Hạ Thần Phong đã năm đêm không nghỉ ngơi tử tế rồi, lần này anh cũng nằm trên ghế xô pha ở văn phòng, trên người đắp một cái áo khoác, cho dù ngủ rồi, lông mày cũng vẫn nhíu chặt.
Lục Dao cũng vậy, không ngủ được, nỗi đau do gãy xương cánh tay là một chuyện, hôm nay sau khi trả xong tiền thuốc, tiền tiết kiệm của cô chỉ còn có bốn năm trăm tệ, tiền thuê nhà tháng sau căn bản không trả nổi, cô khẽ thở dài, nhìn lên trần nhà tự nói lẩm bẩm, “Xem ra chỉ có thể về ký túc xá ở thôi…”
Nếu có thể, Lục Dao thật sự muốn trọ ở bên ngoài dù ăn uống kham khổ, tiền bạc túng thiếu, cứ nghĩ đến mấy cô gái ở ký túc xá là Lục Dao lại thấy thật nhức đầu. Cho dù cô không để ý đến đối phương, nhưng bọn họ lúc nào cũng kiếm chuyện với cô. Bây giờ mong muốn duy nhất của Lục Dao là qua nhiều năm như vậy rồi, tính tình của mấy bà cô nhỏ đó có thể tốt hơn chút.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Đao kiềm chế cơn buồn ngủ giúp Hạ Thần Phong nghe một cuộc điện thoại, “Anh Phong, đã biết được tình hình bên đó rồi, vụ án năm đó đúng là có vấn đề…”
Hóa ra năm đó Lưu Tuệ là cán sự bộ môn Toán trong lớp, có một lần sau khi tan học, bởi vì nhớ ra đồ đạc của mình để chỗ thầy giáo, sau đó phải quay trở lại lấy. Nhưng cô bé lại không hề nghĩ đến việc mình sẽ nhìn thấy thầy giáo dạy Toán và một bạn gái cùng lớp của mình có hành vi không đứng đắn tại văn phòng.
Lưu Tuệ lúc đó chỉ là một cô bé mới mười hai tuổi, nhìn thấy sự việc đó liền hoảng sợ không biết phải làm thế nào, mà Trương Canh Phát cũng phát hiện Lưu Tuệ, ông ta uy hiếp Lưu Tuệ không được nói chuyện này với bất cứ ai. Lưu Tuệ lúc đó nhát gan, sau khi trở về thật sự không dám nói với ai.
Nhưng cô học sinh phát sinh chuyện mờ ám với Trương Canh Phát lại bắt đầu sợ hãi, dù sao thì nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, ở một thị trấn nhỏ, cô học sinh căn bản sẽ không còn mặt mũi nào sống tiếp, Trương Canh Phát cũng lo lắng trong lòng, nếu bị vạch trần không chỉ là vấn đề công việc nữa, cô bé đó mới mười hai tuổi, vẫn chưa tròn tuổi, mới là tuổi mụ, tuổi này vẫn là tuổi vị thành niên, cũng có nghĩa là phải chịu trách nhiệm hình sự.
Tiết Bối Nhi biết một chút chân tướng, nhưng cô không biết cụ thể đã xảy ra việc gì, cô chỉ biết ngày Lưu Tuệ nhảy lầu tự sát, Lưu Tuệ vẫn luôn khóc, cô ấy nằm bò ra bàn học khóc cả một ngày, nhưng trong lớp học không ai an ủi Lưu Tuệ một câu, vì lớp trưởng đã nói rồi, Lưu Tuệ là học sinh hư, mọi người đều cô lập Lưu Tuệ, chỉ cần có người nói chuyện với Lưu Tuệ thì đều sẽ bị coi thành đối tượng mà mọi người cô lập.
Hạ Thần Phong nắm chặt điện thoại di động, “Năm đó vào ngày Lưu Tuệ chết, Tiết Bối Nhi nhìn thấy có hai người đi từ trên sân thượng xuống, một là Trương Canh Phát, người còn lại là lớp trưởng Trương Văn Quyên.”
Hạ Thần Phong cúp máy, “Nạn nhân thứ hai là Trương Văn Quyên!”
Thành tích của Trương Văn Quyên không tệ, thi đỗ vào Đại học Thanh Hà ở thành phố Tô, lúc Hạ Thần Phong dẫn đồng nghiệp trong cục đi đến nơi, Trương Văn Quyên đã không còn ở ký túc xá nữa.
Trương văn Quyên mất tích, bạn cùng phòng nói tối hôm qua cô ta vẫn còn ở đấy, nhưng mới rạng sáng đã không thấy đâu rồi, điện thoại di động cũng tắt, căn bản là không tìm được người.
Hạ Thần Phong buồn bực vò đầu, chủ yếu là không biết bắt đầu tìm từ đâu.
Đại học Thanh Hà rất lớn, lúc này chính là thời điểm sinh viên đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy xe cảnh sát đừng lại gần khu sinh hoạt, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Lúc Lục Dao đến trường liền nghe thấy tin tức, cô cau chặt mày, nghĩ không ra vì sao lại nhiều cảnh sát trở về đây như vậy.
“Nghe nói Trương Văn Quyên khoa tiếng Anh mất tích rồi…” Một người con gái ngồi sau lưng Lục Dao nhỏ giọng giải thích với cô.
“Trương Văn Quyên?”
Lục Dao không thân mấy với người trong trường học, với những khoa khác càng không rõ, “Xem này, trên diễn đàn của trường học đã có ảnh rồi!” Lục Dao nhìn qua đã nhận ra người cảnh sát vóc dáng cao kia.
“Sao anh ta lại ở đây…” Lục Dao nhớ tối qua Hạ Thần Phong vẫn còn đang phụ trách vụ án Trương An An, lẽ nào tối qua đã phá xong án rồi sao?
Phòng học nơi Lục Dao học là một trong những tòa nhà dạy học cao nhất của Đại học Thanh Hà, có tổng cộng mười hai tầng, được gọi là tòa nhà song sinh với tòa nhà thực nghiệm ở phía đối diện của Đại học Thanh Hà.
“Giáo sư! Nóc nhà đối diện có người!” Phòng học vốn yên tĩnh, đột nhiên bị một giọng nam cắt ngang, vị giáo sư già kia còn chưa kịp tức giận, mới chỉ nâng mắt kính lên nhìn ra bên ngoài, lập tức sợ hãi đến mức lùi lại mấy bước.
Một nữ sinh mặc váy đỏ đứng ở mép ngoài cùng trên nóc nhà đối diện với tòa nhà thực nghiệm, gió lạnh rít gào ầm ĩ, Lục Dao cảm thấy dường như nữ sinh kia có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không kịp nghĩ nhiều, Lục Dao lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Hạ Thần Phong, “Cảnh sát Hạ, người các anh muốn tìm đang đứng ở trên nóc tòa nhà thực nghiệm! Phải nhanh lên!”
Vừa nói xong câu này, ngay cả sách chuyên ngành Lục Dao cũng không quan tâm nữa, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học.
Chu Văn nhìn thấy Lục Dao chạy ra, gọi một tiếng, “Lục Dao!” rồi vội vàng chạy ra theo.
Ở tầng mười một tòa nhà sinh đôi có chỗ có một lối đi hai chiều, bây giờ Lục Dao đang học ở tầng chín, Cô nhìn thang máy chầm chậm đi lên, căn bản không đợi được, cắn răng một cái, đẩy cửa cầu thang bộ ra, chạy lên tầng mười một.
Hạ Thần Phong nhận được cuộc gọi của Lục Dao cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nghe thấy người mình cần tìm đang ở trên nóc tòa nhà thực nghiệm. Anh nhìn hai tòa nhà ở phía xa liền lên chiếc xe đỗ ở bên cạnh, nhanh chóng lái đi.
Năm đó Lưu Tuệ chết vì nhảy lầu, nên Lưu Mậu Quốc cũng muốn làm cho Trương Văn Quyên chết như vậy sao?
Hạ Thần Phong chỉ hy vọng Trương Văn Quyên có thể kiên trì lâu thêm chút, cho dù là có tội, cũng không thể dùng cách phạm tội đến để giải quyết.
Trước giờ Chu Văn chưa từng biết Lục Dao còn có thể chạy như thế, hơn nữa dưới tình huống một cánh tay còn bị gãy.
“Lục Dao! Đừng đi! Nguy hiểm!” Chu Văn không cản được, chỉ có thể nhìn Lục Dao chạy xuyên qua lối đi hai chiều đến tòa nhà thực nghiệm, đợi đến lúc Lục Dao mở cửa lớn trên sân thượng ra, một cơn gió lớn thổi đến làm cô rùng mình.
“Cứu tôi… Tôi không muốn chết…” Trương Văn Quyên kêu thảm thiết, nắm chặt lấy lan can.
Lục Dao đứng cách đó hơn mười mét, lúc này mới phát hiện trên sân thượng không chỉ có một mình Trương Văn Quyên, còn có một người đàn ông đeo kính trẻ tuổi.
Người đàn ông nghe thấy động tĩnh, liền quay người nhìn Lục Dao, một tay hắn ta nắm chặt con dao rọc giấy, một tay cầm một cái chai.
“Lục Dao?”
Lục Dao thở phì phò, gật đầu: “Anh bình tĩnh trước đã! Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói…”
“Xì!” Người đàn ông cười lạnh, “Cô không chết xem như là cô gặp may rồi, thức thời chút đi, đừng xen vào chuyện này nữa!” Một nửa mái tóc của người đàn ông bị gió thổi rối tung, nhưng ánh mắt sau chiếc kính lại làm người cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Dao cảm thấy cánh tay của mình càng thêm đau vì vừa vận động mạnh, cô chỉ có thể một tay đỡ cánh tay, vội vã lấy hơi “Là anh! Hôm đó anh là người lái xe!”
Người đàn ông chỉ liếc nhìn Lục Dao, “Muốn trách hãy trách do cô nhiều chuyện! Loại người giống bọn họ đáng chết!”
“Chẳng có người nào đáng chết cả! Trương An An không đáng chết! Trương Văn Quyên cũng không đáng chết! Anh không có quyền quyết định chuyện số phận của bất kỳ ai cả!”