Thực ra trong các báo cáo pháp y chẳng có gì liên kết các vụ giết Michael Walker và Manny Rodriguez giúp đầu óc tôi đỡ vương vấn vì hai người chết trong cùng một thời gian. Sau đó tôi bắt đầu điểm lại các chi tiết. Tôi gọi Vince Meehan. Vince phụ trách phòng Pháp chứng, cho tôi số điện thoại của người nhặt được cây thánh giá bạc, cái ví rỗng và vỏ iPod của Rodriguez.
Số đó của cô hầu Moreal Entonces, hai mươi ba tuổi, và vài giờ sau, tôi đã ở bên quầy một quán ăn Cuba hợp mốt ở Nolita, lắng nghe Moreal kể chuyện của cô và Manny.
Chuyện này còn buồn hơn nhiều chuyện khác. Không chỉ vì Moreal và Manny có một đứa con gái mười tám tháng kháu khỉnh, mà còn vì cô thực sự tin tưởng anh chàng. Mà anh ta cũng đáng để tin.
– Manny có tài, – Moreal nói, nước da nâu sẫm của cô cùng màu với miếng bánh flăng cô để cạnh tách cà phê của tôi. – Nhưng anh ấy không gặp may. Chính vì thế anh ấy làm việc ở Cold Ground. Manny là một nghệ sĩ, nhưng lúc rảnh anh ấy làm người chạy việc vặt. Mà không chỉ thế đâu. Thỉnh thoảng, anh ấy mua bánh mì kẹp và cà phê bằng tiền riêng trong những dịp một đạo diễn tầm cỡ cho anh ấy bốn phút trong thời gian quý giá của ông ta.
Và chuyện gì sẽ đến khi cuối cùng, nhà đạo diễn ấy vui lòng nghe bài hát của anh ấy? Manny bị bắn vào gáy đêm hôm trước, vướng vào giữa một mớ lộn xộn mà anh ấy chẳng làm gì hết.
– Bài hát cuối cùng ấy là gì? – Tôi hỏi.
– Arroz con Frijoles: Gạo và đậu. Bài ấy hay. Thật đấy.
– Còn tên cô có ý nghĩa như thế không, Moreal? Có nghĩa là Thực hơn ư?
– Nghe hay đấy. Thậm chí tôi có thể vay mượn ý đó. Nhưng không phải đâu. Ở Columbia quê tôi, Moreal có nghĩa như Mary hoặc Martha.
Tôi nâng tách cà phê và ngắm các bức ảnh về Cuba trên tường – những đường phố đẹp, lộng lẫy đầy những ôtô Mỹ từ thập niên năm mươi. Tôi để Moreal kể hết chuyện mình và mươi phút sau tôi mới hỏi một câu mà tôi chỉ đến đây để hỏi.
– Moreal, tôi biết nghe thì có vẻ lố bịch, nhưng Manny có ở Hamptons lúc nào không?