Freud Thân Yêu

Chương 10-1



Những ngày làm việc ở đài truyền hình bận rộn vô cùng, lúc rảnh rỗi, Chân Ý tranh thủ đến bệnh viện tâm thần làm tình nguyện. Trên đường nhận được tin nhắn nhắc nhở, còn một tháng nữa cô sẽ kết thúc thời gian phục vụ xã hội. Đến lúc đó cô có thể lấy lại giấy phép hành nghề luật sư. Cô có muốn quay lại làm luật sư nữa không? Cô vẫn chưa nghĩ tỏ. Đối với cô, hiện giờ làm phóng viên đã khó rồi, làm luật sư còn khó hơn và làm tình nguyện viên ở bệnh viện tâm thần là khó nhất.

Sau bữa cơm trưa, Ngôn Cách làm việc còn Chân Ý đọc sách. Mỗi khi cô rảnh rang sẽ đến bên anh. Trong phòng làm việc sạch tinh tươm, anh đứng bên này chiếc bàn dài, ghi chép số liệu. Cô ngồi đằng kia, vùi đầu lật sách, viết chữ vẽ tranh. Thi thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn dáng hình thanh tú tuyệt đẹp của anh, có lúc anh sẽ đưa mắt nhìn bộ dạng bình yên chuyên tâm của cô. Thời gian cứ thế trôi đi lặng lẽ bình thản.

Cô chăm chú như vậy khiến Ngôn Cách không khỏi nhớ lại những năm ấy, anh đã xem xét hết thảy thông tin có liên quan đến cô, có bài báo viết “Thầy giáo nhân dân làm thêm giờ nửa tháng liên tục để bổ túc cho học sinh”. Anh điều tra được câu chuyện phía sau: Lúc Chân Ý ba tuổi, cô bị sốt không được bố mẹ chăm sóc, bà nội không biết gì, ròng rã mười ngày, cô suýt nữa bị sốt hỏng não. Bác sĩ nói, về sau đứa trẻ này có thể sẽ không tập trung, học hành kém. Đúng là cô không tập trung thật. Đi học không nghe giảng, xoay tới xoay lui nói chuyện riêng như con quay. Nói chuyện riêng cũng không tập trung, rõ ràng đang buôn chuyện hăng say với bạn này, một giây sau lập tức bỏ qua hóng hớt người khác. Nói chuyện với anh cũng vậy, trong một phút đổi mười mấy đề tài, thậm chí có đề tài chỉ nói một nửa.

Lúc ấy anh đang đọc sách trong thư viện, cô hớn hở ngồi cùng anh, không đến một phút đã sột sà sột soạt như một con thú nhỏ bất an và buồn tẻ. Một quyển sách đọc một lát đã phải chuyển sang quyển khác, tới tới lui lui đổi N lần. Ngôn Cách thì không bị ảnh hưởng nhưng đám bạn xung quanh bị quấy rầy liền ném cho Chân Ý ánh mắt khác thường. Lần nào cô cũng cười hì hì lè lưỡi, giơ tay lên thái dương ra hiệu xin lỗi. Nhưng khi lặp lại quá nhiều lần, anh sẽ gọi cô bằng chất giọng cực khẽ: “Chân Ý.”

“Hả?” Cô chán muốn chết, nghe giọng anh lập tức vui mừng quay qua.

“Ngồi xuống, không được nhúc nhích.” Ngữ điệu anh bình lặng, Chân Ý lại nghe như mệnh lệnh.

“Anh không bảo em đứng lên thì không được đứng lên, cũng không được phát ra âm thanh.”

“Vâng…” Cô ỉu xìu ngồi xuống, chưa được một lát cái mông đã nhích tới nhích lui, đổi đủ kiểu tư thế như thể trên ghế có côn trùng cắn cô.

Có lần anh đọc xong sách, thấy vẻ mặt cô buồn rười rượi, vô cùng do dự xoay tròn trên ghế như đang vặn cái bánh cuộn thừng. Anh ngẩn người: “Em bị ốm à?”

Vừa nghe giọng anh, cô gào lên như được giải phóng: “Ôi, cuối cùng anh cũng lên tiếng rồi. Em muốn đi vệ sinh.”

Mọi người ngẩng đầu từ trang sách nhìn cô nện bước kỳ lạ chạy đi như một làn khói, để lại Ngôn Cách không nói một lời thu dọn sách vở giúp cô.

Không tập trung là thế, nhưng sự chú ý cô dành cho anh lại chưa bao giờ vơi bớt. Trước cổng trường, trên sân thể thao hay dù anh chỉ đi ngang qua khu vực bên rìa tầm mắt cô, cô cũng có thể phát hiện trong tích tắc, sau đó buông bỏ bất cứ việc gì cô đang làm, chạy nước rút trăm mét lao đến bên anh. Các bạn học đều chọc cô gắn trên người máy theo dõi Ngôn Cách. Có lần cô bị phạt quét sân thể thao, một mình nắm cây chổi lớn đánh võ viu viu trên thảm cỏ, lá cây cọng cỏ bay khắp trời, chơi đùa cực kỳ vui vẻ, rồi một khắc nào đó bỗng dừng lại, quay đầu như linh cảm được gì đó.

“Ngôn Cách!” Cô phấn khích, giọng nói rõ to.

Đàn chim kinh hoàng bay khỏi ngọn cây, cô xách chiếc chổi lao đi trên thảm cỏ, như phù thủy Kiki trong Majo no Takkyūbin[1] – bộ phim hoạt hình của Miyazaki Hayao. Từ đó cô lại có thêm biệt danh mới. Bây giờ nhớ lại, anh không rõ lắm, cũng luôn không hiểu được tại sao cô thích anh như vậy.

Về phần anh, tại sao anh lại thích cô như vậy? Rất đơn giản, trong thế giới của anh chỉ có mình cô mà thôi. Đang nghĩ ngợi chợt điện thoại đổ chuông réo rắt. Cô ở gần điện thoại, Ngôn Cách không buồn ngẩng đầu lên: “Nhận đi.”

Trái tim Chân Ý đập thình thịch, cô bắt máy với cảm giác thành tựu xen lẫn hạnh phúc khi có nơi nương tựa, vô cùng lễ phép dịu dàng: “A lô?”

Bên kia không có âm thanh, không nói tiếng nào nhưng cũng không ngắt máy. Ồ, chắc là Ngôn Hủ.

Tay anh không rảnh, Chân Ý đưa điện thoại tới bên tai anh. Bởi vì nương theo chiều cao của cô, anh hơi nghiêng đầu, sợi tóc ngắn mơn trớn đầu ngón tay cô, rất mềm mại. Tim cô thót lên. Trong mắt cô, tư thế này mang tới ảo giác như anh đang nghiêng đầu vùi mặt vào lòng bàn tay cô. Rất thân mật, rất khiến người ta động lòng. Ngôn Cách nghe điện, “ừ” một tiếng, đôi mắt liếc tới nhìn Chân Ý chằm chằm, đen nhánh, trong suốt và sâu thẳm. Chân Ý bất giác run rẩy, đang nói về cô ư? Cúp máy, Ngôn Cách nói: “Lễ phục của An Dao được đưa tới rồi, cô ấy không có bạn, Ngôn Hủ mong em giúp cô ấy xem.”

Căn hộ của An Dao được bố trí sạch sẽ đơn giản theo phong cách của thành phần tri thức, không hề mang cảm giác của thiếu nữ mộng mơ. Trong phòng khách không lớn bày mấy chiếc giá áo bằng gỗ, treo mấy chục bộ lễ phục kiểu Hán xinh đẹp, trên bàn đặt đầy hộp gỗ, trong đựng đồ trang sức châu báu đủ mọi màu sắc. Cả căn phòng bừng sáng. Chân Ý chưa từng thấy lễ phục nào kết hợp phong cách cổ kính và hiện đại hoàn mỹ như vậy, kinh ngạc than: “Đám cưới mặc thứ này à? Đẹp hơn váy cưới phương Tây nhiều. Tôi còn tưởng sẽ mặc sườn xám.”

“Nhà họ Ngôn thuộc dân tộc Hán nên sẽ theo phong cách thời Hán.” Nhà thiết kế nói nhẹ nhàng.

An Dao cảm ơn nhà thiết kế: “Cất công từ Thâm Thành tới đây, chị vất vả rồi.”

“Nên vậy mà. Còn hơn nửa tháng nữa, nếu không hợp hay không thích, vẫn còn thời gian chỉnh sửa may lại.”

Thiết kế tuyệt đẹp, tay nghề tinh xảo, nào có không thích chứ.

Chân Ý: “Phải mặc hết chỗ này à?”

“Ừ. Đám cưới có quá nhiều lễ nghi. Bộ này mặc lúc tế tổ.”

An Dao chỉ một bộ trang phục mũ miện màu đỏ chính thống, váy rộng tay áo rộng, tà váy thêu hoa khai cẩm tú bằng chỉ màu vàng và đen, hoa lệ kín đáo. Tay áo màu đen thêu hoa văn biểu tượng, nét chữ nhật nguyệt kiểu giáp cốt. Chân Ý từng thấy mấy lần, là huy hiệu của gia tộc họ Ngôn.

“Bộ này mặc lúc tiếp khách.” Không tầng tầng lớp lớp như bộ trước, hiện đại mà đơn giản, áo hai vạt màu hồng, váy dài màu trắng, tà váy uốn lượn dải hoa nhỏ màu vàng và dây leo màu xanh đua nở. Chi tiết ở đai lưng và cổ áo hết thảy đều tinh tế. Tế trời, tế thần, lạy cha mẹ, lạy quỷ, đón khách, tế trăng… Nghi thức phức tạp, đủ kiểu đủ loại. Trừ trang phục mũ miện tế tổ là đồ cổ trang chính thống, còn lại chỉ mang phong cách thời Hán như áo ngắn váy dài, thiết kế dung hòa cảm giác hiện đại, không rườm rà, món nào cũng xinh đẹp. Chân Ý hâm mộ muốn chết. Sau khi nhìn kỹ từng vật, lại liếc thấy một cái váy màu trắng lưng cao quây ngực, tơ tằm bồng bềnh, buông rũ nhẹ nhàng. Cơn gió lướt qua cửa sổ như khói sóng mênh mông, phiêu đãng xuất trần.

“Bộ này mặc lúc nào thế, thật thuần khiết quyến rũ.”

An Dao không đáp, mặt hơi ửng đỏ. Nhà thiết kế cười khẽ: “Sau khi hôn lễ kết thúc, trở về phòng mặc.”

Thì ra là động phòng.

Mắt Chân Ý đảo quanh, ồ, thật muốn mặc cái này đi quyến rũ Ngôn Cách.

An Dao thử từng bộ, mỗi khi thử đều đổi kiểu tóc và đồ trang sức bao gồm khuyên tai, lắc tay, vòng tay và dây chuyền. Phỉ thúy, trân châu, men pháp lang, san hô, hổ phách, ngọc thạch, pha lê, mã não… đủ mọi chất liệu, cao quý hoa lệ có, trẻ trung thoát tục cũng có. Lần nào đi ra từ phòng thay đồ An Dao cũng thấp thỏm, mỗi lúc như thế Chân Ý đều nhìn bằng ánh mắt ngơ ngẩn kinh ngạc, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Thật xinh đẹp.”

Mười mấy tạo hình mất một buổi chiều, An Dao mệt mỏi ngã xuống sofa. Hồi lâu sau, Chân Ý mới hoàn hồn từ cảnh đẹp, không ngừng rung đùi đắc ý: “An Dao, cô xinh quá. Thật sự xinh quá.”

An Dao chỉ cười nhạt.

Chân Ý hỏi: “An Dao, cô có mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân không?”

“Không có. Tôi rất hạnh phúc và muốn nhanh chóng kết hôn, càng nhanh càng tốt.”

“Nghe như thể phong cách của tôi, chẳng giống cô gì cả.”

An Dao cười: “Bởi vì tôi và anh ấy thật sự rất ổn. Được sống bên anh ấy cả đời là điều tôi rất mong đợi nên không sợ hãi gì cả.” Nhắc đến Ngôn Hủ, cô ấy liền nói nhiều hơn, “Ngôn Hủ đơn thuần lắm. Có lần đi leo núi, tôi nói đừng mang đồ ăn, trên núi có rất nhiều khỉ. Anh ấy nhìn tôi đầy kinh hãi, do dự hồi lâu rồi hỏi: Em muốn ăn khỉ trên núi à?” Kể lại chuyện lý thú này, An Dao không nhịn được mà đưa mu bàn tay khẽ chạm chóp mũi.

Chân Ý cười không đứng nổi, “Đáng yêu chết mất. Anh ấy thật đáng yêu!”

“Đúng vậy, siêu đáng yêu luôn. Có lần đến ngày Valentine, đàn ông đi ngang qua đều cầm hoa hồng. Ngôn Hủ im lìm bực bội cả đêm, lúc tạm biệt xoắn xuýt hỏi tôi: Tại sao người khác có hoa hồng còn anh không có?”

Chân Ý ngạc nhiên mở to mắt: “Chuyện như vậy tôi đã gặp với Ngôn Cách.”

“Hèn chi.” An Dao cảm thấy thật trùng hợp, “Về sau Ngôn Hủ nói với Ngôn Cách rằng hóa ra hoa trong tay mấy người đàn ông hôm Valentine là tặng cho phụ nữ, chứ không phải được phụ nữ tặng. Ngôn Cách đáp: Anh biết thừa rồi. Anh ấy biết từ chỗ cô.”

Chân Ý cười ha ha: “Hai anh em họ tâm ý tương thông hay là thế nào vậy?”

Hai người họ quả đúng là tâm ý tương thông. Nụ cười của An Dao vơi bớt, bỗng nhớ đến lời mẹ Ngôn Hủ kể. Ngôn Hủ không đi học mà được giáo dục tại nhà. Một ngày năm ấy, anh ngồi trong sân tính toán cơ học. Trong khoảnh khắc nào đó, bàn tay cầm bút của anh bỗng run rẩy, chiếc bút rơi đập xuống bàn. Anh siết chặt mép bàn, đau đớn đến mức tái mặt, nhìn bầu trời phương Bắc, vẻ mặt trống rỗng và hoang liêu, nói: “Ngôn Cách xảy ra chuyện rồi.”

Cả tuần nay, tinh thần Chân Ý vẫn luôn hớn hở, sắp đến đám cưới rồi, cô có thể đến nhà họ Ngôn xem rốt cuộc đó là gia tộc thế nào. Là chị dâu tương lai của Ngôn Hủ và An Dao, cô càng phải chăm nom và giúp đỡ họ nhiều hơn. Chân Ý xin Trần Mặc cho nghỉ, Trần Mặc đồng ý, nhưng trước khi nghỉ phép cô phải hoàn thành một công việc. Cô đã ký cam kết giữ bí mật, cùng nhà quay phim Dịch Dương tới Cục Cảnh sát lấy tin. Cục Cảnh sát và kênh luật pháp của đài truyền hình thường xuyên hợp tác, Chân Ý không lấy làm lạ. Cô rất có hứng thú, lúc nhận được thông báo còn hưng phấn hỏi: “Tại sao lại là em, vì em có bối cảnh chuyên môn liên quan sao?”

Trần Mặc liếc xéo cô: “Bởi vì không ai muốn đi.”

“…”

Người liên lạc ở Cục Cảnh sát là Tư Côi. Chân Ý và Dịch Dương tìm hiểu tình hình bước đầu rồi cùng cảnh sát xem lại băng ghi hình ở bệnh viện lúc xảy ra vụ việc. Trong phòng sơ sinh, đám trẻ con nằm trong nôi riêng, hoặc đạp chân hoặc ngủ khì. Giữa chừng có một người phụ nữ mờ mờ ảo ảo, tóc dài, mặc áo rộng ôm một đứa trẻ đi rất nhanh. Chân Ý nghĩ, chuyện bắt cóc trẻ con dù không thường gặp nhưng cũng không hiếm thấy. Cục Cảnh sát đã lập phương pháp phá án khoa học và tiêu chuẩn. Có lẽ tác dụng của phóng viên trong vụ này là quay lại hình ảnh sáng suốt uy phong của cảnh sát. Nhưng ngay sau đó, đoạn băng ghi hình tiếp theo xuất hiện.

Người phụ nữ mờ ảo dáng người cao ráo, không nhìn rõ mặt mũi, ôm đứa trẻ đi trong bệnh viện. Có một bác sĩ mở cửa hành lang, vừa lúc gặp mụ ta, bác sĩ thấy đứa trẻ trong tay mụ, định bụng đến gần đứa trẻ. Trong nháy mắt, mụ chìa ra một con dao, tóm chặt cổ bác sĩ kéo cô ra ngoài.

Bác sĩ đó là An Dao. Cô ấy và đứa trẻ đều bị bắt cóc.

Lúc Chân Ý đến bệnh viện, ngoài phòng trẻ sơ sinh chăng dây cảnh báo, mọi người vây quanh tò mò theo dõi. Toàn bộ cảnh sát tập trung lại bàn bạc đối sách. Ngôn Cách cũng có mặt, hai tay anh đút túi quần đứng trong hành lang, nhìn đám con nít bi ba bi bô trong phòng sơ sinh qua lớp cửa kính. Anh đang nói chuyện với nhóm cảnh sát xung quanh, Chân Ý chỉ nhìn thấy chân mày gọn gàng, hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, đường cằm hoàn mỹ của anh. Gương mặt anh cũng phảng phất khí chất oai phong đầy sức trấn áp.

Rõ ràng anh rất nghiêm túc và chăm chú, nói được một nửa bỗng ngừng lại, như thể cảm nhận được gì đó, anh dời mắt nhìn về phía cô. Khuôn mặt vẫn mang nét lạnh lùng nghiêm túc khi làm việc trước đó, đôi đồng tử đen nhánh trong suốt, nghiêm nghị như không thể đến gần. Chân Ý chưa từng thấy biểu cảm khác lạ này của anh, bất giác ngớ ra. Nhưng biểu cảm ấy thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng, ánh mắt anh dịu đi, vẻ mặt cũng vậy. Anh nhìn cô một giây ngắn ngủi rồi quay đầu đi.

Mấy nhân viên pháp chứng ra ra vào vào. Một nữ cảnh sát đứng an ủi bố mẹ đứa bé đang buồn thương. Bà mẹ khóc lóc kể lể cho biết họ không xích mích với bất kỳ ai thì không thể có người bắt cóc con trả thù họ. Hơn nữa, họ thuộc tầng lớp làm công ăn lương, không phải là kẻ giàu có gì cho cam. Cảnh sát Lâm thấy Tư Côi đến liền thuật lại tình hình cho cô: “Theo quan sát từ camera ghi hình, nghi phạm tóc dài áo rộng, mặc đồ phụ nữ. Nhưng sau khi phân tích dấu chân ở phòng trẻ sơ sinh và cửa phòng làm việc của bác sĩ An, nhân viên pháp chứng đã nhận định rằng nghi phạm là đàn ông, chân trái từng bị thương, chiều cao khoảng 1m75 đến 1m80.”

“Đàn ông ư?” Tư Côi kinh ngạc. Xét trên xác suất gây án, đa số kẻ bắt cóc trẻ con là phụ nữ.

“Đúng vậy. Có khả năng gã ta bị nghiện mặc đồ nữ hoặc cũng có thể chỉ là ngụy trang. Tuy nhiên, phần lớn nghi phạm bắt cóc trẻ con là phụ nữ, chúng ta không thể loại bỏ trường hợp thần kinh gã có vấn đề.”

Chân Ý chợt ngộ ra. Vì vậy thầy Ngôn – chuyên viên nghiên cứu tâm thần và hành vi phạm tội cũng tới đây.

Cô đi tới phía sau Ngôn Cách, vì không đi giày cao gót nên chợt phát hiện bóng lưng anh rất cao. Tốc độ nói của anh hơi nhanh nhưng rõ ràng từng chữ một: “Anh ta đã thông qua giáo dục bậc cao, vẻ ngoài vô hại, tuấn tú đẹp trai, nhưng không thích trao đổi ánh mắt với người khác, hay lặp lại và cố chấp làm một việc nào đó. Anh ta không có việc làm, là dân thất nghiệp sống nay đây mai đó, nhưng gia cảnh tốt đẹp, cha mẹ khỏe mạnh và đang sống cùng anh ta. Anh ta có một người chị gái hoặc em gái xấp xỉ tuổi, hoặc chị em họ thân thiết. Anh ta thích một cô gái, chỉ là bạn tình, không phải bạn gái. Cô gái kia từng phá thai ở bệnh viện này hoặc sảy thai ngoài ý muốn và rất có thể đã qua đời. Mọi người hãy chú ý điều tra bệnh nhân phụ khoa. Anh ta từng khám bệnh hoặc nằm viện ở đây, hiện giờ đã phục hồi, xin hãy tập trung sàng lọc bệnh nhân khoa cơ xương khớp. Tôi nghĩ trong vòng hai giờ nữa các anh sẽ có được tên nghi phạm.”

Anh nói một mạch, xung quanh thoáng yên lặng, như vậy đã tìm được rồi ư? Chân Ý nghe mà thấy vô cùng kỳ diệu, không kiềm chế được bèn hỏi: “Tại sao lại thế?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn qua, có một người lạ Chân Ý chưa từng gặp mỉm cười với cô: “Cô bé, đây là nghiên cứu tâm lý học tội phạm.”

Tư Côi giải thích bên tai cô: “Chuyên gia tâm lý tội phạm mới về nước, Quý Dương.”

Chân Ý không hề hứng thú với tay Quý Dương chuyên gia tâm lý tội phạm này, chỉ chăm chăm nhìn bóng lưng Ngôn Cách.

Ngôn Cách quay lại, đôi mắt dài và sáng ngời nhìn cô chăm chú, bình thản và kiên nhẫn giải thích: “Nghi phạm đóng giả phụ nữ, chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị kế hoạch toàn vẹn chặt chẽ, có ý thức cao trong việc bảo vệ bản thân. Bắt cóc trẻ con ở bệnh viện rất dễ dàng, nhưng mắt xích trong kế hoạch phạm tội càng về sau sẽ càng gặp rủi ro, làm sao bế đứa trẻ ra khỏi bệnh viện, rời đi bằng cách nào, sắp đặt ra sao cũng có vấn đề. Nghi phạm này can đảm cẩn trọng, dám mạo hiểm, chắc chắn trình độ học vấn không thấp.”

Chân Ý nhíu mày, thoáng vẻ không tán đồng.

Ngôn Cách nhìn thấu vẻ mặt cô, hơi cau mày nhưng không dừng lại: “Anh ta bị hoang tưởng nhưng không có đam mê mặc đồ khác giới. Tóc giả và quần áo phụ nữ mà anh ta chuẩn bị được phối hợp hài hòa từ đầu đến chân, không kích thích thị giác hay mang cảm giác đối nghịch nhau. Cách phối hợp và mắt thẩm mỹ khá tốt, có thể bắt nguồn từ người thân là phái nữ. Quần áo là hàng hiệu cho thấy gia cảnh nghi phạm rất tốt.”

Chân Ý thật không chú ý đến điểm này, mắt cô mở to vẻ tán thành mà sửng sốt.

Nét mặt và tâm tư của cô được anh thu hết vào tầm mắt: “Về phần tại sao tôi nói vẻ ngoài tuấn tú, vì suốt quãng đường anh ta không thu hút ánh mắt của người bên cạnh, đóng giả phụ nữ cũng không khiến người ta bất ngờ hay có cảm giác thô thiển khác thường.” Anh dừng một giây rồi nói, “Bình thường, người có ngoại hình khá không dễ để lại ấn tượng xấu, cũng không dễ khiến người ta nghi ngờ.”

Chân Ý gật đầu: “Quả thật là vậy.” Nói xong, cô cong miệng cười, giọng nhỏ nhẹ: “Từ cái nhìn đầu tiên em đã biết anh là người tốt rồi.”

Ngôn Cách không thoải mái cho lắm, khẽ hắng giọng, nói: “Chứng hoang tưởng của anh ta khá nghiêm trọng, không thể sinh hoạt làm việc bình thường, nhưng anh ta không hề lôi thôi nhếch nhác, cũng không phải gầy gò trơ xương. Người nhà của anh ta chăm sóc anh ta rất tốt. Anh ta thuận lợi tiến vào bệnh viện, gây án rồi rời đi mà không bị lạc đường, có thể thấy anh ta hiểu rõ về bệnh viện này. Tôi không cho rằng anh ta đã đi thám thính trước khi hành động, bởi vì nơi xa lạ và có nhiều người sẽ khiến anh ta lo lắng. Hơn nữa, trọng tâm bước đi của anh ta nghiêng về bên phải, có lẽ chân trái mới bị thương. Mà bệnh viện số 3 là bệnh viện quý tộc, tôi nhận thấy rằng khả năng anh ta chữa bệnh ở đây rất lớn. Anh ta bắt cóc trẻ con vì gần đây anh ta gặp phải chấn động tâm lý, bị mất con. Tôi nói cô gái kia đã chết, bởi vì hai điểm: Thứ nhất, anh ta dẫn An Dao đi, chứng tỏ sẽ không lập tức bế đứa bé tới gặp cô gái đó; thứ hai, đến nay anh ta vẫn chưa gọi điện yêu cầu chúng ta liên lạc với cô gái đó.”

Mọi người tâm phục khẩu phục. Cảnh sát Lâm và vài cảnh sát ở tổ khác nói: “Bác sĩ Ngôn, những lời anh vừa nói giống hệt những gì thầy Quý đã nói, xem ra chúng ta đã nắm chắc khả năng bắt được kẻ này.”

Lúc này Ngôn Cách mới nhìn Quý Dương, là một người đàn ông anh tuấn với hàng mày rậm, đôi mắt hẹp dài. Quý Dương gật đầu: “Tôi cũng nghĩ giống anh. Không ngờ trong nước cũng có người nghiên cứu tâm lý tội phạm tài ba như vậy. Thật khâm phục!”

Ngôn Cách chau mày sửa lại: “Tôi không phải là người nghiên cứu tâm lý tội phạm, chỉ là bác sĩ khoa tâm thần. Tôi chỉ nghiên cứu tâm lý của bệnh nhân tâm thần.”

Chân Ý cúi đầu trầm tư, đầu mày càng cau càng chặt. Cô khó xử cực kỳ, không muốn bắt bẻ anh trước mặt mọi người, mà tay Quý Dương – chuyên gia tâm lý tội phạm gì đó kia cũng ủng hộ quan điểm của anh, chắc chắn anh đúng rồi. Nhưng ngộ nhỡ anh phạm sai lầm, như vậy không phải phá hủy thanh danh của anh sao. Có nên nói không đây?

Ngôn Cách dời mắt đi, ánh mắt hờ hững bao phủ mặt cô, nhìn cô rối rắm đấu tranh tâm lý, thừa biết còn cố hỏi: “Sao thế?”

Chân Ý cắn răng, đưa ra thắc mắc: “Có khả năng anh ta không bị tâm thần mà là tội phạm lừa bán trẻ con, hoặc anh ta bắt cóc âm mưu tống tiền.”

Lời này vừa cất lên, những cảnh sát bên cạnh thi nhau đổ dồn ánh mắt về phía cô, như thể người lớn đang xem một đứa trẻ con nói đùa. Chân Ý khó hiểu, Ngôn Cách gật đầu nói: “Cô Chân suy nghĩ rất đúng.” Giọng anh cuốn hút và dịu dàng. Nói cô Chân gì chứ… Chân Ý bỗng lúng túng.

Anh quay sang hỏi: “Cảnh sát Lâm, anh cảm thấy thế nào?”

Chân Ý từng làm việc ở Cục Cảnh sát, là người quen của cảnh sát Lâm, nên trái lại anh ta không lấy làm lạ với câu hỏi của cô, mà nói: “Chân Ý, khi nãy thầy Ngôn đã nhắc đến điều cô nói rồi. Anh ấy cho rằng tính khả thi thấp, nhưng không hề loại bỏ hai khả năng này. Cục Cảnh sát đã cử người giăng lưới kiểm tra toàn bộ tuyến đường chính rời khỏi thành phố. Nếu là lừa gạt buôn bán trẻ em thì tình hình của bác sĩ An rất nguy hiểm.”

Chân Ý hiểu. Nếu mục tiêu của nghi phạm là trẻ em, An Dao sẽ trở thành chướng ngại và sẽ bị giết. Cô ấy chỉ còn sống trong trường hợp nghi phạm còn lừa bán cả phụ nữ, nếu vậy An Dao sẽ bị bán vào núi sâu, vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời. Nghĩ vậy, lòng cô nặng nề đến mức khó thở. Nhưng Ngôn Cách nói: “Khả năng lừa bán trẻ con rất thấp. Bình thường chúng sẽ cử phụ nữ đi bắt cóc trẻ em và cũng không cần mặc đồ nữ Givenchy đi làm việc này.”

À, cô không xem xét chi tiết này. Lòng thoáng lắng dịu: “Khả năng bắt cóc tống tiền cũng thấp phải không?”

Tư Côi nói: “Bảy tiếng rồi mà bố mẹ đứa bé vẫn chưa nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.”

Bảy tiếng. Nếu là bọn bắt cóc tống tiền thì đã gọi điện thoại đưa ra yêu cầu từ lâu rồi. Gã đó đang làm gì trong vòng bảy tiếng này? Có phải An Dao đã gây phiền toái cho gã không, hay là gã đã làm gì An Dao… Cô không dám nghĩ nữa.

“Cũng có bọn bắt cóc sẽ cố ý kéo dài thời gian, gây áp lực tâm lý cho gia đình người bị hại…”

Chân Ý không nói nổi nữa, đúng là có khả năng tồn tại tình huống như vậy, nhưng rất khiên cưỡng, “Bình thường bọn bắt cóc tống tiền chỉ cần tiền, chúng sẽ yêu cầu người thân không được phép báo cảnh sát. Nhưng anh ta lại lựa chọn bắt cóc đứa trẻ ở bệnh viện, đồng nghĩa với thông báo cho cảnh sát. Dù thấy bắt cóc trẻ con là việc khá dễ dàng thì anh ta cũng sẽ liên lạc với bố mẹ đứa trẻ đòi tiền chuộc trước khi cảnh sát vào cuộc, chứ không im hơi lặng tiếng như vậy.”

Sau một hồi phân tích, Chân Ý phải khâm phục khả năng suy luận của Ngôn Cách. Nghĩ tới màn chất vấn vừa rồi, mặt cô nóng bừng, anh là người suy nghĩ cẩn thận như vậy thì cô còn lo lắng gì chứ. Tại sao phải sợ anh nói sai rồi mất mặt chứ, là mình mất mặt thì có. Cô đứng giữa ánh nhìn của bao người, khuôn mặt phát sáng đỏ au. Trong mắt Ngôn Cách, khuôn mặt ấy như mặt trời nhỏ vậy.

Mắt Ngôn Cách sáng lấp lánh, hình như anh muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi thôi, cuối cùng chỉ còn đọng lại ánh mắt sâu xa. Chân Ý không hiểu nổi. Quý Dương nói: “Yên tâm đi. Mua bán, tống tiền, trả thù, chúng tôi đã cân nhắc tới những tình huống này rồi và đang loại bỏ từng trường hợp một.”

Chân Ý thở phào nhẹ nhõm, Ngôn Cách lại nói: “So với những tình huống này, vụ án còn có một khả năng khác cao hơn.”

“Khả năng gì cơ?”

“Nghi phạm bất mãn với bệnh viện, muốn trút giận lôi kéo sự chú ý. Vì thế anh ta lựa chọn ra tay từ trẻ con yếu ớt nhất, tiện đường bắt cóc một bác sĩ nữ. Khả năng này có xác suất cao hơn mua bán, tống tiền hay trả thù, tôi đã đưa ra nhận định này với cảnh sát và họ cũng đang điều tra.” Anh đúng là kỹ lưỡng đến mức khiến người ta phục sát đất.

Chân Ý nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Cảm thấy dáng vẻ tinh tế ung dung mà chuẩn xác đanh thép của anh thật quá cuốn hút!

Cùng lúc đó, Quý Dương nói với cảnh sát bằng giọng nghiêm túc điềm tĩnh: “Trong khi điều tra những khả năng này, chúng tôi cho rằng khả năng lớn nhất là nghi phạm mắc chứng hoang tưởng vừa đề cập. Mất đi người quan trọng đã khiến bệnh tình của anh ta bộc phát. Nhìn từ góc độ lâm sàng, đứa trẻ là biểu tượng của mối quan hệ ổn định và là khát vọng mà nghi phạm thiếu hụt. Anh ta rất cô độc, không thể nào tạo dựng mối quan hệ giữa hai phái. Anh ta cho rằng đứa trẻ này là của mình, muốn thông qua đứa bé này gây dựng lại gia đình và mối quan hệ ổn định.”

Chân Ý hơi dẩu môi, góc độ lâm sàng? Rõ ràng là lời của Ngôn Cách mà. Cảnh sát Lâm hỏi: “Như vậy nhân tố quyết định 48 giờ và 72 giờ thường dùng trong bắt cóc không có tác dụng trong trường hợp này sao? Hơn nữa khả năng nghi phạm làm tổn thương đứa trẻ không lớn à?”

“Đúng. Mặc dù nghi phạm có khả năng không biết chăm sóc đứa bé, nhưng bác sĩ An có thể. So với những vụ bắt cóc trước đó, lần này mức độ an toàn của con tin bước đầu sẽ cao hơn.”

“Tại sao lại là bước đầu?” Quý Dương ngừng một hồi, Ngôn Cách nói tiếp: “Nếu chứng hoang tưởng của nghi phạm biến mất, anh ta sẽ phát hiện đứa trẻ đó không phải con mình…”

Lòng ai cũng lạnh toát.

Ngôn Cách gật đầu nhẹ: “Xin các anh cảnh sát hãy cứu thoát hai con tin trước khi nghi phạm suy sụp tinh thần.”

Một cái gật đầu cực khẽ lại mang sức cuốn hút thầm lặng trong tính cách đến lạ. Cái gật đầu của anh làm Chân Ý thấy được sự tín nhiệm, khiêm tốn và sức mạnh phó thác. Không biết tại sao, lòng cô ngập tràn niềm kiêu hãnh, thật ra anh là người đàn ông rất tốt. Cô đã biết điều này từ lâu rồi.

Tất cả nhân viên cảnh sát đều đang bận rộn. Chân Ý ngồi xổm trong góc ghi chép, bàn với Dịch Dương về quan điểm và lựa chọn tư liệu. Làm việc một lát, cô vào phòng vệ sinh rửa tay. Vừa hay gặp được Tư Côi. Tư Côi vừa chà xà phòng lên tay vừa khẽ nói: “Khi nãy có người quay phim đi cùng cậu nên không tiện hỏi.”

“Hỏi gì cơ?”

“Bối cảnh của nhà họ Ngôn thế nào?”

“Hả?” Chân Ý mụ mị.

“Sếp của sếp của sếp nói nếu không cứu An Dao toàn vẹn trở về thì Cục trưởng có thể xin từ chức luôn. Vậy nên mới mời đại thần Quý Dương – chuyên gia tâm lý tội phạm đắt giá về.” Tư Côi bối rối, “Mấu chốt là mọi người cũng không rõ rốt cuộc sếp có lai lịch thế nào còn nhà họ Ngôn lại có vẻ rất thần bí.”

Chân Ý nói vòng vo: “Có lẽ An Dao có người chống lưng.”

“Nào có? Vụ Hứa Thiến lần trước đã điều tra rõ ràng, cô ta là trẻ mồ côi không người thân quen. Nhưng cô ta đủ bạt mạng, đi du học nước ngoài đạt được học bổng cao nhất.”

Chân Ý nghe vậy càng khó chịu: “A Tư, các cậu nhất định phải cứu được An Dao. Một tuần nữa cô ấy kết hôn rồi.” Dứt lời, cô rời đi.

Tư Côi chuẩn bị ra ngoài, cửa phòng vệ sinh lại được đẩy ra, Dương Tư đi vào. “Sao cậu lại ở đây?”

“Có vụ án nhỏ.”

Dương Tư nói: “Tớ tới tìm người bạn. Tư Côi, sáng nay bạn tớ mất tích, em trai cô ấy vẫn không liên lạc được, đang lo sốt vó lên kìa.”

“Mất tích bao lâu rồi?”

“Tầm bảy, tám tiếng.”

“Có lẽ mải làm việc thôi, thời gian ngắn vậy không đủ để lập án.”

“Có lẽ thế.” Dương Tư thở dài, hỏi tiếp, “Tớ vừa nhìn thấy Chân Ý, gần đây cậu ấy sống rất tốt thì phải.”

“Cậu ấy à, làm gì cũng tốt cả.” Tư Côi cười.

“Ừ, cậu ấy luôn may mắn.”

Tư Côi nghe vậy không thoải mái lắm: “May mắn?”

“Đúng vậy.” Dương Tư ôn tồn nói, “Việc khó gì đến trước mặt cậu ấy đều trở nên thuận lợi. Hồi trung học chơi bời năm năm, thành tích cuối năm gần đội sổ, lên lớp 12 cố gắng một năm đã thi đỗ đại học. Không xuất thân từ khoa Luật chính quy, nhưng bao nhiêu sinh viên luật tài cao vẫn không bằng cậu ấy, Giang Giang tốt nghiệp đại học K còn phải làm trợ lý cho cậu ấy. Sếp Biện và công tố viên Doãn đều giúp cậu ấy. Phạm tội nhưng vẫn giữ được giấy phép hành nghề, còn tìm được một bạn trai tốt với điều kiện gia thế không cần bàn, lại còn là nam thần thời trung học. Ông trời thật thiên vị, đương nhiên rồi, đây đều là những lời đồng nghiệp trong văn phòng nói, may mà Chân Ý không ở đó, nếu không cậu ấy sẽ nổi giận.”

Giọng Dương Tư ôn hòa và dịu dàng nhưng Tư Côi không kìm được mà nói: “Tớ không cho rằng cậu ấy may mắn. Hơn nữa, nghe thấy những lời này, cậu ấy cũng không nổi giận.”

“Cậu cảm thấy cậu ấy không may mắn sao?”

“Không liên quan đến vận may. Tớ không biết hồi cấp ba cậu ấy ra sao, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến, nhưng bốn năm đại học, cậu ấy là người nỗ lực nhất khoa tớ, kỳ nghỉ cuối tuần đều làm ổ ở thư viện. Cậu ấy học luật nửa chừng, nhưng hồi học nghiên cứu sinh thì đêm nào cũng rạng sáng cậu ấy mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau đã thức dậy. Cậu ấy giỏi giang vì đã cố gắng chịu khó hơn bao nhiêu người khác. Đổi lại người khác, ví dụ như lúc cậu lên mạng, làm đẹp, xem phim, tìm kiếm đối tượng hẹn hò, cậu ấy chỉ làm một việc là học hành. Đừng nói Biện Khiêm giao vụ án tốt cho cậu ấy. Vụ Đường Thường, văn phòng cậu không ai dám nhận, sợ nhà họ Lâm trả thù. Vụ Thích Miễn, các cậu ai cũng nghi ngờ anh ta là tội phạm giết người, Chân Ý sẽ mất hết danh dự. Những việc mà bản thân không can đảm làm, người khác làm thành công thì nói họ may mắn sao? Dương Tư, nếu hồi đầu Đường Thường và Thích Miễn tìm cậu trước, cậu có dám nhận không?”

Dương Tư cười ngại ngùng: “Tớ có nói những lời này đâu.”

“Được rồi, cậu chuyển lời cho các đồng nghiệp kia. Sau khi Chân Ý nhận tội đã gửi toàn bộ số tiền thụ lý vụ Thích Miễn không chừa một xu cho bố mẹ Ngải Tiểu Anh. Mấy triệu đấy. Nếu là cậu, nếu là họ, liệu có nỡ chủ động đưa ra không? Về phần cậu ấy và Ngôn Cách, tớ chỉ biết từ hồi đại học đến nay cậu ấy chưa từng qua lại với bất cứ nam sinh nào, cậu và cậu ấy là bạn cấp ba ắt phải rõ hơn tớ. Rất nhiều cô gái không cố chấp như cậu ấy, không dũng cảm như cậu ấy, thấy cậu ấy theo đuổi được người đàn ông tốt liền ghen tị cười cậu ấy mặt dày mày dạn, nói đàn ông theo đuổi được thì không đáng tin. Nhưng khi biết người đàn ông kia xuất sắc nổi bật lại nói cậu ấy may mắn. Tớ cảm thấy con người đừng nên nói những chuyện nực cười như may mắn. Ngày ngày đợi đàn ông chủ động lả lơi rồi không ngừng được tán tỉnh, đây mới gọi là may mắn.”

Dương Tư đỏ mặt: “Tư Côi, cậu đang nói tớ à?”

“Tớ đang nói cái đám nói xấu bạn mình kìa. Dương Tư, có lẽ những gì cậu nói là lời của người khác, nhưng cậu như vậy, tớ không rõ cậu chỉ không có chủ kiến, hay tán thành với lời của “người khác” nữa.”

Chân Ý trở về phòng trẻ sơ sinh, Ngôn Cách và mấy vị cảnh sát vừa hay kết thúc cuộc hội thoại, tất cả mọi người tản đi. Chân Ý hỏi một câu vẫn chưa kịp hỏi: “Ngôn Hủ có ổn không?”

“Không ổn.” Anh trả lời thẳng thừng.

Chân Ý không biết phải nói tiếp gì nữa, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cảnh sát sẽ tóm được tên tội phạm bắt cóc chứ?”

“Sẽ khoanh vùng được nghi phạm.” Anh nói, “Cảnh sát đã căn cứ camera giao thông tìm ra lộ trình chạy xe của nghi phạm, đi về hướng núi Nam Trung. Nhưng họ bỏ xe lại, là chiếc xe sang tay bị trộm, chưa tìm được tin tức nào có ích.”

Chân Ý hiểu: “Cho dù tìm được thông tin của nghi phạm thì cũng rất khó điều tra được vị trí của chúng.”

Ngôn Cách không lên tiếng.

Cảnh sát Lâm đi tới, nói rằng cảnh sát đã dựa theo điều kiện anh nói, tập trung vào mười nghi phạm, có năm người liên lạc được lại có chứng cứ ngoại phạm, còn năm người không liên lạc được thì đã bắt đầu điều tra.

Chân Ý khen ngợi: “Nhanh quá!”

“Vẫn chưa đủ nhanh.”

Sắc mặt Ngôn Cách không tươi sáng lắm. Đối với vụ bắt cóc, mỗi phút mỗi giây đều rất quan trọng. Huống chi còn có đứa trẻ mới ra đời còn non nớt. Anh trầm tư một hồi, đi thẳng về phía trước.

“Đi đâu đấy?”

“Phòng làm việc của An Dao.”

Chân Ý đi theo sau anh. An Dao mất tích, Ngôn Hủ đau khổ, Ngôn Cách nhất định cũng sẽ khó chịu. Vào những lúc thế này, cô thật không biết nên an ủi người ta thế nào. Nhìn bàn tay đút trong túi quần của anh, tiếng lòng cô khẽ dao động, tiến đến bên cạnh anh, bàn tay chậm rãi thò vào túi quần anh, bao lấy bàn tay anh, mười ngón tay đan xen, dịu dàng nắm chặt.

Trái tim anh như ngừng đập, cảm giác lòng bàn tay len lỏi với nhau thật mềm mại. Cô không làm như thời trung học, cái thuở lúc nào cánh tay cũng quấn chặt, níu lấy tay anh như gấu Koala. Chỉ ấm áp nắm lấy tay anh. Ngôn Cách sững sờ, ký ức lướt qua, liếc mắt nhìn lại. Cô nhoẻn một nụ cười thật ấm, phảng phất chút hùng hồn. “Ngôn Cách, đừng lo. An Dao là người tốt, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Ngôn Cách im lặng, biểu lộ vẻ khó nhẫn nại, do dự vài giây, cuối cùng nói: “Chân Ý.”

“Sao cơ?”

“Một người là người tốt, không hề có mối liên hệ logic với việc cô ấy không xảy ra chuyện.”

“…” Anh thật sự cần an ủi sao? Cô bỗng lóe lên ý tưởng: “Ngôn Cách, nếu em bị bắt cóc, anh sẽ sốt ruột và buồn bã phải không?”

Ngón tay anh hơi cứng lại, nói ngắn gọn: “Sẽ vậy.”

Trên đời này, không có mấy ai có thể khiến anh sốt sắng.

Cô cười thỏa mãn, nhích tới gần anh thêm một chút, có phần kiêu ngạo: “Em biết mà.” Một lát sau hỏi tiếp, “Vừa rồi lúc anh miêu tả nghi phạm có nói “Anh ta rất cô độc, không thể nào tạo dựng mối quan hệ giữa hai giới”.”

“Ừ.”

“Ngôn Cách.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có cô độc không?”

Anh thoáng cụp mắt, im lặng không đáp. Anh không hiểu cái từ “cô độc” này cho lắm. Nói cách khác, trước khi quen cô, anh không cô độc, rồi từ ngày quen cô lại bắt đầu thấy cô độc.

Trong túi quần nóng bức và chật chột, bàn tay hai người ấm áp yên vui. Trong khoảnh khắc nào đó, cô buông tay anh ra, trái tim anh lập tức chùng xuống, nhưng cô không rút tay về, bàn tay nhỏ bé khẽ quấn lấy, vỗ mu bàn tay anh, hiền dịu nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngôn Cách, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh. Như vậy anh sẽ không phải cô độc nữa.”

Ngôn Cách vẫn lặng thinh, cổ họng thít chặt lại, hơi thở đầy khó khăn. Chân Ý lại nắm lấy tay anh, đáy lòng không hề đau đớn, chỉ thương xót cho anh. Kể từ khi nghe An Dao kể, cô đã hiểu: Trong ba năm theo đuổi anh, anh vẫn luôn âm thầm cố gắng. Từ lúc bắt đầu không có bất cứ phản ứng nào, không nhìn thấy cô không nghe thấy cô; dần dà anh đã nhìn thấy cô, nghe thấy cô; về sau nhìn thấy nghe thấy những người và chuyện có liên quan tới cô, cuối cùng nhìn thấy nghe thấy người khác. Anh vẫn luôn cố gắng đến gần bên cô, nỗ lực bước vào thế giới của cô. Nhưng đến bây giờ cô mới biết nỗi cực nhọc của anh. Anh hẳn giống hệt Ngôn Hủ, nhưng bởi vì cô, anh đã trở thành Ngôn Cách của hiện tại.

Ngôn Cách, dù là trước kia hay hiện tại, rất nhiều cử chỉ của em đều khiến anh sợ hãi phải không? Nhưng anh vẫn luôn để mặc em, thật ra, người anh thật sự thích là em phải không? Vậy là đủ rồi. Dù cả đời anh không nói ra câu “Anh yêu em” thì cũng không sao cả. Ngôn Cách, đừng sợ. Đừng sợ nhé, Ngôn Cách, em sẽ luôn ở bên anh.

Vòng qua hành lang, Ngôn Cách dừng bước, nhìn chằm chằm khoa tim mạch phía đối diện như có điều nghĩ ngợi.

“Sao vậy?”

Ngôn Cách chỉ chỗ giữa thang máy và cầu thang bộ ở phía tay phải: “Nghi phạm đi từ đây xuống tầng cũng được, sao lại băng qua phòng đăng ký và sảnh chờ ở xa tít như vậy rồi chạy đến khoa tim mạch ở đầu cuối mới đi xuống theo đường cầu thang bên kia chứ?”

Chân Ý ngẫm nghĩ một lát: “Hay mình mở đoạn ghi hình giám sát thứ hai, xem có gì đặc biệt không?”

Ngôn Cách sửng sốt: “Có đoạn ghi hình thứ hai à?”

“Anh chưa xem sao?”

Ngôn Cách lập tức quay trở lại, tìm Tư Côi yêu cầu xem băng ghi hình giám sát ở cửa phòng làm việc của An Dao. Đầu mày của anh dần cau chặt lại: “Kẻ tình nghi luôn tránh né những người đi trên hành lang, vậy mà lúc nhìn thấy An Dao thì dừng lại. Lúc An Dao mở cửa ra, ngôn ngữ cơ thể của người này là… Dừng!”

Tư Côi tạm dừng đoạn phim. Chân Ý tới gần, lập tức mở to hai mắt.

Trên màn hình, vào khoảnh khắc cửa mở ra, người đàn ông bế đứa trẻ không định xoay người tiến về phía cầu thang ở bên trái, mà hướng về bên phải – cửa phòng làm việc của An Dao. Chân Ý sửng sốt: “Mục tiêu của anh ta là An Dao!”

Đoạn phim tiếp tục phát. Lúc An Dao nhìn thấy gã, hai bàn tay giơ lên định trấn an gã, muốn ôm lấy đứa trẻ trong tay gã thì nghi phạm liền khống chế cô. Ngôn Cách chau mày, đưa ra kết luận: “Không chỉ như vậy, An Dao quen anh ta.”

Chân Ý không hiểu, đang định hỏi thì cảnh sát Lâm và Quý Dương tiến vào. Ngôn Cách nói: “Anh Quý, suy luận trước đó của chúng ta cần phải điều chỉnh lại.”

Quý Dương còn chưa kịp trả lời, cảnh sát Lâm đã lên tiếng trước: “Nhưng chúng tôi đã xác định được nghi phạm rồi.”

Anh ta đưa tài liệu vừa lấy được cho Ngôn Cách: “Thầy Quý, thầy Ngôn, hai anh quá siêu đẳng. Trong bệnh viện có người hoàn toàn phù hợp với tình huống hai anh đưa ra. Nghi phạm tên Tiêu Nham, mấy hôm trước bị trẹo chân có đến khoa Ngoại kiểm tra. Anh ta đã tốt nghiệp được bốn năm, nhàn nhã ở nhà, gia đình giàu có. Không có bạn gái nhưng vẫn luôn theo đuổi một bệnh nhân tên Hứa Thiến. Nửa năm trước, Hứa Thiến từng phá thai ở bệnh viện này, hơn mười ngày trước đã chết ở đây.”

Hứa Thiến?

“Chúng tôi đã liên lạc với người nhà và bạn bè của Tiêu Nham. Hôm qua anh ta đi họp lớp, trong lúc vô tình, nghe người ta nói nửa năm trước Hứa Thiến mang thai nhưng giấu anh ta đi phá thai. Đêm qua anh ta biến mất. Bề ngoài, tính cách và đặc điểm đặc trưng giống hệt những gì hai anh nói. Anh ta có một người chị gái. Bây giờ gia đình không liên lạc được với anh ta. Chúng tôi đã bắt đầu truy tìm.”

Chân Ý ngẩn người, chuyện gì thế này? Ngôn Cách cau mày, hỏi: “Có thể điều tra mối quan hệ giữa anh ta và An Dao không? Đoạn phim thứ hai cho thấy nghi phạm nhắm vào An Dao.”

Tư Côi hốt hoảng: “Nếu là vậy, đứa trẻ chính là công cụ nghi phạm sử dụng để uy hiếp An Dao. Một khi có được An Dao, anh ta sẽ vứt bỏ đứa bé. Vậy nó…” Chết chắc rồi.

Ngôn Cách lắc đầu: “Không đâu, anh ta không cần bắt cóc một đứa trẻ để uy hiếp An Dao.”

Quý Dương nói: “Tôi đã xem đoạn phim thứ hai từ trước. Vì thế lúc phác họa chân dung tội phạm, tôi nhiều hơn anh một quan điểm: Nghi phạm quen biết An Dao. An Dao là bác sĩ điều trị chính của Hứa Thiến, Tiêu Nham rất có thể quen biết An Dao thông qua Hứa Thiến.”

Ngôn Cách không hề tán thành: “Lúc đầu chúng ta đã phân tích, nghi phạm bắt cóc trẻ con bởi vì muốn xây dựng mối quan hệ ổn định. Nếu anh ta cho rằng đứa trẻ bị bắt cóc là con của mình và Hứa Thiến thì tại sao sau đó còn muốn bắt An Dao?”

Chân Ý: “Liệu có khả năng anh ta bắt cóc trẻ con vì cần đứa trẻ và mối quan hệ ổn định? Còn việc anh ta tìm An Dao là muốn đổ cái chết của Hứa Thiến lên đầu An Dao, muốn trả thù. Vụ bắt cóc này thật ra được chia làm hai giai đoạn.”

Quý Dương nói: “Có hai khả năng. Một là trả thù như cô nói, anh ta xem An Dao là hung thủ sát hại Hứa Thiến.”

Ngôn Cách lại lắc đầu: “Không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?”

Ngôn Cách chỉ đoạn phim: “Lúc gặp An Dao, anh ta không hề thể hiện vẻ thù hằn và ý đồ tấn công mà chỉ liếc nhìn đứa trẻ trong lòng. Lúc An Dao vươn tay muốn chạm vào đứa trẻ, anh ta không lập tức biểu hiện vẻ chống đối, cho thấy anh ta vốn không có ý thù địch với An Dao.”

Chân Ý sửng sốt: “Chính xác là vậy.”

Quý Dương vô cùng bình tĩnh, cứ như đã nằm trong dự liệu: “Đây là khả năng thứ hai mà tôi nói: Chuyển dời tình cảm. Anh ta xem An Dao là Hứa Thiến. Tôi đã từng gặp tình huống này khi còn ở nước ngoài.”

Đem kinh nghiệm ra nói thì Ngôn Cách chọn im lặng. Anh không phải chuyên gia ở phương diện này, nên tự nhận mình không đủ quyền lên tiếng.

Chân Ý vẫn còn thắc mắc: “Liệu có khả năng nghi phạm là người hâm mộ An Dao đến mức hoang tưởng, muốn lợi dụng đứa trẻ để tạo dựng gia đình với cô ấy?”

“Không loại trừ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.