Tối thứ Hai, Kate và tôi đến Barnes Pharmacy mua tạp chí mới trong tháng Giêng. Giống bất kỳ một đôi khát thông tin, chúng tôi vồ lấy Vanity Fair, New York và The New Yorker rồi vội vã mang về xe.
Chúng tôi kiếm một bàn trong phòng sau ở Sam rồi trải rộng những tờ bìa lộng lẫy, bóng láng và sáng ngời như những tấm kim loại ở phòng triển lãm. Kate chộp tờ New York và đẩy Vanity Fair cho tôi. Ở trang 188, Dante ngước nhìn tôi qua song sắt nhà tù. Nó là bức ảnh tàn phá, nắm bắt cả tuổi trẻ và nỗi sợ của Dante, và cả sự ra vẻ hiên ngang giả tạo để che giấu.
Trong tất cả các tạp chí, gương mặt cậu được chiếu sáng làm nước da cậu càng sẫm hơn. Vấn đề chủng tộc và các sự kiện ở Hamptons là sự kết hợp ăn ý trên quầy sách báo, được khai thác mọi khía cạnh cho bõ.
Hơn hết thảy là cảm giác dễ chịu được ở đây cùng Kate. Hơi giống một cuộc hẹn hò. Suốt một tiếng sau đó, chúng tôi đọc và đẩy tới, lui các tạp chí, chỉ dừng lại ăn miếng bánh mì kẹp thịt xông khói và actisô hoặc uống một ngụm bia lạnh. Tờ The New Yorker đăng kèm một bức ảnh đen-trắng nổi bật, khiến Dante trông như một vũ công hoặc một ngôi sao nhạc pop, Dominick Dunne trên Vanity Fair và Pete Hamill trên tờ New York còn viết mười ngàn chữ đầy công bằng và thông cảm với Dante. Kate đã trao đổi từng chủ đề qua điện thoại, từ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc đến nhóm bên nguyên quá tích cực, những lời đồn các nạn nhân sử dụng ma túy được trình bày rất đẹp và hợp thời. Nhìn tất cả trải rộng trên bàn, ít nhiều hơn kém lời đồn và có phần áp đảo.
Ngoài ra còn nhiều đoạn dành cho “cặp luật sư trẻ can đảm sinh ra và lớn lên ở Montauk” đã dũng cảm nhận đại diện cho người bạn cũ của họ bị kết tội giết người.
Tôi không ngờ Kate và tôi lại đóng vai trò lớn như thế trong chuyện này.
Dunne miêu tả chúng tôi như “một Jackie tóc đỏ và một JFK vạm vỡ”[38] và viết rằng “ngay cả con chó sục Wingo của Dunleavy cũng ăn ảnh đến ngộ”. Theo Hamill, “quan hệ tự nhiên của họ không phải là chuyện tưởng tượng. Trong tuổi thiếu niên và ngoài hai mươi tuổi, cả hai người đã từng là một đôi trong hơn dăm năm”. Cả hai tờ Vanity Fair và New York cùng in bức ảnh chụp chúng tôi sau thắng lợi ở St. John năm 1992.
– Thật hay vì mọi người trong thị trấn đang ghét chúng ta, – tôi nói. – Vì đây là điều vượt ra ngoài giới hạn.
Chúng tôi trả tiền và tháo dây buộc con Wingo cho nó chạy ra trước. Wingo có vẻ thích nghi tốt với danh tiếng bất ngờ nhưng bồn chồn vì mùi cháy khét trong không khí. Lúc chúng tôi vào khu đất đằng sau nhà hàng, một xe chở nước của Đội Cứu hỏa East Hamptons chạy vèo qua.
Mùi khét càng nồng nặc, và lúc vòng qua tòa nhà đá trắng ở góc phố, chúng tôi thấy thứ mà cứu hỏa địa phương vừa dập tắt làôtô của tôi. Hoặc là thứ còn lại của chiếc ôtô.
Các cửa kính bị đập vỡ nát, nóc xe bị bóc toạc, trên ghế ngồi là một chồng tạp chí hào nhoáng cháy thành than, sũng nước.