Đương nhiên, chuyện này rất huyền diệu đối với một số người bây giờ. Kinh Dịch kết hợp với tính toán kỳ môn độn giáp(*) là có thể tìm ra được bát môn (**).
(*) Kỳ môn độn giáp: là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Kỳ môn độn giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật. Kỳ môn độn giáp nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người. Kỳ Môn Độn Giáp là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. Kỳ Môn Độn Giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, xây cất, tìm người, cưới gả.
(**) Bát môn: tức là tám cửa. Tám cửa gồm có hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn và khai môn. Tám cửa này là từ tám phương vị của Bát Quái mà ra. Trong quân sự còn có tên khác là Bát Trận Đồ.
Bát môn là hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Thông thường thì khai, hưu, sinh là ba cửa cát; Tử, kinh, thương là ba cửa hung; Đỗ môn và cảnh môn nằm ở giữa. Nhưng vận dụng thì phải nhìn vào cung Lâm Hà và vượng (giai đoạn thịnh nhất, phát triển mạnh nhất) – tướng – hưu – tù. Người xưa đã nói: cửa cát bị khắc thì không tốt, cửa hung bị khắc thì không hung, cửa cát gặp sinh thì có đại lợi, cửa hung có sinh thì không tránh khỏi họa. Cửa cát khắc cung thì không cát, cửa hung khắc cung thì sự càng hung.
Cho nên khi chạy trốn, một giờ thay đổi một lần, chạy trốn dưới ánh mặt trời, một ngày thay đổi “phương hướng” một lần. Sinh môn đại diện cho niềm vui, chuyện may mắn; Tử môn đại diện cho chuyện xấu. Đi đúng sinh môn thì khi ra cửa sẽ gặp nhiều chuyện vui, và ngược lại, nếu như bát tự của người hỏi ăn khớp với thời gian, điều đó có nghĩa là người đó thích hợp với trời, chuyện tìm sinh môn tử môn sẽ gặp thuận lợi. Mặt khác, khi sinh môn và tử môn bị bỏ trống thì gặp cát không cát, gặp hung không hung.
Hung thủ tìm được sinh môn của mình, chỉ có ở chỗ đó hắn mới có thể chạy trốn khỏi hiện trường vụ án mà không bị phát hiện.
Ban đầu, Hạ Thần Phong định tiếp tục kiểm tra xem có manh mối nào không, nhưng cuộc điện thoại của Tiểu Đao đã khiến anh phải trở về Cục Cảnh sát, “Anh Phong, chúng ta không tìm thấy manh mối mới nào trong điện thoại di động của Trương An An, nhưng đã tìm thấy một cái tua vít bốn cạnh dính máu ở trong xe của Lý Bách, bây giờ đang tiến hành kiểm tra!”
“Chết tiệt!” Hạ Thần Phong chạy về xe, khởi động xe, đúng lúc nhìn thấy Lục Dao đang đi ở ven đường. Nơi này hoang vắng, ngay cả trạm xe buýt gần nhất cũng cách đây nửa tiếng đi bộ, là một người cảnh sát có trách nhiệm, mặc dù vẻ mặt của Hạ Thần Phong hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không thể để một cô gái trẻ một mình đi trên con đường vắng vẻ, hơn nữa cách đây không lâu chỗ này còn vừa xảy ra án mạng.
“Két…”
Lục Dao dừng bước, nhìn chiếc xe Jeep màu đen đỗ cạnh mình, cửa sổ xe được hạ xuống, Lục Dao nhìn thấy Hạ Thần Phong sốt ruột nói, “Lên xe!”
“Không cần, tôi tự đi về được!” Lục Dao vô thức không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hạ Thần Phong. Nhưng Hạ Thần Phong lại không để ý nhiều như vậy, anh cầm kính râm, nhìn thẳng vào mắt Lục Dao, “Nếu cô không muốn tôi báo với trường học của cô với lý do cô cản trở người thi hành công vụ, thì bây giờ cô đi về đi!”
Đây rõ ràng là cố tình gây sự, từ trước tới nay Lục Dao chưa từng gặp người nào vô lý như vậy. Cô hít một hơi thật sâu, kéo mạnh cửa xe ra, ngồi vào trong, sau đó dùng sức đóng cửa xe lại.
Hạ Thần Phong liếc nhìn Lục Dao, đợi cô thắt xong dây an toàn, anh khởi động xe, đi nhanh về hướng trung tâm thành phố.
Lục Dao không muốn nói chuyện với Hạ Thần Phong, cho nên sau khi lên xe hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua thân xe.
Lát sau, tiếng chuông điện thoại di động của Hạ Thần Phong phá vỡ sự yên tĩnh này, “Tiểu Đao…”
“Anh Phong! Anh mau về đi! Bây giờ ở trước cửa Cục Cảnh sát đã bị cánh phóng viên bao vây kín mít rồi. Bây giờ bố mẹ Trương An An đang nói càn nói bậy trước mặt các phóng viên, cũng không biết họ lấy đâu ra thông tin nữa…”
Tiếng của Tiểu Đao truyền ra từ trong điện thoại của Hạ Thần Phong. Hạ Thần Phong hơi nhíu mày lại, chuyển điện thoại di động ra xa tai, “Tôi sẽ về ngay!”
Lục Dao đã nghe được đôi chút, cô quay đầu sang nhìn Hạ Thần Phong, “Lý Bách không phải là hung thủ, anh biết mà!”
Hạ Thần Phong tắt điện thoại, anh nhìn ngã tư ở phía trước rồi lập tức bật tín hiệu rẽ, “Tôi không biết! Không có chứng cứ nào chứng minh rằng cậu ta trong sạch. Cô Lục, bây giờ tôi không có thời gian đưa cô về, phiền cô về Cục Cảnh sát cùng tôi rồi xuống xe vậy.”
Hạ Thần Phong không cho Lục Dao cơ hội từ chối, bởi vì tình huống hiện tại rất cấp bách, Lục Dao cảm nhận được tốc độ xe đã tăng lên rõ ràng, chứng tỏ bây giờ cô có nói gì thì cũng vô ích.
Thoáng cái, Hạ Thần Phong đưa Lục Dao đến gần Cục Cảnh sát, đúng như lời Tiểu Đao nói trong điện thoại, cho dù chỗ này là Cục Cảnh sát, nhưng mà cũng không thể ngăn phóng viên đến moi tin tức.
Mặc dù cảnh sát khác đã đến hỗ trợ, nhưng cảnh tượng vẫn hỗn loạn, đặc biệt là người phụ nữ được nhóm phóng viên vây quanh kia, bây giờ đang khóc lóc nức nở, miệng liên tục nói Lý Bách là hung thủ giết người, con gái của mình chết rất thảm.
Lục Dao nhìn người phụ nữ và khuôn mặt đầy tức giận của người đàn ông trung niên, “Đó là bố mẹ của Trương An An đúng không?”
Hạ Thần Phong không thể lái xe vào, chỉ có thể dừng lại ở ven đường sau đó đi nhanh về phía cửa vào Cục Cảnh sát.
Lúc này Tạ Điền đã hoàn toàn bất lực, cô chưa bao giờ gặp gia đình nạn nhân vô lại như này, cô xoa vùng thái dương đau nhức, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên và thấy Hạ Thần Phong đẩy đoàn người ra và đi vào, gương mặt của cô lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
“Thần Phong!”
Hạ Thần Phong bước đến, kéo người phụ nữ đang ngồi khóc trên sàn nhà lên, “Bà Chu.”
Có lẽ là do Hạ Thần Phong xuất hiện quá đột ngột, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của anh, nên bà Chu vốn đang khóc lóc giãy giụa cũng phải dừng lại, cứ như vậy bị Hạ Thần Phong kéo lên.
Hạ Thần Phong dùng tay đỡ người phụ nữ dậy và để bà ta dựa vào người Tiểu Đao. Chỉ với một ánh mắt, Tiểu Đao đã lập tức hiểu ý rồi kéo nữ chính là bà Chu vào trong cục, các phóng viên xung quanh cũng ngây người vì cảnh này cho nên họ liền quên mất chuyện phải ngăn cản, mà chỉ trơ mắt nhìn hai người quan trọng đang được đưa vào trong Cục Cảnh sát.
Còn Lục Dao thì đi theo nhóm cảnh sát vào trong Cục Cảnh sát, cô kéo một người cảnh sát ở phía trước lại, “Hai người đó là bố mẹ của Trương An An?”
Tạ Điền nhìn Lục Dao đang kéo cánh tay mình, “Cô là phóng viên?” Nói xong, Tạ Điền nhìn trang phục của Lục Dao, quần áo giản dị, đi một đôi giày trắng bị giặt đến bạc phếch, quần áo đậm chất sinh viên và rất đơn giản, nhìn không giống các phóng viên hùng hổ dọa người vì cái gọi là “sự thật” ở bên ngoài.
“Cô biết Trương An An?” Lục Dao quay đầu, nhìn người cảnh sát mình kéo lại. Mặc dù trên khuôn mặt có một tia màu xám, nhưng là tướng phúc lớn, “Xin lỗi!”
Người có tướng mạo như vậy chắc chắn không phải là cảnh sát, có lẽ chỉ có người tiếp xúc với thi thể hằng ngày mới có tướng mạo như vậy.
Tạ Điền cũng nhìn người trước mặt, “Cô là?”
“Chào cô, tôi là Lục Dao…”
Tạ Điền gật đầu nhẹ, “Tôi đã nghe Tiểu Đao nói, cô là người liên quan đến vụ án Trương An An.” Nói xong, hình như Tạ Điền nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt liền hiện lên vẻ áy náy, “À… Tôi không có ý đó, ý của tôi là…”
Lục Dao đúng là người có liên quan đến vụ án của Trương An An, giống như Hạ Thần Phong nói, cho dù bây giờ cô được loại trừ khả năng phạm tội, nhưng như vậy không có nghĩa là cô và hung thủ không quen biết nhau, cho nên khi bị nói như vậy, trong lòng Lục Dao cảm thấy rất không vui, nhưng cũng đã chấp nhận nó.
“Đồng chí cảnh sát, nếu như cặp vợ chồng vừa rồi là bố mẹ của Trương An An, thì có lẽ vụ án này là vì muốn trả thù, bố mẹ Trương An An chính là nguyên nhân của vụ việc này.”