Từ xa đã trông thấy Tiêu Mặc Hàm đứng chờ ngoài trướng, Túc Lăng Uyên ba bước biến thành hai bước chạy chậm đến, sau khi nắm tay đối phương đi vào, liền nhanh chóng gắt gao ôm người vào lòng, hôn lên đôi môi có chút lạnh lẽo của đối phương.
Hôn sâu qua đi, nỗ lực bình ổn lại hô hấp, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng đối phương, nhẹ giọng: “Lo lắng cho ta sao?” Ngữ khí mang theo sủng nịch mà chính bản thân hắn cũng không hề phát hiện.
“Có bị thương không? Mọi chuyện thuận lợi chứ?” Tiêu Mặc Hàm sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng thoát khỏi ôm ấp, tay sờ lên thân thể Túc Lăng Uyên vội vàng kiểm tra trên dưới, phát hiện đối phương lông tóc vô thương mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm.
“Ta không sao, có phải cả ngày hôm nay không chịu dùng bữa đàng hoàng? Đều gầy.” Đau lòng.
“Một ngày không ăn sao có thể thấy gầy hay không.” Tiêu Mặc Hàm cười nhạo: “Ngươi cũng chưa ăn đi, chúng ta cùng nhau dùng bữa.” Nói xong, liền kéo Túc Lăng Uyên đến trước bàn ngồi xuống, thuận tay chia thức ăn cho cả hai.
Biết y sợ hắn bị đói, Túc Lăng Uyên liền thấy đáy lòng mềm mại, thành thành thật thật nhìn Tiêu Mặc Hàm giúp mình chuẩn bị thức ăn, rồi mới cầm đũa mồm to ăn vào, giống như một đại nam hài. Quả thật, cả ngày hôm nay Tiêu Mặc Hàm không hề dùng bữa, bởi vì trong lòng tràn đầy lo lắng, lúc này trông thấy hắn bình an trở về, bụng cũng bắt đầu cảm thấy đói, hai người ngồi đối diện nhau, tuy không nói một lời, chỉ im lặng dùng bữa, nhưng không khí lại vô cùng ấm áp, ngọt ngào.
Dùng bữa xong, một đêm không ngủ cùng với một hồi đại chiến đã tiêu hao không ít thể lực, hiện tại Túc Lăng Uyên chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau khi dùng nước ấm tắm rửa, liền ôm Tiêu Mặc Hàm đồng dạng vì lo lắng mà không thể an giấc, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Màn đêm bao phủ quân doanh Túc quân cực kỳ an tĩnh, binh lính mới vừa đánh trận, lúc này cũng phá lệ ngủ ngon. Ai nấy đều không hề phát hiện có vài thân ảnh đang trộm tiến vào doanh địa.
Trát Na mang theo ba người ở doanh địa dò tìm, đi đến ngoại trướng có binh lính canh gác liền dừng lại.
Chẳng lẽ…. Là lều trại của Hoắc Châu?
Ẩn thân mình, tránh đi thủ vệ, trộm tiến vào.
“Ai?” Người trên giường nhỏ giọng hỏi.
“Không phải là Hoắc Châu?” Nghe thấy thanh âm rõ ràng là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, Trát Na vừa định rút dao.
“Người của Hải Sơn?”
“Ngươi là…..Tiêu Thanh?” Trát Na thử hỏi.
“Đúng vậy.” Trông không rõ bộ dáng của người đến, sợ là bẫy, Tiêu Thanh có chút ghi ngờ thân phận người đến: “Ngươi là?”
“Trát Na.” Vừa nói vừa lấy lệnh bài của Hải Sơn đưa cho Tiêu Thanh.
Nhìn thấy lệnh bài, lúc này Tiêu Thanh mới yên lòng, vội vàng nói: “Các ngươi sao nhanh như vậy đã đến rồi, bọn họ bây giờ đang nghi ngờ ta, ngàn vạn đừng…..” Không chờ Tiêu Thanh nói hết lời, từ doanh trướng bỗng vọt vào hai mươi danh sĩ.
Trát Na thấy tình thế không ổn, đề đao hướng một trong số đám người kia chém tới, người nọ nghiêng người né qua một bên, xoay tay chắn lại một đao, buộc phải lui ra phía sau vài bước. Tuy rằng, Trát Na dũng mãnh mười phần, mấy người này đơn đả độc đấu sẽ không phải đối thủ của hắn, nhưng mà, trước mắt là hơn mười người đem hắn vây quanh, hắn chỉ cảm thấy bản thân dần dần có chút cố hết sức. Mà Tiêu Thanh bên kia cũng đã bị chế ngự, thủ hạ một chết một bị thương, Trát Na cảm thấy không ổn, cũng không tiếp tục phản kháng, tìm đúng thời cơ, hướng bên ngoài doanh trại chạy đi.
“Không cần đuổi theo. Bên ngoài có người gác.” Túc Lăng Uyên hét lớn một tiếng, từ bên ngoài trướng đi vào.
“Các ngươi!?” Ánh nến trong trướng được thắp sáng, Tiêu Thanh nhìn thấy Hoắc Châu cùng Túc Lăng Uyên tiến vào vẻ mặt tức giận.
“Vệ tướng quân cấu kết với Hung Nô, thông đồng với địch bán nước, biết tội chưa?” Túc Lăng Uyên liếc mắt, nhìn lệnh bài vẫn còn ở trong tay Tiêu Thanh.
Binh lính ở một bên hiểu ý, đem lệnh bài đoạt lấy, giao cho Hoắc Châu.
“Các ngươi….. Sớm đã biết bọn họ đêm nay sẽ đến?” Tiêu Thanh không thể tin được.
“Chỉ là ôm cây đợi thỏ, không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.” Hoắc Châu một bên đưa lệnh bài cho Túc Lăng Uyên một bên nói.
“Ta….Ta không có thông đồng với địch quốc, ta không quen những người lúc nãy, hắn…. Hắn tiến vào là muốn bắt ta đi làm con tin.” Tiêu Thanh vẫn không từ bỏ ý định.
“Hừ, chết đến nơi rồi vẫn còn cãi bướng. Đối thoại của các ngươi, bọn ta đã nghe rõ ràng. Ngươi cùng với Hải Sơn có quan hệ!” Không phải là câu ghi vấn mà là câu trần thuật.
“Ta…..Phụ thân ta là Binh bộ thượng thư, cô mẫu của ta là Quý phi, Đại hoàng tử….Là biểu huynh của ta, các ngươi không thể làm hại đến ta!” Tiêu Thanh biết rõ sự tình đã bại lộ, đại sự không ổn.
“Người đâu, Vệ tướng quân cấu kết với quân Hung Nô, tang vật lẫn người đều đã bắt được, kéo ra ngoài xử theo quân pháp!” Túc Lăng Uyên lớn tiếng phân phó ngay sau đó, hắn cũng không sợ, phụ thân của hắn chính là đương kim thánh thượng đấy!
“Vâng.”
Tiêu Thanh mới vừa bị áp giải xuống, liền trông thấy Tôn Trường Phong nhanh chân đi đến, phía sau còn có bốn người đang bị trói.
“Bốn người này nghĩ muốn tìm đến doanh trướng của Đại tướng quân, đã bị ta phát hiện sau đó bắt lấy.” Sau khi biết được kế hoạch của Túc Lăng Uyên, Tôn Trường Phong phỏng đoán quân Hung Nô có lẽ sẽ xuống tay với Hoắc Châu, liền âm thầm phân phó tăng mạnh thủ vệ ở doanh trướng Hoắc Châu, cũng bảo Hoắc Châu sang ở nơi khác, để ngừa vạn nhất.
“Tốt. Trát Na đâu?” Lúc nãy ở bên ngoài trướng, Túc Lăng Uyên cùng với Hoắc Châu nghe thấy đối thoại rõ ràng của Tiêu Thanh cùng Trát Na.
“Người kia võ nghệ cao cường, vẫn là để hắn chạy thoát.” Đã sớm nghe qua Hải Sơn có một thủ hạ tên là Trát Na, vô cùng uy mãnh, là phụ tá đắc lực của Hải Sơn, không thể bắt được người kia, Tôn Trường Phong vẫn luôn cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
“Giải quyết xong Tiêu Thanh, có thể hảo hảo cùng đám mọi rợi kia đánh một trận, đem bọn họ đuổi về thảo nguyên, còn sợ không bắt được người kia sao, ha ha……” Hoắc Châu đắc ý nói.
“Đại tướng quân, chuyện đêm nay đã xong, bổn vương cáo lui trước.” Túc Lăng Uyên vẫn là lo lắng cho Tiêu Mặc Hàm, nghĩ muốn nhanh chóng chạy về bên cạnh y mới yên tâm.
“Đêm nay Vương gia cũng đã vất vả,mau mau quay về nghỉ ngơi đi.” Hoắc Châu quay đầu nói với Tôn Trường Phong: “Trường Phong, sự tình còn lại giao cho ngươi xử lý.”
“Vâng.”
Túc Lăng Uyên bước nhanh quay về doanh trướng, bên trong một mảnh đen nhánh, không một tiếng động, đi đến bên giường, thế nhưng không hề có một bóng người.
“Ảnh vệ, Mặc Hàm đâu? Sao lại như vậy?” Khó trách đêm nay hắn luôn cảm thấy trong lòng bất an, không nghĩ cho dù có cẩn thận cách mấy, vẫn là xảy ra chuyện.
Để tránh cho việc thám tử Hung Nô dò tìm doanh trướng, tăng người phòng ngự sẽ làm bọn chúng chú ý, cho nên Túc Lăng Uyên không ra lệnh gia tăng thủ vệ ở trướng mình, chỉ âm thầm cho ảnh vệ bảo hộ. Vừa rồi, vì để bắt tên Trát Na, ảnh vệ bị phái đi mất một nửa, còn lại vài người bảo hộ cho Túc Lăng Uyên, người lưu lại cũng chỉ còn Ảnh Bát cùng vài người thủ vệ, lúc này đối phương mới có cơ hội thừa dịp mà vào.
“Hồi vương gia, vừa rồi ở phía đông có chút động tĩnh, thuộc hạ đã đến đó xem xét, chờ quay về doanh trướng, đã…..Không còn nhìn thấy Tiêu công tử…..” Ảnh Bát biết rõ bản thân sơ suất: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh Vương gia trách phạt….”
“Hiện tại trách phạt thì có tác dụng gì!” Túc Lăng Uyên bây giờ chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống: “Ảnh vệ nghe lệnh.”
“Có thuộc hạ.”
“Toàn bộ các ngươi đi tìm tung tích Tiêu Mặc Hàm cho ta, phải đem y lông tóc vô thương trở về.” Hiện tại Túc Lăng Uyên không rõ ý định của Hung Nô là vì Tiêu Mặc Hàm mà đến, hay là nhầm lẫn y thành chính mình: “Còn có….Chuyện này không được lộ ra ngoài.”
“Vương gia, bên người ngài không thể không có ai bảo hộ…..”
“Không cần! Còn không mau đi!” Túc Lăng Uyên nắm chặt tay.
“Vâng.” Toàn bộ ảnh vệ lập tức rời đi.
Túc Lăng Uyên đi ra ngoài doanh trướng, hướng thân vệ nói: “Mấy người các ngươi đi theo ta.”
Đoàn người đi đến quân lao, bên trong là người vừa mới bắt được, thám tử hung nô còn chưa bị xử tử.
“Nói! Tối nay các ngươi có bao nhiêu người đến, rốt cuộc là có ý đồ gì.” Túc Lăng Uyên bắt lấy cổ áo của một người, lớn tiếng quát.
Thấy đối phương không chịu mở miệng, hai mắt Túc Lăng Uyên đỏ bừng, chỉ nghĩ đem đám người này ăn tươi nuốt sống, hạ lệnh đối với đám người này dùng tiên hình*. Một canh giờ sau, sắc trời sáng rõ, bọn chúng cũng đã huyết nhục mơ hồ, trong đó có một người không thể chịu đựng được nữa, liền mở miệng.(*hình phạt bằng roi)
Thì ra đêm nay, Trát Na mang theo người chia làm ba đường, một đường đi theo hắn tra tìm Hoắc Châu, kết quả đánh bậy đánh bạ tìm thấy Tiêu Thanh, một nhóm tìm được đường đến doanh trại Hoắc Châu, vừa vặn bị Tôn Trường Phong bắt được, nhóm người cuối cùng vốn là đi bắt giữ Túc Lăng Uyên, kết quả trói nhầm Tiêu Mặc Hàm mang đi.
Nghe thấy mục đích của Hải Sơn là bắt sống chính mình, Túc Lăng Uyên lúc này mới âm thầm thở phào, tạm thời Mặc Hàm sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là, thảo nguyên rộng lớn, muốn tìm tung tích của Hải Sơn…..
Tưởng tượng đến những khả năng Tiêu Mặc Hàm sẽ gặp phải, Túc Lăng Uyên liền đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy lòng ngực ẩn ẩn đau, hắn vẫn là không chịu nổi phải trải qua thống khổ mất đi Mặc Hàm một lần nữa. Nếu như, hắn không đem y đến chiến trường, nếu như, đêm nay hắn luôn ở bên cạnh y, nếu như…. Đáng tiếc trên đời này không có nếu như. Túc Lăng Uyên mười phần ghét bỏ bản thân mình, vì sao hắn không lưu lại nhiều ảnh vệ ở đây hơn, vì sao, hắn không trở về sớm hơn, vì sao lại sơ sẩy như vậy. Lúc này Túc Lăng Uyên mới sâu sắc cảm thấy, trọng sinh một đời có rất nhiều chuyện bản thân hắn không thể khống chế được, chính mình không thể vì được trọng sinh mà nghĩ rằng bản thân có kinh nghiệm để mà khinh địch. Âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần lần này Tiêu Mặc Hàm bình an vô sự, hắn nguyện ý trả giá đại giới…..Hắn chỉ cần Mặc Hàm…..
Lúc này, nhóm người Hoắc Châu đã biết tin tức, gã tiểu tư bên cạnh Túc Lăng Uyên đêm qua bị người bắt đi. Để ngăn việc quân Hung Nô còn ở trong quân doanh, Hoắc Châu nhanh chóng hạ lệnh, kiểm tra kỹ lưỡng, kiểm kê nhân số đăng ký từng người một, cuối cùng kết quả tra ra khiến người chấn động, trừ bỏ Tiêu Mặc Hàm mất tích còn có hai người khác, không biết là chính mình chạy thoát hay là bị Hung Nô bắt đi, ngoài ra còn tra ra được bốn tên mật thám dưới trướng Tiêu Thanh, lục soát được trang phục cải trang, còn có thư tín mật báo.
Túc Lăng Uyên đối với mấy chuyện này không chút quan tâm, đã nhiều ngày trôi qua chạy ngược chạy xuôi, tìm kiếm tung tích Tiêu Mặc Hàm, nhưng mà mỗi lần đều như vậy, không thu hoạch được gì.
Hàm nhi….Ngươi rốt cuộc là đang ở đâu…..
Thân ảnh cao lớn lúc này mười phần cô độc, đứng ở thảo nguyên rộng lớn mênh mang, sừng sững bất động….