Lư Minh vẫn không thấy thuận tâm lắm với những lời Tiêu An Nhược nói. Có lẽ là do niềm tin mãnh liệt trong hắn, rằng mọi chuyện có lẽ không đơn giản như thế. Khoảng khắc đôi mắt Tiêu An Nhược nhìn về điểm trắng mà hắn chỉ, rõ ràng cậu đã có phản ứng chột dạ, nhưng sau đó lại quay lại vẻ mặt không có gì xảy ra.
Lư Minh đã bắt được khoảnh khắc đó!
Dù giả vờ như thế nào cũng sẽ có lúc lộ ra điều gì đó, trong lúc không để ý Lư Minh đã đi theo Tiêu An Nhược sau khi tiết học kết thúc.
Từ lúc cậu đứng đợi Triệu Kỳ Nhiễm, để ý chiếc xe màu đen kia, thậm chí lúc tiếng nổ lớn đánh động mọi người, từng phản ứng trên khuôn mặt của cậu. Đều bị Lư Minh đứng từ phía sau nhìn thấy được.
Đương nhiên Lư Minh cho dù có nhìn thấy mặt Hapi cũng không biết đó là ai, nhưng nòng súng đen ngòm trên nóc xe làm sao qua mắt được hắn kia chứ. Tình hình trước mắt Lư Minh lại không biết như thế nào, trong lúc hắn do dự thì Tiêu An Nhược đã theo ám hiệu tay của người phụ nữ kia mà lên xe.
Lư Minh tuy không tường tận được sự việc, nhưng qua cách Tiêu An Nhược chần chừ cùng với sự uy hiếp rõ ràng của người trong xe, hắn không điên mà nghĩ rằng là cậu tự nguyện. Khoảng khắc chiếc xe khởi động, Lư Minh nhanh chân chạy đến gần, nhìn thoáng qua được biển số xe của chiếc xe kia.
Không lãng phí thời gian, Lư Minh lấy điện thoại trong túi quần ra định gọi cảnh sát. Một chiếc xe dừng trước cổng trường khiến Lư Minh dừng lại động tác gấp gáp khi nãy. Là Triệu Kỳ Nhiễm!
Lư Minh đương nhiên biết Triệu Kỳ Nhiễm là ai, hắn ba chân bốn cẳng chạy tới bên kia đường.
Triệu Kỳ Nhiễm dừng xe tại nơi bình thường Tiêu An Nhược vẫn hay đứng chờ anh, nhưng ngoài dự kiến lại không thấy người đâu. Đáng lẽ ra anh đã phải có mặt ở đây khoảng bảy tám phút trước, chỉ vì đang trên đường đi đến thì không biết ở đâu ra một chiếc xe mô tô tự nhiên tông vào đuôi xe anh. Tên đó còn nhây tới nổi anh đã bỏ qua vậy mà cứ kỳ kèo suốt, không biết có phải là loại người nhiều tiền qua không biết để đâu không.
Tới trễ như thế lại không nhắn cho cậu một tin nào, theo tính cách Tiêu An Nhược đương nhiên sẽ không giận anh. Chỉ là không biết tiếp theo cậu sẽ định đi đến đâu, bình thường giờ này hai người sẽ chạy xe đến nhà Tiêu Phong để ké cơm. Nhưng hôm nay anh đã mua đồ ăn sẵn, định sau khi đón cậu sẽ trực tiếp về nhà làm một bữa cơm tình yêu của hai người.
Nhìn quanh vẫn không thấy Tiêu An Nhược, xác định cậu có lẽ đã rời đi, Triệu Kỳ Nhiễm định lấy điện thoại ra gọi điện cho cậu. Lư Minh từ bên đường dùng hết tốc lực chạy qua, dừng lại trước mặt anh thì lại bị ghẹt hơi, cố gắng hít lấy hít để mới nói ra được mấy câu đứt quãng.
“An Nhược…bị…mang đi rồi…”
“Cậu nói cái gì?!” Tuy chỉ nghe được mấy chữ, nhưng lại là trọng tâm của sự việc. Không nói hai lời, Triệu Kỳ Nhiễm kéo lấy Lư Minh còn đang cố gắng điều chỉnh hơi thở mình lại, đẩy hắn lên xe.
Lư Minh cũng không trách anh, vì hắn biết tình tình hiện tại đang rất cấp bách. Nói cho anh nghe biển số chiếc xe kia, rồi nhận lấy điện thoại Triệu Kỳ Nhiễm đưa qua. Nhìn thấy trên màn hình để hai chữ “Sếp Tằng” là Lư Minh đã hiểu rõ mọi chuyện. Sau khi thông báo cho đầu dây bên kia về những gì hắn biết, Lư Minh hai tay đều dùng để nắm chặt dây an toàn không để bản thân rơi ra khỏi xe. Vì tốc độ của Triệu Kỳ Nhiễm hiện tại, đã đủ để anh dùng tiền lương nửa năm của mình để trả tiền phạt rồi.
“Cậu có nhìn rõ người ngồi trong xe không?” Triệu Kỳ Nhiễm vừa tăng tốc vừa hỏi.
Tuy không biết đám người đó mang Tiêu An Nhược đi đâu, nhưng xe bọn họ đi có kích thước không nhỏ, là loại xe có rèm mà mấy người nổi tiếng hay dùng. Ngoại trừ bọn họ đổi xe giữa đường, nếu vẫn dùng chiếc xe đó, thì chỉ có một đường duy nhất có thể đi được. Chính là quốc lộ này!
Nhưng chỉ hơn năm kilomet sau đó sẽ có một ngã ba xuất hiện, cho nên Triệu Kỳ Nhiễm đang cố gắng tăng tốc đuổi kịp bọn họ, trước khi đám người đó đến điểm giao kia.
Lư Minh kể về người phụ nữ mà hắn thấy, còn người cầm súng bên cạnh thì hắn không thấy được.
Chỉ nghe sơ qua lời kể đó, hai tay Triệu Kỳ Nhiễm đã không kiềm được nắm chặt lấy vô lăng. Vì 80% người đó chính là Hapi, người mà cảnh sát bọn anh đã để vuột mất lúc ở bệnh viện, và mất dấu trong lần vây bắt cuối cùng.
“Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?” Triệu Kỳ Nhiễm với suy nghĩ như thế mà một lòng điều khiển xe chạy tới.
………………
“Tiêu Viễn Trì chắc chắn sẽ bị tử hình, cô làm vậy thì được gì?” Tiêu An Nhược nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng cách xa khu vực quen thuộc, nếu nói không lo lắng thì là không đúng. Nhưng hiện tại cậu cũng không thể làm gì được, nên chỉ còn một cách duy nhất, chính là xác nhận mục đích của Hapi.
“Cậu chỉ cần phối hợp với chúng tôi là được, sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi sẽ để cậu trở lại.” Không muốn nhiều lời với Tiêu An Nhược, Hapi chỉ nói một câu ngắn gọn như thế rồi tiếp tục tăng tốc chiếc xe, mặc cho cậu ở phía sau hết lời khuyên nhủ.
Nhưng chuyện khiến cậu ngạc nhiên hơn chính là, chiếc xe đã dừng lại, và chỉ cách nơi cậu lên xe chưa đến 3km. Người đàn ông cầm súng khi nãy bước về ghế sau, kéo cậu ra khỏi xe, sau đó cứ kè kè phía sau cậu như thế cho đến khi bọn họ bước đến trước một căn nhà nằm trong hẻm. Đi được một khoảng, Tiêu An Nhược quay người lại thì thấy Hapi từ phía sau xe bước ra, cốp xe cũng đúng lúc hạ xuống, có lẽ là vừa mới để gì đó vào trong.
Sau tiếng gõ cửa có phần hơi nhịp điệu, một người thanh niên từ bên trong nhà bước ra mở cửa. Nhìn bề ngoài người thanh niên, so ra cũng không lớn tuổi hơn Tiêu An Nhược là mấy, nhìn thấy Hapi đứng bên ngoài ngược lại có phần vui mừng.
“Chị trở lại rồi!”