Khung cảnh trắng xóa, thấp thoáng bóng người, mùi thuốc tê xộc thẳng vào mũi, Tiêu An Nhược muốn đưa tay lên day mũi thì một cánh tay ngăn lại. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Triệu Kỳ Nhiễm, Tiêu An Nhược bất giác đưa mắt sang băng ghế phía xa thì bóng người đã biến mất. Có thể thấy Triệu Kỳ Nhiễm đã phản ứng nhanh như thế nào!
“Có thấy cơ thể không thoải mái không?” Khuôn mặt Triệu Kỳ Nhiễm gần trong ngang tấc khiến cậu sợ hết hồn, vội lắc lắc đầu.
“Không sao! Cảm thấy di chuyển có chút mất sức, nhìn nè, tay không nhấc lên nổi.” Tiêu An Nhược như để chứng minh gắng sức nâng “móng vuốt” lên cho Triệu Kỳ Nhiễm coi.
“Thấy rồi! Thuốc tê chưa hết tác dụng, nhưng cậu nên mừng đi, thuốc tê mà không còn cậu sẽ như chết đi sống lại.” Triệu Kỳ Nhiễm một lần nữa đem cánh tay Tiêu An Nhược để lại chỗ cũ, nhưng không buông ra.
Cả hai cứ như thế, căn phòng bỗng nhiên im lặng một cách không cần thiết.
“Xin lỗi!” Triệu Kỳ Nhiễm khẽ nói.
“Vì sao?” Tiêu An Nhược hướng khuôn mặt khó hiểu về phía Triệu Kỳ Nhiễm.
“Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên ưu tiên đưa cậu đến bệnh viện, nhưng tôi lại chỉ lo thương lượng với bên bắt cóc. Vì xử lý chậm trễ nên vết thương có lẽ sẽ để lại nhiều di chứng…”
“Anh không cần tự trách, kế hoạch là do tôi đưa ra, mọi việc là do tôi cậy mạnh, nghĩ rằng có thể khống chế được tên Dương Bá đó.”
Triệu Kỳ Nhiễm lẵng lặng nhìn lại cậu thiếu niên đang nằm trên giường bệnh, đôi môi không còn chút huyết sắc nhưng ngược lại trong đôi mắt lại ánh lên sự linh động.
“Chuyện tôi bị thương anh đừng nói cho gia đình tôi biết—“
“Chậm rồi!”
Tiêu An Nhược còn chưa dứt lời, Tiêu Phong từ bên ngoài đã đẩy cửa bước vào, theo sau đương nhiên là Lục Minh, chắc chắn đã bị giáo huấn không ít, chỉ biết cúi đầu lầm lũi bước theo sau.
“Tiêu An Nhược! Em cho em là mèo hay hồ ly, có chín cái mạng để em phung phí. Chuyện bắt bọn tội phạm là chuyện em nói muốn quản là quản, muốn can thiệp là can thiệp sao?”
Tiêu Phong không hề nể nang gì việc có người trong phòng sấn tới bên giường phun một tràn bão táp vào mặt cậu.
Khi Lục Minh gọi cho anh nói Tiêu An Nhược bị người ta đâm bị thương, anh đã hốt hoảng như thế nào. Lao ra khỏi phòng họp như một mũi tên, tên “Lục thiếu đòn đó chỉ nói với anh vỏn vẹn “An Nhược bị người ta đâm bị thương, đến bệnh viện X ngay!”.
Anh cũng không có thời gian để định hình thật giả mọi chuyện. An Nhược bị đâm? Ai làm? Tại sao lại bị thương, nó đang ở ký túc xá mà!…Và còn hàng ngàn câu hỏi vì sao của Tiêu Phong cứ lơ lửng trong đầu anh. Cho đến khi gặp được trực tiếp Lục Minh nghe cậu phân trần mọi chuyện, Tiêu Phong mới thả lỏng cơ thể, lúc này mới nhận ra đôi tay anh suốt quãng đường đã siết chặt đến nổi cả gân xanh lên.
“Em xin lỗi! Em xin lỗi mà! Anh cũng biết em không thể không quản.” Để lại cho Tiêu Phong một ánh mắt bất đắc dĩ.
Tiêu Phong sau khi nghe cậu nói như thế, anh cũng biết là chuyện gì xảy ra. Lúc này Tiêu Phong mới để ý đến người ngồi bên giường Tiêu An Nhược.
“Sếp Triệu phải không? Tôi không biết tại sao anh lại đồng ý với suy nghĩ nông cạn như thế của An Nhược, nhưng chuyện anh đưa người dân vào tình huống nguy hiểm, tôi nghĩ tôi có đủ cơ sở để nói chuyện với cấp trên của anh một chút.”
Triệu Kỳ Nhiễm cũng hiểu ít nhiều về sự tức giận của Tiêu Phong, không ai có thể bình tĩnh khi nghe nói người thân của mình bị đưa vào một tình thế sinh tử.
“Anh, chuyện này không liên quan gì đến Sếp Triệu cả, anh đừng làm vẻ mặt đó với người ta, thật khó coi!”
“Thật hay thật giỏi, Tiêu An Nhược, em mà cũng có thể nói đỡ giùm người khác như thế! Có phải em chán sống rồi không?”
Triệu Kỳ Nhiễm mắc kẹt giữa hai người, đang vào tư thế chuẩn bị đối thoại với Tiêu Phong thì một người khác bước vào.
Người đánh vỡ thế cục trước mắt là Trần Quảng Nguyên – người đi theo Triệu Kỳ Nhiễm đến biệt thự. Quảng Nguyên muốn nói cho Sếp Triệu tình hình tại biệt thự, nhưng…ở đây là xảy ra chuyện gì sao?
Thấy Triệu Kỳ Nhiễm ra hiệu cho Quảng Nguyên ra bên ngoài, Tiêu An Nhược vội ngăn anh lại. Chuyện cậu đã dốc sức làm đương nhiên muốn biết sự tình mọi chuyện, hơn nữa Lâm Di Hòa đang đứng nhìn chòng chọc vào số giấy tờ mà Quảng Nguyên đang cầm trên tay đây kìa!
“Anh có thể ở đây nói chuyện không? Tôi cũng muốn biết!”
“Chuyện này là quá trình điều tra của cảnh sát, làm sao có thể nói cho cậu biết được, như vậy là sai quy định.” Quảng Nguyên khi nghe Tiêu An Nhược nói có chút bất mãn phản đối.
“Không sao, cứ nói ở đây cũng được, cậu ấy giúp đỡ rất lớn trong vụ án này, để cho cậu ấy biết mọi chuyện cũng là đương nhiên thôi.” Triệu Kỳ Nhiễm thấy thái độ của Quảng Nguyên như thế cũng không trách được, theo quy định đương nhiên là sai. Nhưng Triệu Kỳ Nhiễm cũng không thể nói cho Quảng Nguyên nghe, mọi kế hoạch này điều là do Tiêu An Nhược đề ra.
“Được rồi!” Triệu Kỳ Nhiễm đã mở miệng, cho dù Quảng Nguyên có thấy vô lý như thế nào thì hắn cũng sẽ làm.
…………………
Dựa theo những gì điều tra được tại ngôi biệt thự đó, bọn họ đương nhiên tìm đã tìm được số tiền Lâm phụ đưa cho bọn bắt cóc. Dương Bá sau khi đã tính toán phần lợi và phần hại thì đồng ý hợp tác với bọn người Triệu Kỳ Nhiễm, nhận được USB của Dương Bá.
Bên trong là đoạn đối thoại của Lâm Vọng và bọn người Dương Bá về việc bắt cóc Lâm Di Hòa, đúng như lời Dương Bá nói, Lâm Di Hòa không phải là do bọn họ giết.
“Chúng tôi sẽ không giết người, ngài cũng biết mà không phải sao? Chúng tôi có quy tắc của mình!”
“Đương nhiên là khi tìm đến các anh tôi đã biết quy tắc này rồi, người sẽ do tôi xử lý, các anh chỉ cần làm những bước đơn giản thôi, số tiền chuộc các anh sẽ nhận được 1/3.”
“Theo như anh nói, đứa nhỏ này là cháu ruột của ngài thì phải. Ngài nhẫn tâm sao?”
“Trên con đường mà Lâm Vọng này đi không có từ “nhẫn tâm” mà chỉ có lợi và hại, nếu có lợi thì một đứa cháu có là gì chứ!”
Đoạn ghi âm trong USB vẫn đang chạy, từng chữ từng lời của Lâm Vọng cứ đánh vào màng nhĩ của những người đang đứng đó. Đối với một người quân nhân đương nhiên bọn tội phạm mà họ đối đầu khôn có người nào là tồn tại nhân tính, nhưng có thể đảm bảo bọn họ cho dù như thế nào cũng không làm hại đến người cùng huyết thống với mình.
Những người có mặt lúc đó đánh một cái rùng mình cùng cái lắc đầu ngao ngán, thêm vào đó là một chút thương xót dành cho số phận của Lâm Di Hòa. Liệu khi cậu bị chính người chú của mình hành hạ cho đến chết, cậu có cảm nhận được nỗi đâu đó không?
………….
Người ngạc nhiên nhất trong căn phòng, không phải Lâm Di Hòa, không phải Lục Minh mà là Tiêu Phong. Anh đã suy nghĩ ra rất nhiều kết thúc cho câu chuyện mà Tiêu An Nhược đang trầm mình vào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như thế.
“Chứng cứ đã có đủ, có thể cho người bắt giữ Lâm Vọng được rồi!” Triệu Kỳ Nhiễm cho dù đã biết trước một số chuyện, nhưng khi thật sự tiếp cận với sự thật, kể cả anh cũng không biết phải nói gì.
Đôi khi thà con người ta muốn nhận được trăm ngàn sự phản bội từ bên ngoài, hơn là một lần phản bội của người thân. Lâm phụ sẽ cảm thấy thế nào khi biết người em trai của mình là chủ mưu mọi chuyện, mà người nó giết lại là đứa con trai cưng của mình.
“Chưa hết, theo điều tra sơ bộ, Lâm Vọng còn một số tội khác được thành lập.”
“Là chuyện gì?”
“Anh nhớ người phụ nữ bị Dương Bá uy hiếp không? Đó là vợ của hắn – Hứa Thu Như, theo như Lâm Vọng nói với mọi người Hứa Thu Như đã gặp tai nạn qua đời, Lâm Vọng là người yêu cầu làm giấy báo tử cho vợ hắn. Tội thứ hai của hắn là giam giữ người trái phép, khai báo sai sự thật và làm giấy giả.
Tội thứ ba của hắn là chiếm đoạt tài sản, Lâm Vọng chỉ là người “trong coi hộ” công ty tạm thời, hắn không hề nắm giữ phần trăm cổ phần nào, Lâm Di Nguyên cũng chưa bổ nhiệm hắn thành cổ đông hay chức vụ gì cả. Nhưng Lâm Vọng đang thực hiện báo giá số cổ phần của Lâm Di Nguyên, người mà hắn đang đàm phán là— “
“Là tôi!” Tiêu Phong từ nãy giờ vẫn luôn lắng nghe chợt lên tiếng.” Chúng tôi đang đàm phán về số cổ phần đó, nhưng vì Lâm Vọng chưa đưa ra được giấy tờ sở hữu hợp pháp của số cổ phần đó, nên kế hoạch đã bị hoãn lại.”
“Là như vậy đấy!” Quảng Nguyên đóng hồ sơ lại, kết thúc câu chuyện.