Chờ Hừng Đông

Chương 20: Đứa nhỏ biết điều



Buổi tối, Chu Dịch gõ cửa phòng Vương Vu Dạng, gọi anh ra.

Vương Vu Dạng nói: “Cậu vào đây.”

Chu Dịch hỏi: “Anh đang trên giường?”

Vương Vu Dạng cười: “Đúng thế.”

“Vậy tôi không vào.” Chu Dịch bình tĩnh lên tiếng, “Anh ra.”

Vương Vu Dạng: “…”

Chu Dịch đứng ngoài cửa thấy trong phòng không có tiếng động, thiếu kiên nhẫn gọi: “Vương Vu Dạng?”

“Chú đây.” Vương Vu Dạng biếng nhác trả lời, “Cậu có hai lựa chọn, một là vào đây, hai là lên gác tự chơi một mình.”

Bên ngoài không còn tiếng.

Vương Vu Dạng lật sách, đọc được vài dòng thì cửa bị vặn ra, có bóng người cao lớn đứng trước cửa, xung quanh lạnh băng.

Anh lười đưa mắt nhìn: “Đóng cửa lại, trong phòng đang mở điều hòa, đừng để hơi lạnh thoát ra.”

Vài giây sau, cửa bị đóng lại một cái “Rầm”.

Trong phòng mở hai đèn, rất sáng sủa.

Nhiệt độ điều hòa cũng vừa phải, cửa sổ đều được đóng kín lại, mùi cam quýt thoang thoảng trong không khí, khá trong lành.

Chu Dịch nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu giường chằm chằm, sắc mặt tối om, không phát ra tiếng.

Ánh mắt của Vương Vu Dạng rời khỏi trang sách: “Để chú đoán xem, có phải cậu đang nghĩ, lão già này còn khó đối phó hơn bất kỳ nhiệm vụ nào? Không có cách xuống tay?”

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.

Đứa nhỏ này cũng biết điều thật.

Vương Vu Dạng nở nụ cười: “Hiện giờ nhược điểm của chú đây đều nằm trong tay cậu, hơn nữa thể lực cách biệt rất xa, cậu có cái gì mà sợ?”

Chu Dịch xem thường: “Tôi sợ?”

Vương Vu Dạng hạ mí mắt: “Là chú sai.”

Anh vỗ vỗ cạnh giường, mặt đầy ôn hòa thiện chí: “Tiểu Dịch, lên đây ngồi.”

Chu Dịch lùi về sau như phản xạ vô điều kiện.

Trong phòng hoàn toàn yên ắng.

Vương Vu Dạng hứng thú nhìn thanh niên: “Đội viên của cậu có biết cậu ngây thơ thế này không?”

Chu Dịch: “…”

“Theo điều kiện của cậu, hẳn phải có rất nhiều theo đuổi. Cho dù cậu tàn nhẫn, vẫn sẽ có người lớn mật chủ động đến lấy lòng cậu như thường, nguyện làm bia cho cậu luyện súng.”

Vương Vu Dạng tiếp tục: “Thế nhưng cậu lại là xử nam nhỏ, có thể thấy được cậu không chỉ thuần khiết mà còn mộc mạc, không hiểu thế nào là hưởng thụ.”

Chu Dịch hít một hơi lạnh: “Anh thực sự…”

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn vành tai đỏ chót của thanh niên: “Hả?”

Chu Dịch lạnh lùng: “Không phải ai cũng giống như anh, tùy tiện chơi đùa.”

“Cái này cậu nói sai rồi.” Vương Vu Dạng hơi buồn cười, “Chú cậu không tùy tiện chỗ nào, mỗi lần đều lựa chọn rất cẩn thận.”

Lời nói Chu Dịch đầy châm biếm: “Chọn tới chọn lui, không phải vẫn là tiểu bạch thỏ?”

Vương Vu Dạng nhìn hắn: “Tiểu bạch thỏ chọc gì cậu? Lần này cậu giận rất vô lý nha Tiểu Dịch.”

Sắc mặt Chu Dịch tối tăm không rõ.

“Được rồi, không đùa cậu nữa.”

Vương Vu Dạng thu lại ý giễu cợt trên mặt: “Cậu vẫn phù hợp làm lính đánh thuê lấy tiền làm việc hơn, đơn giản rõ ràng. Mấy đạo lý đối nhân xử thế lòng vòng này, cậu không hiểu.”

Con người Chu Dịch khẽ chuyển động.

Vương Vu Dạng không bỏ sót biến hóa trong cảm xúc của hắn: “Đến lúc tra xong chuyện cậu có kế hoạch gì? Tiếp tục về công trường làm việc?”

Mãi lâu sau, Chu Dịch mới mở miệng nói một câu: “Còn không biết tra xong đã đến lúc nào rồi.”

Chu Dịch than thở: “Tiểu Dịch, nói chuyện với cậu đúng là nhạt nhẽo mà.”

Cơ mặt Chu Dịch co lại.

Vương Vu Dạng đóng sách: “Không nói linh tinh nữa. Muộn thế này cậu tới đây có chuyện gì? Trong tay có đồ mới?”

Chu Dịch giơ túi giấy màu vàng bên trái tay lên: “Trong này là tư liệu của ba người nguyên chủ, Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu.”

Vương Vu Dạng nhìn sang túi màu đen bên tay phải, có thứ chìa ra bên ngoài, trông không giống một miếng giấy: “Cái gì ở đó?”

Chu Dịch nói: “Không phải anh ngửi được?”

Vương Vu Dạng bật cười: “Muốn đánh đố chú?”

Mũi hắn giật giật, chớp mắt mấy cái mới trả lời: “Xì gà.”

Chu Dịch ném túi giấy lên tủ, lấy ghế ngồi xuống cạnh giường: “Thứ kia cho anh, điều kiện là cái này.”

Nói xong lấy trong túi đen ra hộp gỗ dài màu nâu sẫm, động tác cẩn thận.

Vương Vu Dạng ngồi dậy: “Lần ở phố trụy lạc, đến phòng của người phụ nữ rồi tiệm massage của A Mạn, cậu tra xong rồi? Cuối cùng lần đến điếu xì gà này?”

“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.” Chu Dịch rũ mắt, giọng điệu cứng ngắc, “Chuyện của anh còn không tự lo được.”

Vương Vu Dạng bắt chéo chân: “Cũng đúng, cái mạng này của chú cậu giữ được bao lâu cũng chẳng biết đường mà lần.”

Giọng Chu Dịch không có chút giao động nào: “Tôi còn ở đây, bảo vệ anh an toàn.”

Vương Vu Dạng khẽ đưa mắt nhìn thanh niên, dừng lại một chốc rồi dời ra ngoài cửa sổ, nhìn khoảng không vô tận ngoài kia: “Đêm nay có sao không?”

Chu Dịch chậm rãi bóc lớp giấy đỏ bên ngoài xì gà: “Cái gì?”

“Sao.” Vương Vu Dạng nói, “Chứng quáng gà tương đối nghiêm trọng, sao cũng không nhìn thấy.”

Chu Dịch quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Có một ít.”

Vương Vu Dạng nói: “Cậu chụp bức ảnh cho chú nhìn.”

“Làm chuyện chính trước đã.” Chu Dịch mở hộp gỗ đưa đến trước mặt anh.

Vương Vu Dạng nhìn non nửa điếu xì gà bên trong: “Ăn sầu riêng bao giờ chưa?”

Chu Dịch ngẩng đầu: “Có liên quan?”

Vương Vu Dạng đáp: “Điếu xì gà này có tất cả hương vị của các loại thuốc lá khác… Tương tự với quả sầu riêng vậy, nói rõ ràng hơn, người ghét nó thì vừa ngửi mùi đã muốn nôn, cho rằng nó hôi thối kinh khủng. Còn người đã thích, ngửi một cái còn đã ghiền hơn cả ma túy.”

Chân mày Chu Dịch khẽ nhúc nhích: “Anh là loại đầu?”

“Coi như cả hai.” Vương Vu Dạng đáp, “Không ăn, nhưng cũng không phun ra. Chỉ là thở không thông.”

“Điều xì gà càng dài càng thô hương vị lại càng đậm đà. Nếu người không thường xuyên hút, hoặc người mới chơi sẽ chỉ hút những điếu mảnh và dài. Còn như thứ cậu đem về là loại vừa ngắn vừa thô, trong hộp chỉ còn nửa điếu, khoảng hai ba phân, đã khô lại, có mùi hôi nhạt, mùi có phần biến chất, lớp vỏ ngoài đã ngả đen muốn lên mốc, để rất lâu rồi.”

Chu Dịch trầm mặc không nói gì.

“Chủ chiếc hộp có am hiểu một chút về xì gà, là phụ nữ, tuổi tác không còn trẻ, có quan hệ không bình thường với chủ nhân điếu xì gà, có động cơ, có thể là một trong bốn thứ yêu hận túng dục, hoặc cũng có thể là cả bốn.”

Vương Vu Dạng nghiêng người về phía trước: “Tiểu Dịch, chú rất hợp tác đúng không.”

Chu Dịch nhìn người đàn ông càng lúc càng gần: “Chỗ quen biết của anh có ai hút loại này?”

Vương Vu Dạng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Lại đây, chú nói cho cậu.”

Thái dương Chu Dịch nổi gân xanh. . Truyện Quân Sự

Vương Vu Dạng vẫn ung dung nhìn hắn: “Không muốn biết?”

Chu Dịch nghiêm mặt lại gần.

“Ngoan.”

Vương Vu Dạng ghé sát vào tai hắn, nói: “Thứ này vừa quý vừa khó chơi, trong những người chú biết, cũng có một người thích thứ này.”

Đáy mắt Chu Dịch tối đi: “Ai.”

Vương Vu Dạng đáp: “Chủ tịch Tân Thụy, Tôn Thành Chu.”

Chu Dịch cau mày.

Vương Vu Dạng dựa về đầu giường: “Gã đàn ông kia có ham mê ngược đãi, nam nữ đều chơi không kiêng thứ gì. Năm chú cậu còn nhỏ thiếu chút nữa vào tay gã.”

Chu Dịch nói: “Anh thù dai.”

“Đúng vậy.” Vương Vu Dạng cười, “Cho nên sau đó chú chờ cơ hội thiến gã.”

Chu Dịch: “…”

“Giờ gã thành kẻ điên, trong tay có cả đám nghiên cứu viên điều chế mấy thứ thuốc linh tinh.”

Khóe môi Vương Vu Dạng khẽ nhếch lên: “Gã chỉ ra tay với mấy đứa nhỏ có vuốt. Lúc điều tra cậu cẩn thận, nếu bị tóm không chừng sẽ cho một cậu một tiêm, trói cậu về làm chó cho gã.”

Chu Dịch nói: “Mấy thứ thuốc đó vô dụng với tôi.”

“Phòng ngừa vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn.” Vương Vu Dạng nhẹ giọng, “Chú chỉ có cậu, không thể xảy ra chuyện gì.”

Chu Dịch sửng sốt.

Vương Vu Dạng cười thành tiếng: “Nghe được?”

Chu Dịch quay đầu đi chỗ khác: “Ừm.”

Vương Vu Dạng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chú muốn ngắm sao.”

Chu Dịch lấy điện thoại ra cửa sổ, chụp một tấm hình bầu trời đêm.

Vương Vu Dạng nói: “Gửi qua đây.”

Chu Dịch liếc mắt: “Bận.”

Vương Vu Dạng cười: “Tiểu Dịch ngoan nào.”

Chu Dịch: “…”

Chu Dịch đi rồi, Vương Vu Dạng ngồi trong phòng xem tài liệu về nguyên chủ, Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu.

Trong ba tập tài liệu này, một tập rất chi tiết, một tập rất sơ sài.

Xem qua hai lần, Vương Vu Dạng mờ mịt. Theo tài liệu, ba người không có vấn đề gì.

Chẳng lẽ anh mới là người có vấn đề?

Vương Vu Dạng đau đầu cả đêm ngủ không ngon, tâm trạng sa sút ba bốn ngày liền. Bên Chu Dịch lại có tiến triển, vào đêm anh bị sát hại, Lưu Phong từng xuất hiện ở gần đường Xuân Lai.

Cùng ngày, Vương Vu Dạng gọi Chu Dịch ra ngoài đi dạo.

Vừa dạo tới ngoài tiểu khu, Vương Vu Dạng bất thình lình nghe thấy một giọng nói vừa vui mừng lại vừa bất ngờ: “Chú!”

Anh theo tiếng gọi nhìn lại, thấy thiếu niên mắt sáng bừng chạy như bay tới: “Chú, tôi tới tìm chú nè —— ”

Trông như cún con nhìn thấy thịt, sủa gâu gâu gâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Có một số bạn chưa đọc văn án, tôi muốn nói lại câu chuyện này mang tính tương lai, phi tâm linh, phi tâm linh và phi tâm linh.

Không có ma quỷ, chỉ có con người, tất cả là con người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.