Lục Dao biết mục đích lần này mình đến đây, cho nên cô một mình đi đến gần chiếc xe taxi kia, nhìn vào bên trong, “Có bản đồ không?”
Bản đồ?
Người cảnh sát ở bên cạnh sững sờ một chút, “Có có có!” Sau đó xoay người chạy về xe lấy một tấm bản đồ vùng ngoại ô phía tây, “Bây giờ chúng ta đang ở đây…”
Hạ Thần Phong biết Lục Dao đang định tính quẻ, “A Dao, em lên xe nghiên cứu bản đồ đi.” Lục Dao gật đầu, tiếp nhận tấm bản đồ mà đồng chí cảnh sát vừa đưa đến.
Nhìn bản đồ, vị trí hiện tại của mình, nhìn mọi phía ở đây đều trống trải, cộng với việc không có một chút thông tin gì về con tin mà Diêu An Na bắt, Lục Dao chỉ có thể dùng cách cũ để tìm người, “Nhâm quý khả tại cấn thượng tầm, thần tuất sửu vị thân vị động, giáp kỷ ngũ lý địa, ất canh thiên lý hương, bính tân chỉnh thập lý, đinh nhâm tam lý tàng, mậu quý đoàn đoàn chuyển…”
Lục Dao vừa niệm khẩu quyết tìm người, vừa nhanh chóng suy đoán trên bản đồ, căn cứ vào thời gian và địa điểm mất tích, đột nhiên Lục Dao ngẩng đầu, nhìn một tòa nhà màu đen bên ngoài cửa sổ xe.
“Diêu An An đang ở gần đây!” Lục Dao nói một cách quả quyết, mọi người sững sờ, “Cô đã biết được gì vậy?”
Miệng Lục Dao mím chặt, nhìn Hạ Thần Phong, “Các anh đã xem camera giao thông chưa? Có phải là không tìm ra được manh mối nào không?”
Tiểu Đao quay đầu lại nhìn mấy người, “Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây có camera giao thông, nhưng có rất nhiều con đường xung quanh đây là do người của các công ty ở đây tạo ra. Mặc dù những chỗ đó quanh co khúc khuỷu, nhưng vẫn có thể lái xe đi qua, hơn nữa lại còn không có camera giáo thông. Vì vậy, cho dù không nhìn thấy kẻ tình nghi qua camera giám sát ở đại lộ thì cũng không có nghĩa là nghi phạm đang ở gần đây.” Một anh chàng cảnh sát nhíu mày giải thích.
Nhưng Lục Dao đang tính toán, cô xoay người, chỉ vào một cái bóng đen ở đằng xa và nói, “Đó là cái gì?”
Tòa nhà đó trông rất cao, nhưng ở trên vẫn còn có các loại cần cẩu, điều này chứng tỏ rằng đó là một công trường, và là một tòa nhà chưa xây xong, “Ý của cô là, Diêu An An ở chỗ đó?”
Lục Dao gật đầu, Lục Quảng Minh bị bị bắt cóc trong khoảng thời gian từ 19 đến 21 giờ, cũng chính là giờ Hợi, theo lời khẩu quyết, thực ra người bị mất tích đang ở gần chúng ta. Hơn nữa vừa kết hợp với một số đặc điểm địa hình ở đây, Lục Dao khẳng định, Diêu An Na đang ở trong tòa nhà đó.
Bây giờ thời gian không cho phép Hạ Thần Phong do dự, “Chúng ta chia nhau ra hành động, Tiểu Đao, cậu và mấy anh em tiếp tục ở lại đây tìm manh mối. Lục Dao, em cùng anh và mấy người nữa đi đến đó.”
Lục Dao gật đầu, sau đó xoay người đi theo Hạ Thần Phong vào trong xe. Nhìn thì thấy tòa nhà đó ở rất gần, nhưng thật ra cũng phải mất ba bốn phút đi xe, chủ yếu là do đường ngoằn ngoèo. Vừa dừng xe, Hạ Thần Phong nhìn xung quanh không thấy một nhân viên nào trực ở công trường, khung cảnh xung quanh cũng chứng tỏ rằng tòa nhà này đã bị bỏ hoang một thời gian, đống cát vàng ở bên cạnh đã có một ít cỏ vàng. Lục Dao nhìn chiếc xe đẩy ở bên cạnh, “Anh nói xem, có phải Diêu An Na dùng chiếc xe đẩy này để đưa người đến đây không?”
Câu hỏi này khiến mấy đồng chí cảnh sát đột nhiên hiểu ra được, một số người trong số họ đã bật đèn pin lên để kiểm tra con đường chuẩn bị đi qua, nói ra thì cũng thuận tiện khi chỗ này bị bỏ hoang một thời gian, phải tìm kiếm manh mối mới làm rõ được nhiều thứ, lần theo dấu vết do bánh xe của mình vừa để lại vừa nãy, một đồng chí cảnh sát đã tìm ra được dấu bánh xe hằn sâu của xe đẩy, bởi vì bánh xe của xe đẩy rất bé, nên bây giờ nhìn rất rõ.
“Đội trưởng Hạ, đã tìm ra dấu vết!”
Hạ Thần Phong đi đến nhìn, “Mặc dù đã tìm thấy dấu vết, nhưng điều đó không có nghĩa là người đó ở chỗ này.” Anh ngẩng đầu, nhìn tòa nhà chìm trong bóng đêm đen kịt, ở chỗ này không có một cái bóng đèn nào, vừa nãy đi đến đây anh cũng không mở đèn xe, bởi vì sợ bị người ở trong tòa nhà phát hiện ra. Thế nên, có thể tìm thấy dấu xe để lại này là vì phải khom lưng cúi người, dựa vào ánh trăng để tìm.
Trăng đêm nay rất sáng, nhưng tòa nhà này lại tối om, khiến người ta cảm giác rất thấp thỏm bất an, dường như bên trong có một con quái vật ăn thịt người vậy, một đồng chí cảnh sát còn trẻ tuổi nuốt nước miếng, “Chúng ta sẽ đi vào sao?”
“Đương nhiên là phải vào rồi. Lục Dao em và Tiểu Hà đợi ở ngoài, chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.” Hạ Thần Phong lấy một chiếc đèn pin từ trong xe ra đưa cho nhóm người cảnh sát ở bên cạnh.
Mặc dù trong lòng Lục Dao không muốn, nhưng cô cũng hiểu, bây giờ tình hình trong tòa nhà vẫn chưa rõ ràng, mình không phải là cảnh sát chuyên nghiệp, nếu đi vào thì có khả năng mình phải cần Hạ Thần Phong bảo vệ. Cô không muốn trở thành gánh nặng của mọi người, nên chỉ có thể cắn răng và gật đầu, “Các anh nhớ cẩn thận một chút.”
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao một cái thật lâu, sau đó anh xoay người dẫn theo hai người cảnh sát đi vào trong, để lại Lục Dao và tài xế Tiểu Hà ở trong xe đợi tin tức.
Trong tòa nhà rất trống trải, Hạ Thần Phong có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình khi mình chạy vào, bọn họ thả nhẹ bước chân theo bản năng. Một người đặt đèn pin xuống đất và cố gắng tìm kiếm dấu vết. Cho dù đối phương dùng xe đẩy hay dùng cách nào khác để đưa người vào thì suy cho cùng Lục Quảng Minh là người có thể trọng nặng, thế nên sẽ để lại một chút manh mối trên mặt đất.
Nhìn hai vết bánh xe be bé, Hạ Thần Phong gật đầu với những người còn lại, cả nhóm tản ra, cẩn thận từ từ lần theo dấu vết.
“Ai!” Đột nhiên ở cửa sổ phía trước có một bóng đen chạy nhanh qua, Hạ Thần Phong quát lớn lên một tiếng, chạy đuổi theo, đối phương chạy không nhanh, nhưng hình như rất quen thuộc nơi này, sau vài lần rẽ thì đã biến mất.
Mặc dù không thấy người chạy, nhưng những tiếng bước chân lộn xộn vẫn còn vang rõ lên trong tòa nhà, mà Hạ Thần Phong thì lại ngược lại, anh đi chậm lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân kia, sau đó nhanh chóng chạy về hướng phát ra tiếng bước chân đó.
“Không được đến đây!” Có lẽ là biết mình không chạy được nữa, Diêu An Na vội vàng hét lên, cô ta một tay bật đèn pin, một tay cầm một cái bật lửa.
Hạ Thần Phong đứng ở cửa, nhìn hai người bên trong, Lục Quảng Minh cúi đầu, cơ thể bị rất nhiều dây trói chặt lại, điều khiến cho Hạ Thần Phong do dự nhất là mùi xăng nồng nặc trong không khí. Rất rõ ràng, xăng được đổ lên người Lục Quảng Minh, còn Diêu An Na thì một tay cầm bật lửa, có thể châm lửa bất cứ lúc nào.
Hạ Thần Phong giơ tay sang ngang, ngăn mấy người cảnh sát ở phía sau, một đồng chí cảnh sát đứng ở phía xa rất lanh trí, cậu ta đứng lui về phía sau một khoảng rồi báo lại tin tức ở đây cho các đồng nghiệp ở Cục Cảnh sát.
Cơ thể Diêu An An đang run rẩy, so với người phụ nữ nhìn thấy trong bức anh trước đó, người phụ nữ đứng trước Hạ Thần Phong trông già hơn rất nhiều, mái tóc dài ban đầu dường như đã bị chính cô ta dùng thứ gì đó cắt, nhìn dài ngắn, lởm chởm trên bả vai, đôi mắt một mí hoảng sợ nhìn những người cảnh sát đứng ở cửa, “Không được đi vào!”