết, câu chuyện đó cũng kết thúc, từ đó trở đi anh sẽ hoàn toàn tự do, anh có thể chọn người yêu của anh, chọn việc mình muốn làm. Còn những chuyện trong quá khứ, nếu anh muốn nó là sự thật thì nó sẽ là sự thật, nếu anh muốn nó là giả thì nó sẽ là giả.”
Chung Thái Lam viết rồi lại xóa, cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, trong lòng lại dâng lên nỗi thất vọng, đợi đến khi vụ án này kết thúc, câu chuyện có hồi kết, Chu Mạnh Ngôn cũng chính thức được tự do.
Có điều, đó cũng sẽ là lúc mà cô thật sự mất anh.
Chung Thái Lam không biết nên hy vọng có thể sớm bắt được hung thủ hay cứ hy vọng rằng anh có thể ở lại lâu hơn một chút.
“Biểu cảm này của cậu…” Ôn Nhu đang vùi đầu vào đọc tiểu thuyết, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt phức tạp của bạn mình, cô nàng tò mò hỏi, “Có ai vừa tỏ tình với cậu à?”
Bản lĩnh ngụy trang của Chung Thái Lam lập tức được phát huy, cô mỉm cười: “Cậu nghĩ gì thế, chuyện này có thể chắc?”
“Cũng không phải là không có khả năng, chủ yếu là do cậu… không hiểu phong tình cho lắm.” Ôn Nhu đưa ra bình luận khách quan.
Điều kiện về vẻ ngoài của Chung Thái Lam rất ổn, có khá nhiều chàng trai để ý đến cô nhưng hoặc là cô giả vờ không hiểu, hoặc là từ chối thẳng thừng, vốn dĩ cô cũng chẳng phải người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, sau khi bị từ chối vài lần, mấy chàng trai đó cũng không mặt dày nữa, cứ vậy mà buông xuôi.
Chung Thái Lam đính chính lại việc này: “Không phải là tớ không hiểu mà do không muốn chấp nhận thôi.” Cô dừng một lát rồi nói, “Tớ không nói ra, cứ để người ta đi theo làm người hầu thì không hay cho lắm.”
Ôn Nhu tỏ vẻ khen ngợi hành động này của cô: “Cho cậu một phiếu người tốt này, nhưng mà cậu không muốn yêu đương thật đấy à?”
“Trông tớ giống như đang lừa cậu chắc?”
Ôn Nhu sờ cằm, tạm thời khép quyển tiểu thuyết lại, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu nói cậu không thích, tớ tin, cậu nói thích con gái, tớ cũng tin, nhưng cậu nói là không muốn yêu đương thì lại chẳng thuyết phục chút nào. Cậu chưa nghe người ta nói à? Trong lòng những người nói không muốn yêu đều cất giấu một người nào đó.”
Chung Thái Lam: “…”
Ôn Nhu càng nói càng hăng say: “Cái gì mà không muốn yêu đương, chẳng qua là không có ai lọt nổi vào mắt thôi, nếu có một người đàn ông đẹp trai, gia thế hoành tráng, đối xử với tớ cực kỳ tốt thì tớ sẽ yêu ngay và luôn. Cho dù bị thiêu chết thì tớ cũng sẽ không bao giờ từ chối!”
Chung Thái Lam quay bút, cúi đầu xuống làm bài: “Vậy cậu đi đi, đêm Thất Tịch này tớ không đi với cậu nữa đâu.”
“Ấy ấy, tớ chỉ đùa thôi mà.” Ôn Nhu làm mặt quỷ, “Đây là một giấc mơ hão huyền, trên thực tế thì chúng ta đều là những chú chó độc thân.”
Chung Thái Lam bình thản nói: “Được rồi, không cần phải cường điệu vấn đề này quá đâu.” Để Ôn Nhu không tiếp tục vòng về chủ đề ngược chó độc thân là đêm Thất Tịch kia nữa, cô đề nghị: “Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta đi ăn đi.”
Vừa nghe nói là ăn cơm, Ôn Nhu lập tức phấn chấn hẳn lên: “Được được, hình như gần đây có một nhà hàng đồ Tây không tệ, chúng ta đến đấy xem thử đi.”
“Đi thôi.” Lúc ra khỏi thư viện, Chung Thái Lam ngoái đầu lại nhìn lên tầng rồi không kìm lòng được mà suy nghĩ, mấy lời cô vừa nói có vẻ hơi thẳng thắn quá, không biết anh có… đau lòng lắm không?
Bạch Đào cảm thấy hôm nay thật xui xẻo.
Sáng sớm cô nàng đã bị cục trưởng gọi vào văn phòng và công bố hai tin xấu: Uông Lệnh Phi bị đâm hai nhát dao, bây giờ vẫn đang nằm viện, cấp trên đánh giá rất cao năng lực của cô ấy, chuẩn bị giao vụ án của Cao Ngân Nguyệt cho cô ấy giải quyết.
Bạch Đào: “…” Nhất định là mọi người đang chơi mình!
Nhân lúc nghỉ trưa, cô ấy đến bệnh viện thăm Uông Lệnh Phi: “Cậu út, cậu có cảm thấy tình hình bây giờ không hợp lý không ạ? Cục trưởng lại bảo cháu giải quyết vụ án này, cháu ư? Một người mới gia nhập đội cảnh sát ư?”
Uông Lệnh Phi che miệng vết thương, ông ta ngồi xuống định giấu giếm: “Ừ, mặc dù nói thế nhưng cháu được ông ngoại nuôi lớn mà, phải biết rằng năm đó ông ngoại cháu đã…”
“Cháu biết năm đó ông ngoại được cả nước mệnh danh là thám tử tài giỏi nhất, nhưng chỉ vì điều này mà cho cháu phụ trách vụ án quan trọng như vậy ạ?” Bạch Đào chống hông: “Cậu nói đi, có phải là bố cháu sang nói chuyện rồi đúng không?”
Uông Lệnh Phi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Bạch Đào cười mỉa: “Năm đó, khi ông ta vứt bỏ mẹ con cháu chắc chẳng quan tâm đến đứa con gái này lắm đâu nhỉ, bây giờ con trai chết rồi thì mới nhớ ra cháu à? Không có cửa đâu!”
Uông Lệnh Phi khuyên nhủ: “Tiểu Đào à, bây giờ bố cháu chỉ còn mỗi đứa con là cháu thôi, nghề cảnh sát thật sự rất nguy hiểm, cháu nhìn cậu đi…”
“Cháu không chấp nhận ông ta đâu.” Bạch Đào nói chắc như đinh đóng cột, “Lúc mẹ cháu bị bệnh rồi qua đời thì không thấy ông ta đâu, sau này ông ta cũng chẳng cần phải xuất hiện trong cuộc sống của cháu nữa. Làm cảnh sát có gì không tốt chứ, ông ngoại cháu là cảnh sát, cậu là cảnh sát, cháu thừa kế gia nghiệp thì có vấn đề gì chứ? Cậu út, cậu còn khuyên cháu nữa thì cháu sẽ bảo ông ngoại mắng chết cậu.”
Uông Lệnh Phi: “…” Chị gái ông ta mất sớm, bố ông ta lập tức coi đứa cháu ngoại này như báu vật, nếu để cô nàng mách thật thì ông ta không chịu nổi mất.
“Thế cháu có nhận vụ này không?” Uông Lệnh Phi đi thẳng vào vấn đề, “Nếu cảm thấy không nhận nổi thì cậu sẽ nói với cục trưởng là cháu không gánh vác được trách nhiệm to lớn như vậy, để người khác làm là được.”
Bạch Đào hơi ngẩng mặt lên: “Có gì mà không dám, cháu là con nhà nòi đấy… Nhưng mà cậu này, cậu cảm thấy Chu Mạnh Ngôn có phải là hung thủ thật không?”
Uông Lệnh Phi bình tĩnh lên tiếng: “Khó nói lắm.”
“Cháu đã cho người phân tích lại bản ghi âm kia rồi.” Bạch Đào lấy một quả táo to trong giỏ ra, “Không giống bản ghi âm trực tiếp lắm, nếu vậy thì hình như có ai đó đang vu oan cho anh ta.”
Uông Lệnh Phi nói: “Có quá nhiều manh mối nhằm thẳng vào Chu Mạnh Ngôn nhưng lại chẳng có chứng cứ trực tiếp nào, vụ án này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
“Thế vẫn truy nã anh ta tiếp ạ?”
“Cậu ta vẫn là kẻ đáng nghi nhất.” Uông Lệnh Phi nói đầy ẩn ý: “Cậu ta là hung thủ thì phải bắt, cậu ta không phải hung thủ… thì cũng có thể khiến hung thủ thật sự buông lỏng cảnh giác.”
Bạch Đào cắn quả táo rồi chớp mắt: “Cậu út, cậu có ý kiến gì không ạ, nói cho cháu đi.”
“Thôi, cháu đã muốn làm nhân vật chính thì đừng cư xử như trẻ con nữa.” Uông Lệnh Phi ngả người ra gối: “Tự điều tra đi.”
Bạch Đào thở phì phò ném lõi táo vào thùng rác: “Tự điều tra thì tự điều tra, cậu chờ đấy, cậu chờ đấy, cháu sẽ phá án cho cậu xem!”
Uông Lệnh Phi nhìn dáng vẻ hấp tấp chạy ra ngoài của cô ấy thì nửa vui nửa buồn, vui là vì trong nhà đã có người nối nghiệp, nhưng buồn vì nghề này quá vất vả, chỉ sợ một cô gái như Bạch Đào không chịu nổi.
Hơn nữa, đúng là vụ án này phức tạp hơn những gì ban đầu ông ta suy đoán rất nhiều, không biết Bạch Đào có đối phó nổi không.
Bạch Đào cảm thấy hơi luống cuống, vốn dĩ cô ấy chỉ đi theo Uông Lệnh Phi để tích lũy kinh nghiệm, bây giờ lại thành tự đi đánh boss, mặc dù từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất nhưng nghe người ta phá án và tự mình ra trận vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhìn thì có vẻ như rất nhiều manh mối, nhưng khi nghiên cứu kỹ thì cái gì cũng có vấn đề. Bạch Đào viết viết vẽ vẽ vào sổ để sắp xếp lại các manh mối.
Đầu tiên là bản ghi âm, bản ghi âm này đã được thu gián tiếp một lần, vậy bản ghi âm gốc được thu từ bao giờ? Ai có thể có bản ghi âm đó? Cao Ngân Nguyệt gọi tên Chu Mạnh Ngôn, vậy đó là bản ghi âm khi hai người làm tình với nhau ư? Thế người có bản ghi âm này nhất định phải rất thân thiết với cô ấy mới đúng.
Sau đó đến nguyên nhân cái chết, chết vì nghẹt thở thì không có gì đáng nói, nhưng có một vấn đề nhỏ khiến pháp y rất khó hiểu, đó là trước khi chết Cao Ngân Nguyệt đã từng quan hệ tình dục, nhưng âm đạo lại không có tinh dịch, cũng không có chất lỏng gì cả, các dấu vết bài tiết khác của cơ thể vẫn còn, không giống như đã bị rửa sạch nên khả năng cao là đã dùng công cụ nào đó.
Trói tay, bóp cổ, dùng thêm đạo cụ, nếu Cao Ngân Nguyệt không bị cưỡng bức thì có nghĩa là hung thủ có chứng thích hành hạ, hoặc như pháp y nói thì người này bị yếu sinh lý… Từ từ, đúng rồi, Spring chính là thành phần thuốc để chữa bệnh kiểu này. Khi Bạch Đào hỏi Lâm Hà, anh ta đã nhắc đến việc này, anh ta cũng xác nhận là Chu Mạnh Ngôn có loại thuốc này.
Vậy nên Chu Mạnh Ngôn yếu sinh lý? Cũng không đúng, Bạch Đào nhớ là khi kiểm tra nhà Chu Mạnh Ngôn thì trong nhà anh không hề có loại thuốc nào tương tự cả.
Đây là chỗ mà Bạch Đào không thể giải thích nổi, cô nàng cắn bút, ghi chú lại điều này vào sổ.
Nhưng nếu người đó không phải Chu Mạnh Ngôn thì hung thủ có quan hệ gì với Cao Ngân Nguyệt? Không có quan hệ gì… Không thể nào, nếu như nhất thời nổi lòng tham muốn giết chết ngôi sao nữ này thì sao có thể ghi âm lại để đổ tội chứ?
Người tình? Cao Ngân Nguyệt chỉ là minh tinh bình thường, việc giấu người đại diện và trợ lý để có một người tình bí mật là điều rất khó, còn có khả năng khiến cảnh sát không tìm ra được bất kỳ manh mối nào ư?
Có lẽ Chu Mạnh Ngôn nói đúng, Cao Ngân Nguyệt đã bị ép làm vậy, mà chắc chắn là người này đã ẩn núp rất cẩn thận bên cạnh cô ấy nên mới không bị ai nghi ngờ.
Xem ra cần phải sàng lọc lại thông tin về Cao Ngân Nguyệt thêm một lần nữa.
Bạch Đào suy nghĩ rồi mở bản ghi chép các cuộc trò chuyện của Cao Ngân Nguyệt trong tháng này ra, đang định hôm nay ngồi xem lại nó thêm lần nữa thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Cô nàng tiện tay nghe máy: “Alo?”
“Cảnh sát Bạch à, tôi là Lâm Hà.”
Bạch Đào khó hiểu: “Chào anh Lâm, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chút manh mối về Spring.” Lâm Hà nói với Bạch Đào về vài manh mối liên quan đến Spring.
Càng nghe thì sắc mặt Bạch Đào càng nghiêm trọng hơn: “Hóa ra là thế, cảm ơn anh Lâm đã cung cấp cho tôi manh mối quan trọng như vậy.”
“Không cần khách sáo, tôi và Ngân Nguyệt cũng là bạn bè, hy vọng có thể hỗ trợ hết sức.” Lâm Hà dừng lại một lúc rồi mới nói, “Đúng rồi, về Chu Mạnh Ngôn…”
Bạch Đào vểnh tai lên nghe: “Hả?”
“Trước kia tôi có nói là cậu ấy có Spring nhưng bây giờ tôi mới biết cậu ấy đã đưa thuốc cho người khác rồi, không có gì trong tay cả.” Lâm Hà nói đến đó, cảm thấy mình hơi lộ liễu nên nói thêm: “Nhưng mà cậu ấy có tự mua thêm hay không thì tôi không rõ, tôi chỉ muốn cập nhật thêm thông tin cho cô biết thôi.”
Bạch Đào viết thêm một dấu hỏi to đùng vào sổ tay, “Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?”
“Cô hỏi đi.”
“Sao anh lại phải gửi Spring cho Chu Mạnh Ngôn?”
Lâm Hà lập tức hiểu ý của Bạch Đào, anh ta ho khan: “Cậu ấy luôn tìm thuốc để chữa bệnh thần kinh cho một vị giáo sư lớn tuổi, không chỉ có mỗi Spring đâu, mấy năm qua tôi đã giúp cậu ấy tìm rất nhiều loại thuốc khác nữa.”
“À, hóa ra là vậy, thế anh có tiện cho tôi cách liên lạc với vị giáo sư kia không? Tôi cần xác nhận lại một chút.”
Lâm Hà nói cách liên lạc với giáo sư Trần.
Bạch Đào lập tức gọi điện cho giáo sư Trần, người nghe máy vẫn là trợ lý, lý do từ chối của trợ lý giống hệt lần Lâm Hà đến hỏi.
“Được rồi.” Bạch Đào cúp điện thoại, sau đó gạch thêm vài phát nữa lên tên của Chu Mạnh Ngôn trên sổ, khẽ lẩm bẩm: “Anh ta lại bớt đáng nghi hơn một chút rồi.”