Sau khi đưa Tiêu An Nhược đến trường học, Triệu Kỳ Nhiễm quay lại Sở cảnh sát. Bước vào trong phòng điều tra thì thấy Tằng Vũ đang ngồi xem hồ sơ, không cần hỏi cũng biết là về vụ án nào rồi. Hiện tại có thể nói, Tiêu Viễn Trì đang là mối quan tâm của không chỉ trong tỉnh mà là trong cả nước.
“Khi nào Tiêu Viễn Trì bị thi hành án?” Triệu Kỳ Nhiễm kéo cái ghế bên cạnh Tằng Vũ ra ngồi xuống, tay cầm lên một tập hồ sơ khác, bâng quơ hỏi:
“Tuần sau, cậu có định dẫn An Nhược đến gặp ông ấy lần cuối không?”
“Tôi sẽ không để em ấy đến đó, ông ta không xứng!”
Thấy Triệu Kỳ Nhiễm có lẽ không muốn nói đến chuyện của Tiêu Viễn Trì trước mặt Tiêu An Nhược, anh cũng không hỏi về chuyện đó nữa. Nhớ lại lời Tiêu Phong nói lúc sáng, liền chuyển chủ đề lên người Triệu Kỳ Nhiễm.
“Nghe nói sáng nay cậu xin nghỉ phép để đưa An Nhược về gặp cha mẹ cậu. Thế nào rồi?”
“Hai người đó đương nhiên là vui mừng rồi, còn mém quên mất thằng con trai này.” Nói bằng giọng có chút trách móc, nhưng Triệu Kỳ Nhiễm lại cảm thấy rất vui khi nói đến chuyện của hai người.
“Sau khi chuyện này kết thúc, hai người có dự định gì không?”
“Đợi.” Triệu Kỳ Nhiễm mỉm cười trả lời.
“Đợi?” Tằng Vũ cảm thấy khó hiểu.
“An Nhược vẫn còn bốn năm Đại học trước mắt, còn giấc mơ và con đường mà em ấy muốn đi nữa. Tôi không thể để những việc này, khiến em ấy bị phân tâm. Hơn nữa, chuyện của Tiêu Viễn Trì cũng khiến em ấy bị ảnh hưởng phần nào. Nếu muốn làm gì, thì cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian đã, để xem mọi chuyện thế nào.” Triệu Kỳ Nhiễm vừa nói xong thì buông tập hồ sơ xuống, định sang phòng vật chứng một lát.
“An Nhược có biết cậu suy nghĩ lo em ấy như thế không?” Tằng Vũ gác hai chân lên bàn, tư thế hết sức “phóng khoáng”, nhìn theo Triệu Kỳ Nhiễm, ánh mắt hứng thú.
“Không cần phải biết, vì em ấy cũng lo nghĩ cho tôi như thế. Không phải anh cũng như vậy sao?”
Triệu Kỳ Nhiễm rời đi để lại một mình Tằng Vũ trong phòng, rút từ dưới cùng đống giấy trên bàn ra một cuốn catalogue. Nhìn những bộ vest cưới được in dán bên trong, khóe môi không kìm được nhếch cao lên, ngẫm nghĩ một chút bộ dáng khi Tiêu Phong mặc nó lên cùng bước vào lễ đường với anh.
Từ sau khi quen biết Tiêu Phong, lúc nào cũng thấy anh bận rộn với công việc, thậm chí cả cơm ăn cũng có thể quên. Nhìn anh mỗi lần vì công tác mà sắc mặt xanh xao, sút đến hai ba ký trong một tuần, đứng ở vị trí là người yêu của anh Tằng Vũ làm sao mà nhịn được. Đó cũng là một trong những lý do khiến anh phải gấp gáp chuyển công tác về đây như thế, cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện của Tiêu Viễn Trì.
Có Tằng Vũ bên cạnh thì có người đốc thúc Tiêu Phong cơm nước mỗi ngày, ngủ nghỉ đúng giờ, da thịt cũng vì thế bắt đầu nhìn thấy rõ hơn một chút. Vốn dĩ kế hoạch sẽ là sau khi đến đây, sẽ bí mật chuẩn bị cho một buổi cầu hôn anh thật hoành tráng, không ngờ lần này đến còn bị nhiều việc cản trở như thế.
“Không biết đến bao giờ mọi chuyện mới kết thúc đây…” Tằng Vũ đóng tập ảnh lại, đem nhét xuống dưới cùng của đống hồ sơ ban nãy, ngửa mặt nhìn trần nhà, thở ra một hơi.
Tiết học buổi chiều kết thúc, Tiêu An Nhược đứng trước cổng trường đợi Triệu Kỳ Nhiễm đến. Một chiếc xe màu đen đậu lại bên đường thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cũng không ai hiếu kỳ quá ba giây vì trường học này cũng là một ngôi trường ở bậc trung. Thỉnh thoảng có một hai vị thiếu gia, tiểu thư nổi bật cũng không hiếm.
Ngoại trừ một người…
Chiếc kính xe phía trước được kéo xuống, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Tiêu An Nhược. Là Hapi!
Người phụ nữ này sau khi thất bại ở lần diệt khẩu Vương Văn Thức, thì giống như không khí vậy, hoàn toàn biến mất. Hiện tại không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, Tiêu An Nhược rơi vào trạng thái đề phòng cao độ.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, cách thời gian hẹn của hai người đã quá mười phút, có lẽ Triệu Kỳ Nhiễm đã sắp đến đây rồi. Hapi xuất hiện ở đây, chắc chắn là có mục đích gì đó, nếu kéo dài thời gian một chút, có lẽ…
Nhưng không đợi Tiêu An Nhược nghĩ hết, Hapi ngồi bên trong xe đưa tay ra khỏi cửa xe, ra hiệu về phía cậu. Điều tệ nhất trong suy nghĩ cậu đã đến, bọn họ đến đây là vì cậu!
Hành tung của cậu có lẽ đã bị lộ, bọn họ thừa biết Triệu Kỳ Nhiễm luôn ở xung quanh cậu. Trùng hợp ngay ngày hôm nay hai người có sự vụ riêng, Triệu Kỳ Nhiễm vừa vắng mặt thì bọn họ lại xuất hiện, có lẽ đã theo chân cậu rất lâu cũng nên.
Tiêu An Nhược do dự không bước qua, một phần là không rõ tình hình, phần còn lại chính là muốn kéo dài thời gian. Đôi mắt không khỏi có chút mong chờ nhìn về phía con đường, mong muốn duy nhất lúc này của cậu, chính là nhìn thấy xe của Triệu Kỳ Nhiễm.
Có lẽ đã nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu An Nhược, một tiếng nổ lớn rền trời vang lên. Những sinh viên từ trong trường đi ra cùng với những người dân có mặt xung quanh đều sắp bị dọa đến vỡ mật, tiếng la hét bao trùm lên cả một khu. Tiêu An Nhược bên đây thì cứng đơ hết cả người, hai mắt trân trân nhìn họng súng đen ngòm vươn ra khỏi khe hở trên nóc xe của Hapi.
“Không có gì đâu, có lẽ là máy biến áp nổ thôi.” Một nam sinh khi nãy bị giật mình ngồi thụp xuống đất, suy nghĩ một chút rồi trấn an đám bạn học kế bên.
Nghe được lời cậu nam sinh nói, những người xung quanh cũng bắt đầu bị thuyết phục, khẽ đưa tay an ủi lấy trái tim vừa hoạt động hết công suất của bản thân. Sau đó thì ai về việc nấy, vì nếu là vấn đề về máy móc bọn họ muốn quản cũng không được. Vì có người nào nghĩ được đó lại là tiếng súng cơ chứ, lại còn giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.
Hapi từ trong xe đưa lên một ngón tay hướng về phía Tiêu An Nhược, sau đó lại chỉ về phía nòng súng vẫn còn nằm dửng dưng trên nóc xe. Cậu biết bản thân không thể làm gì nữa, vì theo ý Hapi, đó là lần đầu tiên, lần sau có lẽ là một người đi đường nào đó, hoặc chính bản thân cậu cũng nên.
Tiêu An Nhược không tự chủ bước đến chiếc xe màu đen kia, ngồi vào trong, đây xem như là lần đầu tiên cậu đối mặt trực tiếp với người phụ nữa này. Người đàn ông bên cạnh thấy mọi chuyện đã xong xuôi thì thu súng lại, Hapi ngồi bên cạnh khởi động xe rời đi.
Nhưng điều người trong xe không biết chính là, từ lúc Tiêu An Nhược đứng ở cổng trường học thì đã nằm trong tầm mắt của một người khác rồi.