Lúc đó người giám sát thấy Vương Khả Quân đang trong tình trạng say rượu, sau khi uống rượu, sự phòng vệ của một số người sẽ giảm đi, vào thời điểm đó, rất dễ để hỏi ra một số chuyện.
Lúc này Lục Quảng Minh đang dần tỉnh lại, anh ta cảm thấy đầu mình đau nhói và cơ thể rất lạnh… “A…” Trong tình cảnh căng thẳng như này, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất nổi bật…
Chẳng mấy chốc, cuộc nói chuyện có thể biết câu trả lời đã bị gián đoạn, bởi vì Lục Quảng Minh phát hiện ra mình đang bị bắt cóc, điều đáng sợ hơn nữa là trên người mình toàn là mùi xăng, anh ta biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Anh ta muốn vật lộn, nhưng cả người đều bị trói lại như chiếc bánh chưng, từ vai cho đến chân đều được quấn dây, đừng nói là có thể giãy giụa để thoát ra, cho dù là chuyển động một chút cũng cảm thấy khó khăn.
Mùi xăng ngai ngái như một tấm bùa đòi mạng, khiến anh ta không nhịn được mà run sợ. Mới đầu, chỉ nghĩ rằng một cô nhóc lên xe từ điểm Cục Cảnh sát chắc là sẽ không có gì nguy hiểm, nào biết được rằng hung thủ thực sự đang quanh quẩn ở gần Cục Cảnh sát.
“Đừng mà, đừng mà, cứu mạng. Có ai không, cứu mạng… có ai không cứu mạng!” Nhìn thấy cảnh sát ở cửa, Lục Quảng Minh lớn giọng kêu cứu.
Nhưng tiếng kêu cứu này khiến Diêu An Na càng cảm thấy bực bội, trong lòng cô ta biết người này vô tội, nhưng vô tội thì sao chứ? Vô tội thì cuối cùng cũng phải chết, giống như chị gái mình, chị ấy cũng là người vô tội, nhưng vẫn phải chết đấy thôi.
“Im ngay, kêu nữa thì tôi sẽ châm lửa ngay lập tức!” Trong lòng Diêu An Na đang rất bực bội, chiếc bật lửa trong tay “cạch” một cái và bùng lửa lên, mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
“Diêu An Na, bây giờ cô mà châm lửa, cô sẽ không thể tìm được tên hung thủ còn lại!” Hạ Thần Phong vội vàng chạy đến, và đã không cẩn thận để lộ một thông tin, tên hung thủ còn lại?
Diêu An Na quay đầu lại và nhìn mấy người, “Các anh đã điều tra ra được chưa? Các anh đã biết hai hung thủ còn lại chưa?”
Hạ Thần Phong hít một hơi thật sâu, và bây giờ, mọi người chỉ có thể đặt cược một phen. Cược xem Diêu An Na có thực sự cố chấp với vụ án năm đó hay không, đồng thời cũng để tiếp tục đề tài vừa mới bị gián đoạn, moi chút manh mối về hung thủ.
“Vụ án phụ nữ có thai năm đó có ba hung thủ, một là Vương Khả Quân – đã chết, hai là người mà cô cũng biết, một người còn lại là hung thủ đầu tiên trong vụ án phụ nữ có thai, đã chết ngoài ý muốn vào tám năm trước…”
“Đã chết tám năm trước?” Rõ ràng là Diêu An Na nghĩ người kia là hung thủ giết người, không thể nào chết đơn giản như vậy…
“Vậy còn một người khác, tôi biết anh ta lại bắt đầu phạm tội…” Ban đầu Diêu An Na không muốn ra tay, nhưng khi nhìn thấy tin tức trên mạng, trong nháy mắt đó dường như cô ta đã quay trở về thời điểm lúc chị gái bị giết. Cho nên, cho dù biết mình làm điều này là rất nguy hiểm, biết người tài xế này là vô tội, nhưng bản thân cô ta lại không khống chế được cảm xúc muốn giết người.
Nó giống như bị nghiện, giết người cũng là hành vi gây nghiện…
Ngọn lửa từ chiếc bật lửa đong đưa theo sự tức giận của Diêu An Na, còn Lục Quảng Minh thì không dám cử độn. Là một người đàn ông, nhưng lúc này ánh mắt của anh ta không dám rời khỏi ngọn lửa nhỏ bé ấy… Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy chiếc bật lửa đáng sợ đến mức nào…
“Nếu như cô còn biết manh mối gì, cô có thể nói cho chúng tôi biết, bây giờ chúng tôi đã tìm ra được phạm vi, sẽ sớm bắt được hung thủ…”
Lục Dao đứng ở phía sau, nhìn thấy vậy cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, rõ ràng người này cũng sợ chính mình, nhưng lại rất điên cuồng, sự điên cuồng này gần như là vỏ bọc che giấu nỗi sợ hãi của cô ta.
Cô là người phụ nữ duy nhất ở đây, nói thế nào thì cũng dịu dàng hơn so với mấy người Hạ Thần Phong, Diêu An Na nhìn bóng Lục Dao đi ra từ chỗ tối, đột nhiên trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng hốt…
“Năm đó, tôi đã tìm thấy Vương Khả Quân, anh ta uống say, anh ta nghĩ giết hại người phụ nữ có thai năm đó là chuyện vô cùng vinh quang, anh ta đã khoe khoang chiến tích chém giết…” Nói đến đó, trên mặt Diêu An Na hiện lên vẻ dữ tợn. Nếu Vương Khả Quân vẫn còn sống trước mặt cô ta, thì chắc cũng sẽ đi vào con đường chết ngay lập tức.
“Anh ta nói, một người tên là chị Hồng đã đưa anh ta…”
Chị Hồng…
Sắc mặt của Hạ Thần Phong đông cứng lại, suốt thời gian qua, bọn họ đều nghĩ rằng hung thủ là nam, và gần như là quên mất khả năng có thể là nữ. Bởi vì trong tiềm thức, họ cảm thấy rằng phụ nữ luôn dành tình yêu tràn đầy cho trẻ nhỏ, tại sao lại có ý tưởng độc ác như vậy chứ?
Anh chàng cảnh sát trước đó gọi điện báo cáo về cục nghe được tin này đã nhanh trí lập tức quay lại và tiếp tục gọi điện, nếu khoanh vùng lại là nữ giới, còn có biệt danh là “chị Hồng”, chắc sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian để có thể sàng lọc được mấy người từ chỗ Hồng Đan.
Lục Dao cũng ngạc nhiên một lúc, sau đó trên khuôn mặt đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, nhưng đôi mắt đẹp vẫn nhìn chăm chú vào Diêu An Na, “Ý của cô là, hung thủ trong vụ án năm đó là phụ nữ?”
“…” Diêu An Na trầm mặc nhìn Lục Dao, không nói gì, trong ánh mắt cũng có vẻ nghi ngờ, mặc dù Vương Khả Quân gọi người kia là chị Hồng, nhưng cô ta không biết người đó có phải là phụ nữ hay không?
Dường như, Diêu An Na bất giác cảm thấy cô gái này nói chuyện rất có sức trấn an, có lẽ là bởi vì nhìn Lục Dao không có sức uy hiếp, nên cảm xúc của Diêu An Na đã dần bình tĩnh lại.
Còn phía Hồng Đan, bởi vì có được những manh mối mới, ban đầu tìm thấy rất nhiều người phù hợp giờ lại cộng với những manh mối này, đương nhiên là khoanh vùng được nghi phạm thứ ba.
Hồng Đan cúi xuống và nhìn tài liệu trong máy tính, trên hình là một người phụ nữ trung niên bốn mươi bảy tuổi, đúng, phải nói là người phụ nữ trung niên, bởi vì trong cột giới tính, đã viết là nữ giới.
Nhưng xem những bức ảnh gần đây, người phụ nữ được gọi là chị Hồng này nhìn không khác gì đàn ông, thậm chí nhìn còn giống đàn ông hơn so với một số đàn ông!
Hồng Đan nhìn tướng mạo của người phụ nữ này, người này hoàn toàn phù hợp với các điều kiện bây giờ, thứ nhất, là tài xế taxi được hơn mười một năm. Thứ hai, răng của người này là răng sứ, thời gian và vị trí giống hệt nhau. Thứ ba, người này tên là Trương Hồng, về cơ bản thì khớp với cái tên “chị Hồng” mà Diêu An Na nói.
“Ra lệnh truy nã, bắt Trương Hồng.” Hồng Đan vừa nhìn tài liệu xong liền nói ra một câu như vậy. Trong hồ sơ thông tin của Trương Hồng ở bệnh viện có ghi, mười một năm trước Trương Hồng từng có thai ngoài ý muốn, nhưng ở tháng thứ bảy, đứa bé bị mất, kể từ đó, hành vi cử chỉ của Trương Hồng bắt đầu trở nên giống đàn ông.
Vì vậy, có thể Trương Hồng có động cơ phạm tội.
Nhận được điện thoại của Hồng Đan, trong ánh mắt của Lục Dao rất sống động, cô quay đầu nhìn người vẫn đang giằng co với cảnh sát, “Diêu An Na, đã tìm thấy hung thủ thứ ba rồi, chẳng lẽ cô không muốn biết xem kẻ nào đã giết chị gái mình ư?”