“Cha! Đây là ai?” Đôi mắt Triệu Kỳ Nhiễm vẫn không rời tờ giấy trên bàn, anh cố gắng nhớ lại trong gia đình có ai đã mang tên này. Tại sao cái tên này lại nằm trong sổ hộ khẩu gia tộc?
“Là cậu của con đấy! Lúc trước ta có nói với con, lúc nhỏ cậu rất hay ốm vặt, bà của con đã nhờ thầy bói tới xem và đổi tên cho cậu.” Triệu phụ liếc nhìn danh tự trên giấy rồi thản nhiên giải đáp thắc mắc của anh mà không để ý sắc mặt anh đã bắt đầu tái nhợt.
“Cậu không phải đổi từ Triệu Tiêu Dương sang Vương Tiêu Dương sao?”
“Không phải? Từ Triệu Tiêu Dương thành Vương Văn Thức!”Triệu phụ bắt đầu cảm thấy khó hiểu với những lời Triệu Kỳ Nhiễm nói.
“Nhưng hồ sơ của cậu tại sở cảnh sát là Vương Tiêu Dương.” Ba năm trước người cậu mà hơn hai mươi năm anh chưa gặp được chuyển về làm cấp trên của anh tại Tỉnh A, cũng từ đó quan hệ của hai bên mới khởi sắc.
Anh chỉ từng nghe được những cố sự đứt đoạn về người cậu này. Mười chín tuổi cậu đã kết hôn với một người được họ hàng giới thiệu, hai năm sau thì hai người rời khỏi Tỉnh A từ đó rất ít khi nghe được tin tức gì. Lâu lâu thì anh có nghe Triệu phụ nhắc chút ít đến cậu.
Triệu phụ nói cậu rất đáng thương, vì phải đổi họ nên bị nhiều người trong gia tộc cho là thứ ngoại lai, sau khi chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt vì sợ làm phiền đến ông, cậu đã đề nghị được ra riêng. Sau khi ông rời khỏi Triệu gia, một khoảng thời gian sau đó mới liên hệ lại với Triệu phụ báo bình an.
Triệu phụ rất thương người em này, vì cho rằng bản thân chưa hoàn thành trách nhiệm của một người anh. Cơ nghiệp Triệu gia hiện tại nằm hết trong tay Triệu phụ, còn em trai ông chỉ có những đồng lương bèo bọt từ chức vị hiện tại.
“Có lẽ cậu không thích cái tên cũ, chỉ là một cái tên cũng không có gì to tát đâu. Có chuyện gì sao?” Triệu phụ biết Triệu Kỳ Nhiễm sẽ không vì một cái tên mà hỏi ông nhiều chuyện như thế.
“Cha có nghe nói cậu có một đứa con trai không?”
“Haizz…Đó là một đứa bé đáng thương, năm đứa bé lên bốn đã bị bệnh nặng qua đời rồi! À mà trước mặt cậu con đừng nhắc đến chuyện đứa bé, cậu con sẽ buồn, cũng vì chuyện đó mà vợ của cậu con đã rất giận ông ấy, vì cho rằng ông ấy không làm tròn trách nhiệm của một người cha.” Càng nói nhiều hơn về em trai ông càng cảm thấy bản thân đã mắc nợ nó rất nhiều.
“Cha có biết đứa bé đó tên gì không?” Đôi tay Triệu Kỳ Nhiễm như không còn sức lực để cầm tờ giấy trên tay nữa, nếu mọi chuyện thật đúng như anh đang nghĩ thì kết cục này sẽ dành cho ai đây.
“Là Y Ân, Vương Y Ân.”
…………..
Ký túc xá của Tiêu An Nhược đã quay lại trạng thái tĩnh lặng vốn có của nó, sau khi Lục Minh cùng Triệu Kỳ Nhiễm rời đi Tiêu An Nhược mới biết một ngày dài đã trôi qua như thế nào. Không có thời gian, cậu đành phải gọi một phần đồ ăn nhanh đến ký túc, trong thời gian chờ đợi Tiêu An Nhược bước và nhà vệ sinh chăm chút lại một chút vẻ đẹp của bản thân.
Người giao hàng đặt đồ ăn trước cửa, Triệu Lâm Nhữ nhân lúc không có ai lén đem vào bên trong, nếu có ai thấy bọc đồ ăn trước bỗng nhiên lơ lửng chắc sáng mai sẽ có tin sốt dẻo chưa kể đây còn là căn phòng mới có người chết.
Triệu Lâm Nhữ đang chăm chú nhìn bọc đồ ăn tỏa hương thơm như khiêu khích khứu giác của hắn. Bê n ngoài không báo trước đạp cửa xông vào, Tiêu An Nhược nghe tiếng động bên ngoài lật đật chạy ra khuy áo còn chưa cài lại hết.
“Thầy Vương, có chuyện gì sao?” Tuy cậu có chút nghi ngại về thân phận của Vương Hi Hòa nhưng bây giờ anh đang lấy thân phận là một thầy giáo, trong thời điểm này mà xông vào ký túc xá chỉ có thể là có chuyện đã xảy ra mới khiến anh mất bình tĩnh như thế.
Bên đây Vương Hi Hòa bắt đầu chất vấn, tra xét, cáo buộc, đổ lỗi cho bọn Tiêu An nhược. Bên Triệu Kỳ Nhiễm cả nhà đang vây quanh mâm cơm ấm cúng, điện thoại reo lên Triệu Kỳ Nhiễm bắt máy hai giây sau anh tức tốc chạy ra ngoài khởi động xe rời khỏi nhà, Triệu phụ Triệu mẫu không mấy gì xa lạ chỉ nhìn nhìn rồi lại tiếp tục dùng bữa. Trong lòng thầm tính toán, lần sau phải gọi điện cho anh sớm hơn một chút.
“Có một bức thư được gửi bên sở cảnh sát, người viết thư đề tên là Vương Văn Thức thừa nhận là hung thủ của các vụ án mạng gần đây. Nhưng bên trong bức thư không có ý gì là tự thú, mà là khoe khoang và đe dọa, Vương Văn Thức này nói muốn có một cuộc nói chuyện với “Sếp Triệu” trước khi hắn lại “cẩu thả” mổ bụng của một ai đó!” Trần Quảng Nguyên từ Sở cảnh sát tay vẫn đang run rẩy đọc lại nội dung bức thư cho Triệu Kỳ Nhiễm nghe.
Điện thoại vừa cúp, Triệu Kỳ Nhiễm lại nhận được một cuộc gọi khác, người gọi đến là Tiêu An Nhược, chỉ vỏn vẹn: “Y Ân bị cha cậu ấy đưa đi rồi!”