“Miểu Miểu, không phải như em nghĩ đâu!” Ông ta vừa nói vừa cố muốn bắt lấy bàn tay Hạ Tuấn Miểu, nhưng một khi phụ nữ thực sự phát điên lên thì đàn ông cũng chưa chắc đã đọ lại được.
Khi cảnh sát đi vào phòng liền nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối như Hạ Tuấn Miểu đang như một kẻ điên muốn cào vào mặt chồng mình, cổ và mặt của Lý Mộ Sinh đã có mấy vết xước.
Cảnh sát đi đến trực tiếp kéo Hạ Tuấn Miểu ra và đè Lý Mộ Sinh xuống, Hạ lão gia đứng ở cửa, được người đỡ, ngực phập phồng, “Các người vẫn chê cái nhà n ày còn chưa xảy ra nhiều chuyện hay sao! Dừng lại hết cho tôi!”
“Bố! Tên khốn này nuôi gái ở ngoài, bây giờ còn có cả con! Con muốn ly hôn với anh ta!” Hạ Tuấn Miểu khóc, để mặc cho nữ cảnh sát ở bên cạnh đỡ.
“Cho dù muốn ly hôn thì cũng phải chờ đến khi tìm được Lý Bách rồi nói!” Hai ngày này Hạ Tuân thực sự cảm thấy rằng mạng già này của mình không trụ được nữa rồi, năm nay cứ như là năm hạn vậy.
Còn ở đầu dây bên kia, ban đầu Vương Lam Nguyên vẫn rất vui vẻ nhưng trước khi điện thoại bị tắt thì nghe thấy giọng nói của phụ nữ khiến bà ta cau mày lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sảng khoái không tả được.
Nhất định là bây giờ người phụ nữ họ Hạ kia đang rất đau khổ, bà ta liên tục quay chiếc điện thoại trong tay, người tài xế và vệ sĩ bên cạnh đi tới, “Cô hai, ông chủ đang giục ạ.” Vương Lam Nguyên cười cầm theo khăn quàng cổ đi vào trong xe, nếu không phải hôm nay có một số khách hàng quan trọng phải đích thân đến xem nhà thì anh trai của bà ta sẽ không muốn thả bà ta ra.
Bà ta đặt tay lên bụng, bây giờ bác sĩ đã xác định bà ta thực sự đã có thai, ngay lúc này bà ta rất muốn tiêu diệt Lý Bách…
Nhưng Lý Bách là một quân cờ tốt, nên dùng quân cờ tốt này sao cho tốt nhất nhỉ? Về điểm này bà ta vẫn còn phải nghĩ cho kỹ.
Đương nhiên Vương Lam Phong cũng nhận được tin này. Khi Vương Lam Nguyên trở về, anh trai của bà ta đã đứng trước cửa phòng của bà ta và nhìn em gái mình với vẻ mặt khó coi, “Không thể giữ đứa bé này lại.”
Vương Lam Nguyên còn đang tươi cười bỗng dừng độc tác mình đang làm, “Không, em phải giữ đứa bé này.”
“Giữ đứa bé này lại làm gì, nó không có bố, em nghĩ bố sẽ đồng ý sao?” Cho dù bây giờ bố có cảm giác áy náy với A Nguyên, nhưng ông ta không thể để mọi người biết bố của đứa bé này là ai. Nếu mọi người biết bố của đứa bé này là con rể của nhà họ Hạ thì mặt mũi của nhà họ Vương không biết để ở chỗ nào nữa.
“Sao lại không có bố, Lý Mộ Sinh chính là bố của con em!” Vương Lam Nguyên dùng hai tay bảo vệ bụng của mình, vẻ mặt kiên định, “Chỉ cần anh ấy lấy được cổ phần của nhà họ Hạ thì anh ấy sẽ ly hôn với con gái nhà họ Ha!”
“Cổ phần công ty! Chỉ dựa vào bản lĩnh của hai người, của Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã gì đó sao?” Vương Lam Phong đập bàn và nói. Vương Lam Nguyên sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh trai của mình, “Sao anh biết?”
“Sao anh biết, cả nhà họ Hạ đều đã biết! Em còn không biết nhà họ Hạ là một gia đình như thế nào ư! Cả cái nhà đó ai ai mà chẳng phải cáo già! Từ thế hệ của Hạ Tuân, việc kinh doanh của nhà họ Hạ đi từng bước đến ngày hôm nay, em nghĩ các hành động của mình thực sự bí mật lắm sao? Lý Bách đã sớm điều tra ra được, bây giờ Thiên Nhã của các người đã bị cảnh sát để ý kia kìa. Chỉ cần em có một chút hành động, không, chắc chắn cảnh sát đang chờ phía em hành động!”
Vương Lam Nguyên cắn môi ngoan cố nói, “Cho dù không có cổ phần nhà họ Hạ thì em cũng muốn giữ lại đứa bé này.”
“A Nguyên, em nghe lời anh trai em đi, thực sự là không thể giữ đứa bé này lại. Nếu thực sự có con, cuộc sống sau này của em sẽ thế nào!”
Vương Lam Nguyên ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định, “Anh, nếu em không giữ được đứa bé này thì đời này em sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa…”
Nói xong nước mắt của bà ta chảy xuống….
Vương Lam Phong đang ngồi, hiển nhiên là ông ta cũng không ngờ rằng lại có kết quả như vậy, rất lâu sau mới lấy lại được giọng nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Lam Nguyên không dám nói với anh trai mình rằng mình đã nhiều lần phá thai vì Lý Mộ Sinh, nếu mà nói ra thì bà ta và Lý Mộ Sinh càng không có khả năng.
“Em mới đi bệnh viện về, em đã lớn tuổi, lần mang thai này cũng nguy hiểm. Nhưng anh ạ, em là một người phụ nữ, em muốn được làm mẹ. Cầu xin anh, vì đứa bé trong bụng em, nó là đứa bé vô tội, anh là bác của nó…”
Bác…
Vương Lam Phong nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Vương Lam Nguyên, ở đó đang có một sinh mệnh nhỏ bé, mà đó còn có thể là đứa con duy nhất của em gái mình.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Vương Lam Phong cũng đỏ hoe, hai tay nắm chặt lại, nhắm mắt, “Được, em có thể giữ đứa bé này lại, anh sẽ sắp xếp xem mắt cho em, về sau em có thể yên tâm.”
“Không!” Vương Lam Nguyên không ngờ rằng anh trai mình sẽ nghĩ ra một cách như vậy, bà ta vội vàng lắc đầu, “Anh, ngoài Lý Mộ Sinh em không cần ai hết.”
“A Nguyên! Bây giờ Lý Mộ Sinh còn không thể tự bảo vệ được bản thân!” Vương Lam Phong lớn giọng nói.
Ông ta đã nhờ người đi nghe ngóng, mặc dù không biết cụ thể, vì giờ nhà họ đang có rất nhiều cảnh sát. Nhưng ở đó cũng có rất nhiều điều đưỡng và nhân viên chăm sóc khác, ông ta vẫn có thể nghe được một chút tin tức.
Bây giờ Lý Mộ Sinh đã bị cảnh sát chú ý, Phản ứng đầu tiền sau khi Vương Lam Phong nghe được chuyện này chính là sợ người đứng sau là em gái của mình, ông ta không thể để em gái của mình gặp chuyện không may.
Nhưng ông ta cũng không có cách nào ngăn cảnh sát tiếp tục điều tra được. Mặc dù nhà họ Vương có chút quyền thế nhưng ông ta không dám làm gì. Hiện giờ không chỉ là cảnh sát mà những người khác cũng để ý đến nhà họ Vương.
Vương Lam Nguyên im lặng, bà ta cắn chặt môi, “Em sẽ không để Lý Mộ Sinh xảy ra chuyện gì.”
“Em! Em đúng là hết thuốc chữa rồi!” Vương Lam Phong không ngờ rằng em gái mình cố chấp như vậy, cố chấp đến mức ông ta hận không thể mở đầu của em gái mình ra xem có phải bên trong toàn là đá hay không.
“Em dựa vào cái gì mà đi cứu! Cấp dưới của em – những người đó nào có ai là có bàn tay sạch sẽ! Chuyện quan trọng bây giờ là em nhanh chóng rũ bỏ quan hệ với mọi chuyện. Còn Lý Bách, em thả ra cho anh!”
Vương Lam Phong tức giận muốn hét to, nhưng bây giờ đang ở nhà họ Vương, ông ta sợ bố mình phát hiện ra sự bất thường của mình, nên chỉ có thể đè giọng xuống.
“Được! Em thả Lý Bách ra, nhưng em muốn tự mình đi thả!”
“Em thực sự đồng ý thả?” Thái độ của Vương Lam Nguyên đột nhiên dịu lại, hiển nhiên là anh trai của bà ta cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, ông ta ngơ ngác hỏi lại một lần nữa.
“Vâng, em đồng ý thả!”
Nói xong, Vương Lam Nguyên liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Lý Bách mất tích được bốn mươi tám tiếng đồng hồ, bọn bắt cóc đã gọi cuộc gọi đầu tiên đến, nhưng cuộc điện thoại đó không phải là gọi vào số máy bàn hay số điện thoại riêng nào của người nhà họ Hạ, mà là gọi cho Lục Dao.