Chờ Hừng Đông

Chương 80: Anh phải giữ chặt em



Mọi thứ ngày hôm ấy rất hỗn loạn, Tô Mạt bị khống chế, bên ngoài còn có tiếng súng.

Một cảnh sát chết, một vài người bị thương, sát thủ Lâm Thiếu Nam thuê bị bắn vào đầu, chết tại chỗ.

Tiêu Minh liều mạng bảo vệ Lâm Thiếu Nam, vai trúng một phát đạn. Ngay phút quyết định đã lái xe đưa y ra khỏi vòng vây, xe cảnh sát nối đuôi nhau đuổi theo.

Đêm đó, Vương Vu Dạng trở về tiểu khu Liên Hoa, anh tắm nước nóng, ba hồn bảy vía tan tác trở lại đầy đủ.

Chu Dịch vừa lau tóc cho anh, vừa kể anh nghe mọi chuyện xảy ra sau khi anh mất tích.

Mai Nguyệt tìm thấy một đối tượng thí nghiệm trong mấy ngày ấy, tình trạng tử vong rất thê thảm. Cấp trên đã giao xuống lệnh khẩn cấp, nhất định phải loại trừ căn cứ thí nghiệm, bằng bất cứ giá nào.

Đêm ấy, cảnh sát sớm nhận được thông tin tình báo quý giá, biết được vị trí căn cứ có các nghiên cứu viên, nhưng Tô Mạt đứng đầu bọn họ lại không có ở đó. Cuối cùng cảnh sát vẫn quyết định thực hiện theo kế hoạch ban đầu, chẳng khác nào đâm đầu vào cái chết.

Tổ chấp hành nhiệm vụ tự nguyện ký vào thỏa thuận bảo mật cao nhất, thỏa thuận về sống chết, chuẩn bị tinh thần hy sinh, họ sẽ dùng mạng sống để biến kế hoạch trở thành sự thật, mới có thể khiến Tô Mạt buông cảnh giác.

Nếu không chết, không có máu chảy, có thật đến mấy Tô Mạt cũng sẽ không chui đầu vào rọ, cũng sẽ không bại lộ tung tích.

Mục tiêu của kế hoạch nọ trừ Tô Mạt còn có Lâm Thiếu Nam.

Vương Vu Dạng nghe xong, anh vén áo Chu Dịch lên, nhìn băng gạc quấn quanh bụng hắn.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên người hắn, ngứa, Chu Dịch nghiêng người về một bên.

Vương Vu Dạng bắt được cử động của hắn: “Mấy ngày không gặp, lại ngại ngùng rồi?”

Chu Dịch bình tĩnh nhìn anh: “Không có.”

“Không có thì em trốn cái gì?” Vương Vu Dạng vươn tay tới, chạm lên vết mấy vết sẹo nông sâu có đủ chung quanh băng gạc, vết thương ở chỗ khác cũng rất nhiều, chằng chịt khắp nơi.

Cả cơ thể Chu Dịch căng cứng.

Vương Vu Dạng than thở: “Tiểu Dịch à, nếu em chưa từng gặp chú, khoảng thời gian này cũng sẽ không vất vả như vậy.”

Hơi thở gấp gáp của Chu Dịch thoáng chốc ngưng lại, hắn quay người nhìn vào mắt người đàn ông nọ, khẩn thiết kiếm tìm một thứ gì đó khiến mình an tâm.

“Được rồi, nói vậy thôi mà.” Vương Vu Dạng thả áo xuống rồi vuốt phẳng lại cho hắn, vỗ vỗ mu bàn tay đặt trên vai mình, “Chuyện đã đến nước này, chú sẽ không thả em đi đâu.”

Chu Dịch nhìn anh chằm chằm, vừa mạnh bạo mãnh liệt, lại vừa như khẩn thiết van lơn: “Anh phải giữ chặt em.”

Vương Vu Dạng cười: “Được, giữ thật chặt.”

Chu Dịch nhận được lời cam kết, đường nét lạnh lùng nơi quai hàm trở nên nhu hòa. Hắn ngồi dậy, cầm máy sấy tóc trên bàn lên, bàn tay luồn vào mái tóc ẩm ướt của người đàn ông nọ, chậm rãi sấy khô.

Bầu không khí trong phòng rất đỗi ấm áp.

Vương Vu Dạng bất chợt nhớ đến một chuyện: “Sữa Bò đâu?”

Chu Dịch nói: “Chết rồi.”

Vương Vu Dạng sững sờ: “Chết thế nào?”

Chu Dịch đưa máy sấy đến phần tóc bên tai anh: “Bị trúng đạn, lúc được phát hiện đã nằm rất lâu trong một căn phòng nhỏ, không thể cứu được.”

Vương Vu Dạng trở nên trầm mặc.

Chu Dịch nhìn xuống người đàn ông qua màn gió khô nóng: “Em nhờ cảnh sát chôn nó trên đảo.”

Vương Vu Dạng thở ra, chết rồi cũng tốt, còn sống nhất định sẽ mang đi giải phẫu làm nghiên cứu, chịu khổ.

Một thiên tài hiếm có phải rơi vào kết cục như vậy, đúng là đáng buồn.

Bao gồm cả anh, số phận của tất cả những người nằm trong ván cờ này cũng thay đổi, có chết có sống, kinh thiên động địa.

Chu Dịch sấy khô tóc cho anh, bưng một ly nước ấm đến trước giường.

Vương Vu Dạng uống một ít nước, dạ dày cũng thoải mái hơn: “Cảnh sát sẽ xử lý Tô Mạt thế nào?” . Tìm truyện hay tại ( Trù mTruyện. com )

Chu Dịch nghe đến cái tên nọ, sắc mặt trở nên tối tăm.

Vương Vu Dạng phát hiện ra, khóe môi nhợt nhạt khẽ kéo xuống: “Không nói nữa.”

Chu Dịch ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay đặt bên ngoài chăn của người đàn ông nọ, khẽ khàng vuốt ve. Dáng vẻ hắn cúi đầu lặng im nhìn mà đau lòng, cũng khiến người ta hoang mang sợ hãi.

Vương Vu Dạng có phần hối hận vì mình đã nhiều lời: “Được rồi, không cần làm chuyện dư thừa gì nữa, cũng không cần suy nghĩ lung tung.”

Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím chặt.

Vương Vu Dạng đặt ly nước lên tủ đầu giường: “Nhanh đi ngủ thôi.”

Chu Dịch nói: “Em đi đánh răng rửa mặt.”

Nói thế, nhưng hắn lại không động đậy, nuốt khan cổ họng khô khốc, nhìn vào mắt anh như một đứa nhỏ muốn được cho ăn: “Anh, hôn em có được không?”

Vương Vu Dạng biếng nhác mở to mắt: “Lại đây.”

Chu Dịch dựa sát vào mép giường.

Vương Vu Dạng hôn hắn, hắn cũng hôn đáp trả. Xúc cảm chẳng hề cuồng nhiệt thô bạo, chỉ có ấm áp cùng may mắn sau khi sống sót trở về.

Cả hai đều thực sự xúc động trước nụ hôn này, dù cuộc đời sẽ luôn có thăng trầm, nhưng cơn sóng to nhất đã qua đi. Quá khứ khủng khiếp ngủ yên, bình yên này là thứ vô cùng quý giá.

Vương Vu Dạng lui về sau: “Đi đi.”

Chu Dịch vẫn không đi, hắn nhìn anh không chớp mắt, vẻ gầy gò đau thương khắc sâu trên đường nét lạnh lùng và cứng rắn của hắn, ánh mắt lại dịu dàng đến kỳ cục.

Vương Vu Dạng đón nhận ánh nhìn với vẻ cưng chiều rất rõ ràng, như thể sẽ đồng ý bất cứ điều gì: “Em còn muốn gì nữa?”

Chu Dịch nói: “Em muốn anh đứng bên cạnh nhìn em.”

Nói xong, hắn xấu hổ rũ mắt xuống, đưa mắt nhìn chung quanh chứ không nhìn anh.

Vương Vu Dạng trêu: “Hửm?”

Tai Chu Dịch nóng ran, không có dũng khí lặp lại, hắn cứng ngắc đáp: “Không có gì.”

Vương Vu Dạng cười khích lệ: “Tiểu Dịch, thử nói lại lần nữa cho chú nghe.”

Chu Dịch không chút nghĩ ngợi, nghe lời theo bản năng.

Vương Vu Dạng nhíu mày, cố ý làm khó làm dễ: “Cơ thể chú không khỏe, không có chút sức nào, mệt chết đi được.”

Chu Dịch lập tức hoảng sợ, gần như luống cuống nhìn gương mặt tái nhợt bệnh tật của người đàn ông nọ: “Vậy anh…”

Hai chữ “nằm đi” còn chưa kịp nói ra, đã nghe anh nói: “Em bế chú đi.”

Vương Vu Dạng giang hai tay ra trước mặt thanh niên: “Làm gì ngẩn ra thế Tiểu Dịch, ôm nào.”

Chu Dịch hít sâu một hơi, ôm lấy anh như nâng niu bảo vật.

Đêm đầu tiên sau khi sóng gió qua đi, hai người chỉ ôm nhau ngủ.

Nửa đêm Chu Dịch tỉnh giấc, hắn rút súng dưới gối ra theo phản xạ, đồng tử co rụt lại, sắc mặt khủng bố đến đáng sợ, trạng thái tinh thần hỗn loạn không chịu nổi. Trước khi hoàn toàn sụp đổ, hắn bị một bàn chân quấn trên đùi lôi trở về.

Đôi mắt đỏ ngầu của Chu Dịch nhìn đăm đăm về một phía, người bên gối đang ngủ rất say, nhiệt độ cơ thể cao, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở.

Một lúc lâu sau, hắn mới lờ mờ chớp mắt, giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống bên gò má, theo sau là càng nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa, như lấp kín gương mặt hắn, tràn cả vào cổ áo.

Cảm giác đau đớn nơi lồng ngực trái dịu dần.

Chu Dịch cất súng đi, hắn dựa vào đầu giường cúi người, gương mặt đẫm mồ hôi vùi vào lòng bàn tay. Hắn hít sâu mấy lần, tay chân lạnh lẽo từng chút một ấm lên.

Cái chân gác trên đùi rời đi, người đàn ông quay lưng lại, mặt hướng vào tường.

Chu Dịch đưa tay chạm lên mái tóc anh, ngón tay quấn lấy một lọn tóc, cuốn cuốn vài vòng rồi thôi, chốc lát sau lại tiếp tục.

Trái tim hắn được lấp đầy bởi niềm vui sướng, Chu Dịch không kìm được đến gần ôm lấy người đàn ông từ phía sau, cánh tay rắn rỏi của hắn ôm siết anh vào trong ngực, cánh môi mỏng dính trên cổ anh, ngậm lấy cọ cọ.

Vương Vu Dạng mơ màng mở mắt: “Tiểu Dịch, em không ngủ à?”

Chu Dịch ôm chặt anh, có tiếng thở dốc kìm nén nơi cổ họng: “Muốn cắn anh.”

Vương Vu Dạng khẽ chớp mi mắt, tiếng cười biếng nhác tràn ra: “Cắn đi.”

Vừa dứt lời, trên cổ anh chợt nhói lên, phản xạ căng thẳng của Vương Vu Dạng nhanh chóng trở nên thả lỏng, dung túng vô cùng ghìm lấy cánh tay đặt trên eo mình, vỗ nhẹ hai cái an ủi vỗ về. Anh dỗ dành, như bậc cha chú, cũng như người yêu: “Không sao rồi, không sao cả rồi.”

Chu Dịch buông lỏng khóe môi, mút tơ máu chảy ra, nghẹn ngào “Ừm” một tiếng.

Căn phòng có ánh đèn ngủ, nửa vầng trăng treo trên bầu trời ngoài cửa sổ, một đêm đông như mọi đêm đông khác, một khởi đầu mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.