Reacher mở cánh cửa thoát hiểm và lấy miếng chêm bằng giấy bìa ra khỏi hốc khóa rồi cất nó vào túi. Ông bước vào và để cánh cửa tự khóa lại sau lưng. Ông theo hành lang phía sau đến thang máy và lên tầng ba. Gõ cửa phòng Hutton. Trong đầu vang vang một câu thoại, do tài tử Jack Nicholson đóng vai một tay đại tá thủy quân lục chiến lão luyện trong một bộ phim nào đó nói về những tay luật sư của Hải quân: Không có điều gì thắng nổi người đàn bà mà bạn phải cúi chào vào buổi sáng.
Hutton không vội mở cửa. Ông đoán rằng bà đã ổn định lại một nơi nào đó sau khi thoát được đám cảnh sát. Bà không mong mình lại bị quấy nhiễu sớm như vậy. Nhưng sau cùng thì cửa cũng mở ra và bà đứng ngay đó. Bà mặc áo choàng tắm, rõ ràng vừa mới tắm xong. Ánh sáng phía sau làm tóc bà sáng lên. Hành lang mờ tối và căn phòng trông ấm cúng và mời mọc.
Bà nói, “Anh đã trở lại.”
“Em nghĩ rằng anh sẽ không trở lại à?”
Ông bước vào và bà đóng cửa lại.
Bà nói, “Cảnh sát mới ở đây.”
Ông nói, “Anh biết. Anh quan sát họ cả buổi.”
“Anh ở đâu?”
“Trong một bồn rác cách đây hai khối phố.”
“Anh muốn tắm rửa chút không?”
“Bồn rác này rất sạch. Sau lưng một tiệm giày.”
“Anh muốn đi ăn tối không?”
Ông đáp, “Anh khoái được phục vụ tại phòng hơn. Anh không muốn đi lòng vòng nhiều hơn cần thiết.”
Bà nói, “Được thôi. Có lý đấy. Phục vụ tại phòng vậy.”
“Nhưng chưa phải bây giờ.”
“Em có nên thay đồ không?”
“Chưa đâu.”
Bà ngưng một thoáng.
Bà hỏi, “Tại sao không?”
Ông đáp, “Còn việc chưa hoàn tất.”
Bà không nói gì.
Ông nói, “Anh rất vui được gặp lại em.”
Bà nói, “Chỉ mới chưa đầy ba giờ thôi mà.”
Ông nói, “Ý anh muốn nói là hôm nay. Cả ngày hôm nay. Sau ngần ấy thời gian.”
Rồi ông bước đến ôm lấy gương mặt bà trong lòng bàn tay. Chuồi những ngón tay vào tóc như ông từng làm trước kia và dùng ngón cái lần theo đường viền xương má bà.
Bà hỏi, “Chúng ta có nên làm chuyện này không?”
“Em không muốn sao?”
Bà nói, “Đã mười bốn năm rồi.”
Ông nói, “Có nhảy lên xe đạp vẫn sẽ bon như trước.”
“Anh nghĩ là vẫn như cũ à?”
“Nó sẽ hay hơn.”
Bà hỏi, “Hay hơn thế nào?”
Ông nói, “Mình luôn luôn hay. Không phải sao? Nó còn có thể hay đến mức nào đây?”
Bà giữ yên một lúc lâu. Rồi bà vòng tay ra sau đầu ông. Bà kéo, ông cúi xuống và họ hôn nhau. Rồi lần nữa, say đắm hơn. Rồi lần nữa, lâu hơn. Mười bốn năm tan biến mất. Cùng mùi vị cũ, cùng cảm nhận cũ. Cùng háo hức cũ. Bà kéo áo ông ra khỏi quần và cởi nút nó từ dưới lên, nôn nả. Khi chiếc khuy sau cùng mở xong, bà vuốt lòng bàn tay lên khắp ngực ông, vai ông, lưng ông, xuống thắt lưng, vòng ra trước. Đôi giày ông trượt ra dễ dàng. Và đôi tất. Ông đá hất chiếc quần ngang qua phòng và cởi dây lưng của bà. Chiếc áo mở toang ra.
Ông nói, “Trời ạ, Hutton. Em không thay đổi chút nào cả.”
Bà nói, “Anh cũng vậy.”
Rồi họ đi tới giường, ngã nhào xuống, nhanh vội, khóa cứng lấy nhau như một con thú bốn chân kỳ dị.
Grigor Linsky theo hướng sườn Nam của thị trấn. Hắn kiểm tra quán ăn nhanh rồi xuôi xuống bến tàu. Rẽ quanh và chạy cắt ngang dọc những con đường hẹp, bao hết ba mặt của từng khối phố, ngừng lại ở mỗi ngã rẽ để quan sát các vỉa hè trên mặt thứ tư. Chiếc Cadillac bò chầm chậm. Bộ tiếp lực rít lên ở mỗi góc phố. Một công việc chậm chạp và kiên nhẫn. Nhưng đây không phải là một thành phố lớn. Không huyên náo rộn ràng. Không đám đông. Và không một ai có thể trốn tránh được mãi mãi. Điều đó là kinh nghiệm của Grigor Linsky.
Sau đó Hutton nằm trong vòng tay của Reacher và dò những ngón tay làm một cuộc kiểm kê dài và chậm thân thể mà bà đã quá thân thuộc. Nó đã thay đổi trong mười bốn năm. Ông đã nói Em không thay đổi chút nào cả và bà nói Anh cũng vậy, nhưng bà biết cả hai đã rộng lượng với nhau. Không một ai giữ nguyên như cũ. Gã Reacher mà bà đã biết trong sa mạc trẻ hơn và được cái nóng nung cho săn chắc lên, uyển chuyển duyên dáng như một con chó nòi. Giờ đây ông nặng nề, với những bắp thịt rắn như gỗ gụ. Những vết sẹo mà bà nhớ đã phẳng lại và phai mất đi, và được thay thế bằng những vết mới. Trên trán ông có những đường nhăn. Chân chim trên khóe mắt. Nhưng mũi của ông vẫn thẳng và không bị gãy. Răng trước của ông còn nguyên vẹn, như những huy chương. Bà vuốt xuôi xuống tay ông và mân mê những khớp ngón tay. Chúng to và rắn, như vỏ quả óc chó phủ đầy thớ sẹo. Bà nghĩ,Vẫn còn là một tay võ sĩ. Vẫn hy sinh đôi bàn tay cho mũi và răng nguyên vẹn. Bà lần lên ngực ông. Ông có một cái lỗ thủng ở đó, về bên trái. Bắp thịt bị rách, miệng đủ rộng để bỏ đầu ngón tay của bà vào. Một vết đạn. Cũ rồi, nhưng là mới đối với bà. Chắc là một viên cỡ 38 li.
Reacher nói, “Ở New York. Nhiều năm trước. Ai cũng hỏi.”
“Ai là ai?”
“Những ai thấy nó.”
Hutton rúc vào sát hơn. “Có bao nhiêu người thấy nó?”
Ông mỉm cười, “Em biết mà, trên các bãi biển, đại loại như thế.”
“Và trên giường?”
Ông nói, “Phòng thay đồ.”
Bà lặp lại. “Và trên giường.”
Ông nói, “Anh đâu phải là nhà tu.”
“Nó đau không?”
“Anh không nhớ. Anh mê man trong ba tuần.”
“Nó ngay trên tim của anh.”
“Nó là một khẩu súng ngắn. Chắc là loại đạn không mạnh. Lẽ ra hắn nên nổ vào đầu. Bắn vậy thì tốt hơn.”
“Tốt cho hắn. Không phải cho anh.”
“Anh là kẻ may mắn. Trước đã vậy, sau này vẫn vậy.”
“Có thể. Nhưng anh nên thận trọng hơn.”
“Anh vẫn cố hết sức.”
* * *
Chenko và Vladimir đi với nhau lên hướng sườn Bắc của thị trấn. Chúng tránh cái nhà trọ. Có thể đoán là cảnh sát đã bố trí nơi ấy đâu vào đó rồi. Do đó điểm dừng đầu tiên của chúng là quán bar thể thao. Chúng vào và đi vòng quanh. Bên trong tối và không đông lắm. Có lẽ chừng ba mươi khách. Không có ai giống với bức chân dung phác họa. Không có ai là Reacher. Vladimir đứng ở gần cửa còn Chenko vào xem nhà vệ sinh. Một buồng vệ sinh đóng cửa. Chenko chờ cho tới khi có tiếng giật nước và một người bước ra. Không phải Reacher. Chỉ là một người bình thường. Chenko đi ra với Vladimir và cả hai trở lại xe. Lại chạy cắt ngang dọc những con đường hẹp, bao hết ba mặt của từng dãy phố, ngừng lại ở mỗi ngã rẽ để quan sát các vỉa hè trên mặt thứ tư.
Hutton chống cùi chỏ nhỏm người lên và nhìn xuống gương mặt của Reacher. Đôi mắt ông vẫn như trước. Có lẽ hằn sâu hơn một chút, và hơi sụp hơn. Nhưng chúng vẫn sáng xanh như những mảnh nước đá dưới mặt trời miền Bắc cực. Như một tấm bản đồ màu của hai cái hồ tuyết tan giống y nhau trong phong cảnh ở vùng núi cao. Nhưng biểu cảm của chúng đã thay đổi. Mười bốn năm trước chúng viền đỏ vì những cơn bão cát sa mạc và mờ đi do một cảm giác khinh bạc cay đắng nào đó. Chúng là đôi mắt lính. Mắt cảnh sát. Bà nhớ cái kiểu chúng quét lười biếng và chậm rãi ngang căn phòng như một viên đạn khói chết chóc cuốn về phía mục tiêu. Giờ đây chúng trong hơn. Trẻ trung hơn. Hồn nhiên hơn. Ông già đi mười bốn tuổi, nhưng ánh mắt lại trở lại trẻ thơ.
Bà nói, “Anh mới cắt tóc.”
Ông đáp, “Mới sáng nay. Cắt vì em.”
“Vì em?”
“Hôm qua anh giống một gã người rừng. Họ nói là em sắp đến. Anh không muốn em nghĩ anh là một kiểu ma cà bông nào đó.”
“Anh không phải như thế sao?”
“Một kiểu nào đó, anh đoán vậy.”
“Kiểu gì nào?”
“Kiểu tự nguyện.”
Bà nói, “Mình ăn thôi.”
Ông nói, “Nghe cũng hay đấy.”
“Anh muốn ăn gì đây?”
“Bất cứ gì em gọi. Mình ăn chung. Hãy kêu một phần ăn lớn.”
“Anh có thể chọn món cho mình nếu anh muốn.”
Ông lắc đầu. “Một tháng nữa thì một tay thư ký nào đó của Bộ Quốc phòng sẽ xem qua những chi tiêu của em. Tốt hơn là hắn chỉ thấy có mỗi một phần ăn thay vì hai.”
“Anh lo cho tiếng tăm của em sao?”
“Anh lo về lần thăng chức sắp tới của em.”
“Em sẽ không thăng chức đâu. Em lên đến chuẩn tướng là hết mức thôi.”
“Giờ sẽ khác vì gã Petersen này nợ em một cú khá lớn.”
“Không thể chối cãi là hai sao sẽ rất oách.”
Reacher nói, “Oách cho anh nữa. Anh bị các tay hai sao phang cho nhiều trận rồi. Cứ nghĩ chính mình phang lại một tay thì cũng khoái lắm.”
Bà nhăn mặt.
Reacher nói, “Gọi thức ăn đi.”
Bà nói, “Em thích sa lát.”
“Ai đó phải nhường thôi, anh nghĩ thế.”
“Anh không thích à?”
“Hãy bắt đầu với một sa lát gà Caesar và theo sau là bít-tết. Em ăn mớ rau cỏ, anh sẽ ăn bít-tết. Rồi lấy một suất tráng miệng thật nhiều. Và một bình cà phê lớn.”
“Em thích trà.”
Reacher nói, “Không thể làm vậy. Có một số thỏa hiệp mà anh không thể đồng ý. Thậm chí có là cho Bộ Quốc phòng cũng mặc kệ.”
“Nhưng em khát.”
“Họ sẽ mang nước trà đá. Lúc nào chẳng có.”
“Em cấp cao hơn anh.”
“Em luôn luôn ở cấp cao hơn anh. Có bao giờ em thấy anh uống trà vì điều đó không?”
Bà lắc đầu và xuống giường. Khỏa thân bước ngang qua căn phòng. Xem thực đơn và quay điện thoại. Gọi sa lát gà Caesar, bốn trăm rưỡi gam thịt thăn bò, và một cái bánh to phủ kem. Và một bình cà phê sáu tách. Reacher mỉm cười với bà.
Bà nói, “Hai mươi phút. Mình đi tắm thôi.”
Raskin nhận khu thương mại. Hắn đi bộ, tay cầm tờ chân dung phác thảo và trong đầu có một danh mục: nhà hàng, bar rượu, quán ăn, tiệm bánh mì, tiệm tạp hóa, khách sạn. Hắn bắt đầu ở khách sạn Metropole Palace. Khách sảnh, quầy rượu. Không gặp may. Hắn tiếp tục đến một nhà hàng Tàu cách hai khối phố. Vào rồi trở ra, nhanh chóng và kín đáo. Hắn cho rằng mình rất giỏi trong loại việc này. Hắn không phải là một người dễ gây chú ý. Loại người không đáng nhớ. Cao trung bình, nặng trung bình, gương mặt không đặc điểm. Chỉ là con số không trên đời, điều mà xét về mặt này là sự thất bại, nhưng mặt khác lại là một lợi thế rất lớn. Người ta nhìn hắn, nhưng thật sự họ không thấy hắn. Mắt họ trượt ngay qua.
Reacher không có mặt trong nhà hàng Tàu. Cũng không có mặt trong tiệm bánh mì, hay quán rượu của người Ái Nhĩ Lan. Nên Raskin dừng chân trên vỉa hè và quyết định đi về hướng Bắc. Hắn có thể kiểm tra văn phòng của ả luật sư và đến khách sạn Marriott. Vì theo Linsky thì các bà các cô ở những nơi đó. Và theo kinh nghiệm của Raskin thì những kẻ không phải là con số không trên đời ưa la cà với đàn bà nhiều hơn mức trung bình.
Reacher bước khỏi phòng tắm và mượn bàn chải, kem đánh răng, và lược của Hutton. Rồi ông lau khô và đi quanh nhặt lại áo quần. Mặc chúng vào, nhét áo vào trong quần. Ông đã mặc đồ xong và ngồi trên giường khi nghe tiếng gõ cửa phòng.
Một giọng ngoại quốc vang lên, “Phục vụ phòng.”
Hutton thò đầu ra khỏi cửa phòng vệ sinh. Bà đã mặc đồ rồi nhưng đang sấy tóc giữa chừng.
Reacher nói, “Em ra đi.”
“Em?”
“Em phải ký nhận mà.”
“Anh có thể ghi tên em.”
“Trong hai giờ nữa bọn cớm cũng sẽ chưa tìm ra anh và chúng sẽ quay lại đây. Tốt hơn là chúng ta không để cho kẻ nào bên dưới kia biết là em không ở một mình.”
“Anh chẳng bao giờ thư thả cả sao?”
“Anh càng ít thư thả thì càng được may mắn.”
Hutton vuốt tóc cho gọn lại rồi đi ra cửa. Reacher nghe tiếng leng keng của chiếc xe đẩy và chén đĩa va nhau và tiếng sột soạt của ngòi bút trên giấy. Rồi ông nghe tiếng cửa đóng lại và ông bước qua phòng khách, bắt gặp một chiếc bàn có bánh xe đẩy được dọn ra ở giữa phòng. Người bồi đã đặt một chiếc ghế bên nó.
Hutton nói, “Một dao, một nĩa, một thìa. Mình không nghĩ đến chuyện đó.”
Reacher nói, “Mình sẽ thay phiên nhau. Càng lãng mạn.”
“Em sẽ cắt thịt của anh ra và anh dùng tay bốc nhé.”
“Em có thể đút cho anh. Lẽ ra chúng ta nên gọi nho.”
Bà mỉm cười.
Ông hỏi, “Em có nhớ James Barr không?”
Bà đáp, “Quá lâu rồi. Nhưng em vừa đọc lại hồ sơ của hắn hôm qua.”
“Hắn bắn giỏi đến đâu?”
“Không phải là người giỏi nhất mà chúng ta từng có, cũng không phải là người tệ nhất.”
“Anh cũng nhớ vậy. Anh vừa vào bãi đậu xe xem lại. Thật là bắn quá tuyệt. Rất ấn tượng. Anh không nhớ rằng hắn bắn giỏi đến vậy.”
“Có rất nhiều chứng cứ ở đó.”
Ông gật đầu, không nói gì.
Bà nói, “Có thể hắn tập ghê lắm. Hắn trong quân ngũ sáu năm nhưng đã xuất ngũ gần gấp ba lần thời gian. Có thể sau này hắn mới phát triển tài năng.”
Ông đáp, “Có thể.”
Bà nhìn ông. “Anh không ở lại phải không? Anh định đi ngay sau khi ăn. Vì có chuyện này với đám cảnh sát. Anh nghĩ rằng họ sẽ quay lại phòng.”
Reacher nói, “Họ sẽ quay lại. Tin thế đi.”
“Em không bắt buộc phải để cho họ vào.”
“Một nơi như thế này thì bọn cớm muốn làm gì chẳng được. Và nếu chúng tìm thấy anh ở đây thì em rắc rối to.”
“Không rắc rối gì cả nếu anh vô tội.”
“Em không có cách gì chính đáng để bào chữa cho anh. Đó là điều họ sẽ nói.”
Hutton nói, “Em là luật sư mà.”
Reacher nói, “Và anh đã từng là một tay cớm. Anh hiểu họ như thế nào. Họ ghét những kẻ đào thoát. Những kẻ đào thoát làm họ điên đầu. Họ sẽ bắt nhốt em cùng lúc với anh và tháng sau mới phân giải xong mọi việc. Bằng vào lúc đó thì chiếc sao thứ hai của em sẽ tiêu tùng.”
“Vậy anh đi đâu đây?”
“Chưa biết. Nhưng anh sẽ nghĩ ra.”
Cánh cửa mở ra đường ở tầng dưới cùng của tòa cao ốc kính đen khóa lại vào ban đêm. Raskin gõ lên nó hai lần. Tay nhân viên bảo vệ ngồi ở bàn đặt trong khách sảnh ngước lên. Raskin dùng tờ phác họa vẫy anh ta.
Hắn la lên, “Giao hàng.”
Tay bảo vệ đứng dậy bước lại và dùng một chiếc trong xâu chìa khóa để mở khóa cửa. Raskin bước vào trong.
Hắn nói, “Rodin. Tầng bốn.”
Tay bảo vệ gật đầu. Văn phòng luật của Helen Rodin nhận rất nhiều gói hàng trong hôm đó. Hộp, thùng giấy, xe đẩy. Thêm một món nữa cũng là bình thường. Chẳng có gì ngạc nhiên. Anh ta trở về bàn mà không có ý kiến gì. Raskin bước vào thang máy, bấm số 4.
Điều đầu tiên hắn thấy trên tầng bốn là tay cớm của thành phố đang đứng bên ngoài cửa phòng ả luật sư. Raskin hiểu ngay lập tức điều đó có ý nghĩa gì. Nó có nghĩa là văn phòng của luật sư vẫn là một khả năng để ngỏ. Có nghĩa là Reacher không có mặt trong đó vào lúc này và trong thời gian gần đây chưa lúc nào vào đó. Do đó Raskin đi loanh quanh như thể hắn bối rối vì cách bố trí của hành lang và đi vào một góc. Chờ một lát rồi đi trở lại thang máy. Hắn gấp tờ phác thảo lại, cho vào túi. Trong khách sảnh hắn vẫy tay chào tay bảo vệ ra hiệu đã xong việc và đi ra ngoài bóng đêm. Rẽ trái, đi về hướng Bắc và Đông phía khách sạn Marriott.
Bình cà phê có dung tích sáu tách vượt quá khả năng của Reacher. Ông bỏ cuộc sau năm tách. Hutton có vẻ không quan tâm. Ông đoán bà nghĩ rằng uống hết năm trong sáu tách là đã giải thích được đòi hỏi nằng nặc của ông.
Bà nói, “Đến thăm em ở Washington nhé.”
Ông đáp, “Anh sẽ đến. Chắc chắn vậy. Lần tới anh đến đó.”
“Đừng để chúng bắt.”
Ông đáp, “Không đâu. Anh không để cho mấy thằng này bắt đâu.”
Rồi ông chỉ nhìn bà thêm một phút. Lưu giữ ký ức. Đính thêm một mảnh nữa vào bức khảm của mình. Ông hôn một lần lên môi bà và bước ra cửa. Đi ra hành lang và thẳng đến cầu thang. Ở tầng trệt ông đi tránh khách sảnh và lại dùng lối cửa thoát hiểm. Nó đóng sập và khóa lại sau lưng ông, và ông hít một hơi sâu và bước ra khỏi những bóng tối về phía hè phố.
Raskin thấy ông ngay lập tức. Ông cách hắn ba mươi bộ, rảo bước nhanh, ra khỏi Marriott từ phía hậu. Hắn thấy một ánh lóe lên của cửa kính trong ánh đèn đường. Một cửa thoát hiểm, đang mở. Hắn thấy một người đàn ông dáng cao bước ra. Đứng yên. Rồi cánh cửa đóng sập bằng bộ phận thủy lực, người đàn ông dáng cao quay nhìn nó khóa lại sau lưng và một luồng ánh sáng phản chiếu trên tấm kính đang di động rọi nhanh ngang mặt ông. Chỉ trong một thoáng giây, như một ánh đèn pin quét nhanh. Như là lia qua khung hình. Không nhiều. Nhưng đủ cho Raskin tin chắc. Kẻ vừa đi qua cánh cửa thoát hiểm là người trong bức phác thảo. Jack Reacher, chắc chắn, không nghi ngờ gì nữa. Đúng chiều cao, đúng cân nặng, đúng nét mặt. Raskin đã nghiên cứu những chi tiết rất lâu và rất kỹ.
Nên hắn đứng im, bước lui vào bóng đêm. Quan sát, và chờ. Thấy Reacher liếc nhìn bên phải, bên trái, rồi đi thẳng về phía trước, về hướng Tây, nhanh và thư thái. Raskin đứng yên tại chỗ và đếm thầm một, hai, ba trong đầu. Rồi hắn bước ra khỏi bóng tối băng ngang bãi đậu xe, và lại dừng rồi nhìn quanh góc phố về hướng Tây. Reacher cách hai mươi thước ở đằng trước. Vẫn bước đi thoải mái. Vẫn không cảnh giác. Đi giữa hè phố, bước sải dài, hai cánh tay đánh vung ở bên sườn. Ông là một người to con. Điều đó là chắc chắn. Dễ phải to ngang Vladimir.
Raskin lại đếm đến ba và để cho Reacher đi trước bốn mươi thước. Rồi hắn bắt đầu đi theo. Hắn nhìn dính vào mục tiêu và lục túi lấy điện thoại di động ra. Bấm số của Grigor Linsky. Reacher vẫn bước cách bốn mươi thước đằng trước. Raskin áp chiếc điện thoại vào tai.
Linsky nói, “Gì vậy?”
Raskin thì thầm, “Tôi tìm thấy rồi.”
“Ở đâu?”
“Hắn đang đi. Từ Marriott về hướng Tây. Giờ thì hắn sắp ngang với tòa án, hai khối phố về hướng Bắc.”
“Hắn đi đâu?”
Raskin thì thầm, “Gượm, chờ tí.”
Reacher dừng lại ở góc phố. Liếc nhìn bên trái và rẽ phải, về phía khoảng tối dưới xa lộ treo. Vẫn thoải mái. Raskin quan sát ông băng ngang cái bồn rác cao ngang hông trong một khu đất trống.
Hắn thì thầm, “Hắn rẽ về hướng Bắc.”
“Về đâu?”
“Tôi không biết. Có thể là cái quán bar thể thao.”
Linsky nói, “OK. Tụi tao sẽ đến hướng Bắc. Tụi tao sẽ chờ ở cách năm mươi thước đầu con đường từ cái quán thể thao. Đúng ba phút nữa gọi lại cho tao. Lúc này thì đừng rời mắt khỏi hắn nhé.”
Raskin đáp, “OK.” Hắn tắt điện thoại di động nhưng vẫn giữ nó áp vào tai và đi tắt băng ngang qua khu đất trống. Dừng lại dựa vào bức tường gạch trống và ngó ra quanh góc phố. Reacher vẫn đang phía trước, cách bốn mươi thước, vẫn đi giữa hè phố, tay vung, vẫn bước nhanh. Raskin nghĩ, một người tự tin. Có lẽ, quá tự tin là đằng khác.
Linsky ngưng cuộc nói chuyện với Raskin và lập tức bấm máy cho Chenko và Vladimir. Hắn bảo chúng đến gặp tại chỗ cách quán bar thể thao năm mươi thước về hướng Bắc, càng sớm càng tốt. Rồi hắn bấm cho The Zec.
Hắn nói, “Bọn em đã tìm thấy hắn.”
“Ở đâu?”
“Phía Bắc khu thương mại.”
“Ai đang theo hắn?”
“Raskin. Cả hai đang đi bộ trên đường.”
The Zec im lặng giây lát.
“Chờ cho tới khi hắn đến nơi nào đó. Rồi bảo Chenko gọi cho bọn cớm. Hắn có giọng nói chuẩn. Hắn có thể xưng là một thằng bồi pha rượu hay lễ tân hay là cái quái gì đó.”
Raskin giữ khoảng cách bốn mươi thước ở đằng sau. Hắn gọi cho Linsky lần nữa và mở máy để giữ liên lạc. Reacher vẫn bước đi, giữ nguyên nhịp sải chân. Áo quần ông sậm màu, rất khó nhận ra trong bóng tối. Cổ và tay ông rám nắng, nhưng hiện rõ hơn một chút. Và ông có một đường da hẹp nhợt nhạt vòng quanh mái tóc vừa cắt, trông ma quái trong ánh sáng mờ mờ. Raskin dán mắt vào đó. Nó là một vệt trắng hình chữ U, cách mặt đất sáu bộ, luân phiên nhấp nhô lên xuống hai phân theo nhịp Reacher bước. Raskin nghĩ, Thằng ngu. Lẽ ra hắn nên dùng xi đánh giày. Ở Afghanistan mình sẽ làm như thế. Rồi hắn lại nghĩ: Mà chẳng bao giờ giày mình được đánh bóng. Hay được cắt tóc.
Hắn dừng lại vì Reacher dừng lại ở bốn mươi thước đằng trước. Raskin bước lui vào bóng tối và Reacher liếc nhìn bên phải và rẽ trái vào một con đường cắt ngang, khuất tầm nhìn sau một tòa nhà.
Raskin thì thầm vào điện thoại di động, “Hắn lại đi về hướng Tây.”
Linsky hỏi, “Hướng đó đến quán bar thể thao vẫn được chứ?”
“Hay khu phòng trọ.”
“Chỗ nào cũng tốt cho chúng ta. Hãy tiến lên gần hơn. Giờ đừng mất dấu hắn nữa.”
Raskin chạy lên mười bước và chậm lại ở ngã rẽ. Tựa sát người vào góc của tòa nhà và nhìn quanh. Rắc rối to rồi. Không phải tại tầm nhìn. Con đường cắt ngang dài và rộng và thẳng và được thắp sáng ở đầu xa xa bởi những ngọn đèn sáng trên con đường bốn làn chạy về hướng Bắc đến xa lộ. Do đó hắn có một tầm nhìn tuyệt hảo. Kẹt cái là Reacher không còn nằm trong tầm nhìn đó. Ông đã hoàn toàn biến mất