Hai mắt của cậu bé sáng lên, “Vâng ạ, có phải chị thấy cây đào này rất thần kỳ đúng không, mẹ em nói đây là điềm lành!” Lục Dao nghĩ trong lòng, điềm lành gì chứ, nếu như không hóa giải cục phong thủy này, như vậy sau này bất kể ai sống ở trong phòng đó thì đều sẽ gặp phải đào hoa sát.
“Phán Phán, con đang nói chuyện với ai thế!” Trong phòng truyền ra giọng nói của một người phụ nữ, Lục Dao thấy một người phụ nữ trẻ tóc ngắn xuất hiện đằng sau cậu bé.
Rõ ràng, khi nhìn thấy con mình nói chuyện với một người lạ, người phụ nữ có chút đề phòng, Lục Dao lùi lại về sau một bước, “Chào chị, tôi chuẩn bị đến đây thuê nhà, đúng lúc thấy cây đào này, cảm thấy có chút thần kỳ…”
Người phụ nữ nghe thấy Lục Dao nói vậy, vẻ đề phòng trong ánh mắt đã giảm bớt đi, đưa con của mình vào phòng, người phụ nữ đứng ở cửa sổ, liếc mắt nhìn cây hoa đào cách đó không xa.
“Cô nói cây hoa đào kia á, là do một công nhân vệ sinh môi trường ở đây trồng. Lúc cậu ta trồng cái cây đào này mọi người còn nói, tại sao không trồng ở trước nhà của họ. Nhưng cậu ta là một người câm, chỉ có thể nghe không thể nói. Nhưng cây hoa đào này được trồng ở trước nhà của tôi, đối với tôi thì nó cũng không có gì khác biệt…”
“Công nhân vệ sinh môi trường?” Lục Dao khẽ nhíu mày, một công nhân vệ sinh môi trường thì có bản lĩnh gì để bày cục phong thủy cơ chứ?
“Đúng vậy, vừa nãy tôi còn nhìn thấy cậu ta, chắc là đi ra sau thôn thu gom rác rồi. Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hoa đào nở vào mùa đông, nhiều người nhìn thấy còn tưởng là cây giả đó!” Người phụ nữ nói xong liền quay người đi vào phòng của mình.
Công nhân vệ sinh môi trường… Bị câm…
Chỉ có hai thông tin này, nhưng lại rất có giá trị với Lục Dao. Cô xoay người, chạy về phía sau thôn, nhất định phải tìm thấy người công nhân vệ sinh môi trường kia, chỉ có tìm được hắn mới có thể biết được hắn có phải là hung thủ hay không.
Lục Dao tìm từng thôn một, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo phản quang. Trên đầu hắn đội một cái mũ, tay đeo găng tay, lúc này đang khom lưng sắp xếp lại thùng rác của các thôn.
Lục Dao thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước, “Xin chào!”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Lục Dao với vẻ nghi hoặc. Lục Dao đã thấy rõ mặt hắn, giữa chân mày có sát khí, hai mắt đục ngầu, đây chính là… chính là hung thủ.
Hắn… chính là hung thủ!
Lục Dao siết chặt quai ba lô, hai mắt vẫn nhìn người đàn ông, “Anh là người trồng cây đào ở phía trước à.” Người đàn ông do dự một lát rồi khẽ gật đầu.
“Anh đã chôn gì dưới gốc cây?” Lục Dao trực tiếp hỏi vào vấn đề chính, người đàn ông vốn đang rất bình tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“Anh bày cục phong thủy đào hoa sát, mục tiêu là Trương An An, anh chính là người giết Trương An An!” Lục Dao nói xong, người đàn ông liền đứng thẳng người lên, hắn quay đầu, đôi mắt đục ngầu dưới vành mũ nhìn Lục Dao với vẻ hung ác.
“Bố của anh qua đời khi anh còn nhỏ, sau đó mẹ anh tái hôn, anh được ông bà nội của anh nuôi nấng. Nhưng anh lại không nói được, đi đến đâu cũng bị kỳ thị. Cho nên anh mới bắt đầu căm phẫn, anh hận tất cả những người coi thường anh, Trương An An là một trong số đó. Vì thế mà anh đã giết cô ấy, đúng không?”
Lục Dao có thể nói rằng đây không phải là một suy đoán, mà là cô nhìn ra được từ tướng mạo của người đàn ông này. Người đàn ông càng nghe càng phẫn nộ, đôi tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Lục Dao nhìn người đàn ông, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cơn giận của hắn, “Nhưng anh không phải là người biết bày cục phong thủy, rốt cuộc là ai đã dạy anh những điều này?”
Người đàn ông quay người lại, lần này trong tay anh ta đang cầm một cái tua vít, Lục Dao bình tĩnh lùi lại phía sau, “Thưa anh, bây giờ anh đã vi phạm pháp luật, phẫn nộ cũng không giải quyết được gì.”
Nhưng người đàn ông chỉ có thể nghe mà không thể nói, như vậy càng khiến hắn tức giận hơn, hắn điên cuồng giơ tua vít lên muốn đâm Lục Dao. Nhưng hắn không ngờ rằng, bây giờ có rất nhiều cảnh sát đang điều tra ở quanh khu vực này, “Này! Hai người đang làm gì thế!”
Lục Dao lùi lại một bước, cô nói với người cảnh sát phía sau người đàn ông đang lao đến, “Anh ta chính là hung thủ giết Trương An An!”
Hiển nhiên câu nói này đã kích thích hung thủ và cảnh sát. Hai người cảnh sát mặc thường phục nghe thấy vậy liền chạy nhanh về phía trước. Lục Dao thấy công nhân vệ sinh môi trường muốn chạy trốn liền đưa một chân ra khiến hắn bị ngã xuống đất.
Hạ Thần Phong nhận được điện thoại, lúc đến hiện trường đã là một tiếng sau, Tiểu Đao nhìn Lục Dao với vẻ sùng bái, cậu giơ thẳng ngón tay cái lên, “Quá trâu bò! Sao cô có thể tìm ra được vậy!”
Bây giờ Lục Dao lại không cảm thấy vui là mấy, bởi vì cô vẫn chưa tìm ra được người đã dạy người này cách bày cục phong thủy. Hạ Thần Phong nhìn công nhân vệ sinh môi trường, ngoại trừ chiều cao và cân nặng, các yếu tố khác đều không có gì liên quan trực tiếp đến chứng cứ.
Anh chống eo đi về phía trước, nhìn Lục Dao, “Tại sao cô cho rằng anh ta là hung thủ?”
Lục Dao quay đầu, nhìn người công nhân vệ sinh môi trường. Lúc này hung thủ vẫn đang nhìn Lục Dao với ánh mắt hung dữ, ánh mắt đó trông rất đáng sợ. Đương nhiên Hạ Thần Phong cũng chú ý đến điều đó, anh bước sang bên cạnh một bước, vừa vặn che mất ánh mắt đó. “Anh ta lớn lên trong ánh mắt kỳ thị của người khác cho nên anh ta căm hận cái cảm giác này. Những thứ các anh muốn tìm, có thể tìm thấy ở trong nhà của anh ta…” Lục Dao ngồi xuống bồn hoa bên cạnh với vẻ mặt mất mát.
“Thứ gì?” Tiểu Đao cảm thấy hình như những lời này có chút giống với tâm lý tội phạm trong điều tra tội phạm, nhưng chính họ muốn tìm thứ gì chứ?
“Hai mắt của Trương An An…”
Hạ Thần Phong liếc nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao liền hiểu ý quay người đi sắp xếp. Nếu như thực sự tìm thấy hai mắt của Trương An An ở trong nhà của người công nhân vệ sinh môi trường này, vậy thì có thể chứng minh rằng hắn chính là hung thủ.
Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn Lục Dao, “Cô Lục, tôi nhớ tôi đã không chỉ nói một lần…” Lục Dao giơ hai tay lên, “Dừng dừng! Tôi biết! Điều tra án là chuyện của cảnh sát, tôi không nên quan tâm! Nhưng tôi có lý do để quan tâm… Hơn nữa, tôi còn giúp các anh bắt được hung thủ!”
Hạ Thần Phong nhất thời không biết nói gì, đúng vậy, lần này Lục Dao đã tìm ra được rất nhiều manh mối, ngay cả hung thủ cũng là do cô bắt được. Dựa theo thông lệ trong cục thì phải tặng cho Lục Dao một lá cờ khen thưởng.
“Vậy hãy nói ra lý do mà cô phải quan tâm đi…”
Lục Dao nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, ánh mắt như muốn nói anh biết rõ là anh sẽ không tin lời tôi nói, vì sao lần nào cũng hỏi tôi lý do.
Lục Dao nhìn dáng vẻ không nhận được câu trả lời thì không bỏ cuộc của Hạ Thần Phong, cô đành phải đứng lên, đi đến phía trước thôn, chỉ vào cây hoa đào ở phía xa xa, “Nhìn thấy không?”